Title your Story Part
1. Vy đứng sát bên vách kính, mắt nhắm hờ hững
những tia nắng ấm áp. Hôm nay là một ngày đẹp trời
còn sót lại trong lòng mùa đông u ám. Trời xanh cao
và rộng lớn, nắng rực rỡ chen chân múa nhảy, màu
vàng hanh hao theo gió len lỏi khắp chốn. Tôi mỉm
cười nhìn Vy, tiến đến rồi ôm lấy em từ phía sau, khẽ hít hà mái tóc thơm tho vương vất vị nắng hanh. - Hôm nay trời đẹp quá, em muốn đi đâu đó không? - Ừm... - Vy khẽ siết lấy đôi tay tôi đã vương hơi
lạnh. Không khí rất trong và yên lặng, tôi không quen
lắm với điều này, dường như em đang khó mở lời
cho một điều gì đó. - Anh! Em vừa nhận học bổng du học Anh quốc toàn
phần. Em... Tôi sực tỉnh, mơ hồ về một nỗi sợ nào đó. Vòng tay
khẽ buông lơi khỏi đôi tay em đang siết chặt. Em định
nói thêm một vài điều nhưng trước đó, tôi đã lầm lũi
bước ra khỏi căn phòng tràn ngập nắng sớm. Tuy em chưa nói về quyết định của mình nhưng tôi
đã biết trước câu trả lời cuối cùng là gì. Một cô gái
giàu mơ ước và năng lực như em sẽ không lí gì chối
từ một cơ hội tốt như vậy để phát triển bản thân. Lúc
này, tôi không còn mơ hồ mà nhận ra, mình đang lo
lắng thực sự. Tôi không còn là một chàng trai đang độ mười tám để
mà mơ mộng, viển vông về một tình yêu vĩnh cửu.
Với tôi, chẳng có gì tự nhiên là mãi mãi, tình yêu
cũng thế thôi. Phải tận tình chăm sóc, phải ra sức ấp
ủ mới có thể tồn tại được. Nói đúng hơn, tôi không
đủ can đảm để yêu xa như vậy. Bản thân tôi chưa bao giờ tồn tại khái niệm cho hai
từ định mệnh. Tôi không tin người ta yêu nhau từ cái
nhìn đầu tiên, không tin những mối tình xa cách hàng
bao năm mà hai người vẫn có thể tìm thấy nhau như
một phép tiên cổ tích và đương nhiên, tôi không yêu
em theo cách đó. Tôi yêu em vì tôi thấy điều đó quan trọng như hơi thở
của tôi vậy. Tôi đã yêu em trong hết thảy đớn đau thể
xác tôi phải gánh, những cơn đau tim đột phát khiến
tôi quằn quại, giụa giãy, như rút hết sức lực và lí trí
của tôi. Đúng lúc ấy thì em đến, phủ lên cuộc sống
vốn u ám của tôi một màu tươi mới. Em khiến trái tim tôi rung động, thực sự rung động, cái nơi mà bấy
lâu tôi tưởng đã không còn gì ngoài đớn đau, mệt
mỏi, chán chường. 2. Hai ngày kể từ buổi sáng hôm ấy, tôi không gặp
em, cũng không liên lạc. Chuyện đó cũng không quá
lạ vì thường thường cả tôi và em đều bận bịu nhưng
lần này thì khác. Tôi thấy mình đang trốn tránh vì sợ
em nhắc lại chuyện đó, sợ cả những cảm xúc không
thể kìm lại làm em thương tổn... Chợt nghĩ vậy, tôi thoáng thấy bóng em trên xe của
một gã đàn ông nào đó dừng trước cổng nhà. Em
xuống xe và tên đó cũng phóng đi luôn. Mắt tôi
thoáng đảo ra, đợi chờ giọng nói và những cử chỉ
thân quen. Em ôm tôi thật ấm từ phía sau nhưng rất nhanh thôi,
một sự xa cách vô hình nào đó khiến giọng tôi lạc
hẳn đi lúc hỏi em: - Gã đó là ai thế? Một trong số những kẻ đang theo
đuổi em à? Vòng tay em vẫn đang ghì siết, dường như không,
hoặc cố tình không nhận ra sự khác lạ trong giọng nói
của tôi, nhưng tôi nhầm. - Anh sao thế? Tôi gỡ tay em, gắng sức gằn giọng: - Chẳng sao cả! Sau lưng tôi, hình như em khóc. Tôi nghe tiếng nấc
nghẹn mà lồng ngực nhói lên. Cố giấu gương mặt đã
ửng đỏ và nóng ran lên vì những xúc cảm dồn nén,
tôi vơ chiếc áo khoác rồi vội ra khỏi căn phòng quen
thuộc. Tôi sợ mất em, đó không phải một câu nói sáo rỗng
để mà tâng bốc. Bệnh tật thường trực đã khiến tôi
luôn hoài nghi mọi thứ, kể cả chính bản thân mình, kể
cả là khi chúng tôi đã bên nhau đúng tròn 4 năm, tôi
vẫn muốn giữ em như một điều quan trọng nhất đời
mình. Đó có lẽ là nguồn gốc của những cái ôm vồ vập từ phía sau, có lẽ, có lẽ, tôi luôn sợ hãi... Tôi hay ghen, cũng không hiểu vì sao mình như thế.
Dạo đầu chỉ cần thấy ánh mắt khác lạ của một gã nào
đó nhìn em, tôi sẵn sàng nổi điên vô cớ. Lâu dần tôi
không còn dễ kích động như thế, là vì em đã giúp tôi
có những niềm tin vững vàng qua quãng thời gian
ngày càng dài hơn ấy. Bốn năm bên nhau, tôi không hiểu làm cách nào em
có thể vượt qua quãng thời gian đầu với những trận
cãi vã liên tục hay những hoài nghi vô cớ. Tôi chưa
bao giờ nghĩ tôi là định mệnh của em, rằng thiếu tôi,
em sẽ mãi sống trong những tháng ngày không vui
vẻ. Vậy thì... vì lòng thương hại ư? Tôi không đủ dũng cảm để tin rằng sợi dây liên hệ
giữa chúng tôi là quá bền chặt, không bao giờ mất đi
hay không gì phá hỏng. Sợi dây ấy, chỉ cần tôi hay
em vô tình kéo căng, nó sẽ đứt rất nhanh. Tôi nghĩ
vậy vì có lí do của riêng mình. Em sống hướng ngoại như vậy, cuộc sống nhộn nhịp
nơi xứ người sẽ hút chặt em như thỏi nam châm hút
sắt, tôi sẽ không sao kéo em về lại bên mình. Tôi biết
mình không thể mãi làm kì đà cản mũi cho những
ước vọng nơi em nhưng nếu có thể, tôi ước mình có
thể giấu mãi em trong cái thành phố chật hẹp này, tôi sẽ tìm thấy em theo một cách dễ dàng bởi sức tôi
không dành cho những cuộc chạy đua lắt léo để mà
kiếm tìm, vật lộn. Tôi cũng sẽ không xa em một
bước nào vì em là hơi thở của tôi, chẳng phải sao? 3. - Mấy ngày nay anh sao thế? - Em nhìn tôi, ánh
mắt tỏ vẻ ái ngại. Tôi vẫn không nói bất chấp sự yên
lặng trong căn phòng quen thuộc. - Vì chuyện em sẽ đi du học à? - Em không đi không được sao? - tôi hơi ngập ngừng. - Em chờ cơ hội này lâu lắm rồi. Rất nhiều nỗ lực và
hi vọng của em, anh biết mà. - Cuộc sống bên anh và tương lai của em nơi này
không đủ tốt sao? - Đó không phải là chọn lựa, cả hai em đều cần. - Anh hỏi em, cuộc sống bên anh và tương lai của em
nơi này không đủ tốt sao? - Tôi như hét lên, trừng
mắt nhìn em rồi lặp lại từng tiếng một. Nước mắt em bắt đầu rơi là khi lồng ngực tôi cuộn
lên với trận ho dữ dội. Em vẫn tiếp tục: - Anh vẫn không tin em ? Chẳng phải đã từ lâu, anh
luôn tin tưởng và ủng hộ em sao? - Là em nghĩ vậy thôi, anh trước giờ chưa từng thay
đổi! - Tôi hất mạnh tay em - Mình chia tay đi, trước
khi em hối hận vì cố giữ anh. Lần này không phải tôi mà là em đã vội vã bước ra
khỏi căn phòng này, để lại những giọt nước mắt trong
veo khiến tôi ngã khụy: -Nếu anh đã muốn thì cứ vậy đi! Tôi ngồi sóng soài dựa vào thành ghế sofa, cơn đau
tim bất ngờ khiến tôi lịm đi, nhìn bóng em nhòe dần
sau cánh cửa phòng. 4. Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn trong bệnh
viện, cơn đau tim bất ngờ ghé qua đã khiến tôi hôn
mê suốt mấy ngày nay. Tôi giật mình khi tỉnh lại trong
bệnh viện mà không thấy em bên cạnh, rồi nghĩ lại
trận cãi vã hôm ấy, tôi muốn biết em đã đi chưa
nhưng lại tự nhủ lòng mình: Chẳng phải đã kết thúc rồi sao? Vương bất ngờ xuất hiên, bộ blouse trắng anh khoác
trên mình bị nắng sớm hất vào khiến mắt tôi hơi nheo
lại. Vương là anh trai tôi, anh đã điều trị cho tôi từ khi
mới chập chững vào nghề. - Tin vui cho em đây - Vương cười tươi rói, thụi nhẹ
vào vai tôi rồi thoắt đặt tay lên trán - Xuất viện thôi!
Công ti còn nhiều việc chờ em giải quyết lắm. Tôi cười khẽ rồi quay lại trầm ngâm như cái vẻ trước
giờ vốn có. Vương nói xa xăm: - Anh nghe nói Vy sắp đi du học à? Tôi thở hắt, mắt nhắm hờ tránh những tia nắng rọi.
Tôi biết bằng một cách nào đó, anh tôi đã rõ ràng mọi
chuyện, kể cả những gì tôi đang nghĩ. Anh lại vỗ nhẹ
vào vai tôi: - Em sợ gì chứ? Đẹp trai, tài giỏi, bản lĩnh thương
trường em có thua kém ai mà phải lo lắng! - Vấn đề là... có lẽ cuộc sống bên em không hợp với
Vy! - Không hợp? - Anh tỏ ý ngạc nhiên - Vậy bốn năm
qua giữa hai đứa là gì? Lòng thương hại chỉ có giới
hạn của nó thôi. Đừng tự dằn vặt mình, anh bảo thật
đấy. - Sớm muộn gì cũng vậy, em không muốn sau này cô
ấy phải khó xử với em. - Nhầm! Anh sẽ không nói đến cái thứ gì đó gọi là trời
định em vẫn thường không tin vì duyên do trời nhưng
phận do mình. Đã xác định yêu thì phải tin tưởng. Em
sợ cuộc sống bên đó cuốn hút Vy, sợ con bé quên
em nhưng em không biết nó còn lo lắng về em hơn
kìa. Hai đứa bên nhau lâu như vậy là vì cho và nhận cứ luôn cân bằng. Em cần con bé thế nào thì nó cần
em như vậy. Can đảm lên! - Vương lại vỗ vai tôi
thêm lần nữa. 5. Tôi đến sân bay từ sớm vì không biết chính xác
giờ em bay, chỉ biết là sáng nay. Tôi đã chờ hơn 2
tiếng, chuyến bay đến London duy nhất trong ngày
sắp đến giờ khởi hành. Tôi lo lắng, dớn dác đưa mắt
tìm em, chỉ sợ rằng cơ hội cuối cùng mình cũng đánh
tuột sẽ khiến tôi hối hận suốt đời. Anh tôi nói đúng, đã yêu là phải tin nhau bất kể duyên
phận thế nào. Tôi đã quá bảo thủ cho những suy nghĩ
cứng nhắc nơi mình mà làm em thương tổn. Nhưng tôi vẫn không thấy em dù đã dốc sức hơn nửa
tiếng lòng vòng.. Tôi bắt đầu thở dốc nhưng kìa, bóng
em bất chợt lướt qua, tôi nhanh chóng ghì chặt lấy
cái bóng hình bé nhỏ ấy. Em nhìn tôi, nước mắt chờ
trực vòng quanh làn mi cong vút: - Anh... Chưa để em dứt lời, tôi bắt đầu ôm ghì lấy em: - Anh hối hận rồi. Xin lỗi em, anh... Em mỉm cười, nước mắt tôi khẽ rớt trên mái tóc hơi
hoe màu nắng: - Em đi đi, nhất định phải trở về, anh sẽ chờ nhưng
chỉ 4 năm thôi đấy! - Lúc ấy, anh sẽ vẫn yêu em chứ? Tôi lặng thinh để những cảm xúc hòa tan trong vòng
tay ôm ấm áp, lời thì thầm thoảng qua trong tâm trí
giúp chúng tôi kiên định hơn với suy nghĩ về nhau. "Có chứ, anh sẽ vẫn yêu em dù chúng ta không là
định mệnh của nhau. Như thế... có được không
em...?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro