Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Hạ)

"Ân, vậy chúng ta lại đến một lần?" Thanh âm Dụ Văn Châu đều là ý cười ấm áp.

"A?" Hoàng Thiếu Thiên mộng bức tiếp nhận một nụ hôn ôn nhu lưu luyến, lập tức đỏ mặt tạc mao, "Ngọa tào! Đội trưởng anh làm gì làm gì làm gì? Anh đối với đội phó thân ái đáng yêu suất khí của anh làm gì? Anh có biết hiện tại anh đang làm gì hay không có biết hay không?! Đội trưởng anh đoạt nụ hôn đầu của em nụ hôn đầu tiên là nụ hôn đầu tiên a! Không ngờ nụ hôn đầu tiên của em lại là với đội trưởng loại tâm tình này thật là vi diệu chính là sao đoạt nụ hôn đầu tiên của em rồi anh còn muốn hôn a anh hôn đến nghiện sao đội trưởng có phải anh nghiện không? Đội trưởng có phải anh tụt đường huyết đến choáng váng không anh nhìn em cẩn thận nhìn em nhìn em em là Hoàng Thiếu Thiên em không phải bạn gái của anh! Nha đúng rồi đội trưởng anh có bạn gái từ khi nào vậy anh giấu thật kĩ nha em cư nhiên không phát hiện ra bất quá anh cũng không thể vì nhớ người ta mà đem em trở thành bạn gái anh người ta sẽ tức giận a..."

Dụ Văn Châu kiên nhẫn nghe y lảm nhảm một hồi, sau đó nở nụ cười chuẩn thương hiệu Dụ Văn Tô mà từ tốn trả lời, "Anh biết anh đang làm gì, Thiếu Thiên nói đúng rồi, anh chính là nghiện đâu, Thiếu Thiên sẽ phụ trách sao? Anh không bị tụt đường huyết mà choáng váng, ngược lại anh rất rõ ràng, anh hôn vợ của anh, hơn nữa y còn vừa đáp ứng sẽ ở cùng anh một chỗ, vô luận sinh lão bệnh tử vẫn đồng cam cộng khổ, như vậy có gì sai sao? Người đó nhất định không tức giận nha, bởi vì y đã đáp ứng anh sẽ cùng anh ngắm rời giường chờ mặt trời mọc, cùng tản bộ ngắm hoàng hôn, cùng nằm trên giường xem trăng sao tỏa sáng, cùng anh tạo ra tương lai của hai người. Y là một người rất trọng tín, nói được làm được, anh tin tưởng y ^_^"

Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc hiểu được, không phải ban nãy đội trưởng tụt đường huyết đến giảm chỉ số thông minh, mà là y đầu óc bị nước vào đã đem chính mình bán đi.

Bất quá nếu là bán cho đội trưởn, cũng không tính là thiệt đúng không?

Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, y chính là thích Dụ Văn Châu a, cam tâm tình nguyện bồi y chờ bình minh ngắm nắng chiều nhìn sao sáng, cùng nhau tạo lập tương lai.

Nếu là cùng đội trưởng, con đường này cho dù dẫn đến đâu cũng có sao?

Bất luận có bao nhiêu khó khăn gian khổ, Dạ Vũ Thanh Phiền nhất định sẽ phá vỡ mọi chông gai cản đường.

Mà Sách Khắc Tát Nhĩ, luôn một lòng bảo hộ Dạ Vũ Thanh Phiền bình an.

Có những chuyện, một khi tiếp nhận rồi, sẽ phi thường thú vị.

Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên hiện tại, sau khi tiếp nhận chuyện tự mình bán mình, hơn nữa đối với người mua lại thập phần hài lòng, liền tự động chấp thuận sự thật Dụ Văn Châu đã trở thành bạn trai của mình.

Ban đêm, Hoàng Thiếu Thiên nằm trong ngực Dụ Văn Châu, tò mò hỏi, "Đội trưởng, vì sao mỗi lần anh đều tìm được em?"

"Bởi vì trên người Thiếu Thiên có một định vị mà chỉ anh mới có thể đọc hiểu." Dụ Văn Châu ôm eo y, ôn nhu nhìn người yêu nhà mình.

"A? Đội trưởng thả thứ gì lên người em?! Thứ gì thứ gì a?!" Hoàng Thiếu Thiên muốn đứng dậy tìm kiếm một hồi, sau đó mới nhớ ra y đã tắm rửa thay đồ sạch sẽ bao nhiêu lần, trên người hoàn toàn không có định vị gì a! Khoa học kỹ thuật hiện tại đã phát triển tới mức độ đội trưởng thả định vị gì trên người y y cũng không biết sao a đội trưởng em ít đọc sách anh cũng đừng gạt em! QAQ

Dụ Văn Châu dịu dàng kéo y về trở lại ngực mình, "Anh đem tâm mình đặt trên người Thiếu Thiên, vô luận Thiếu Thiên đi đâu, làm gì, anh đều có thể biết em đang ở đâu. Vì vậy Thiếu thiên không cần sợ hãi đêm tối mưa lạnh, anh nhất định sẽ tìm được em, đưa em về nhà."

Hoàng Thiếu Thiên thầm than thở, không phải đội trưởng nào cũng gọi là Dụ Văn Tô.

Kỳ thật, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên có lẽ chính là nhân duyên thiên định, bởi vì một lần lại một lần, Dụ Văn Châu đều tìm được Hoàng Thiếu Thiên dựa vào trực giác, loại trực giác này cho đến bây giờ vẫn chưa từng sai lầm qua.

Tỷ như đêm nay, Dụ Văn Châu vốn đã đi ngủ, tới hai giờ sáng lại đội nhiên tỉnh lại, không hiểu sao nhớ tới hai ngày trước Hoàng Thiếu Thiên xin nghỉ phép đi du ngoạn. Bên ngoài tiếng mưa từng hồi đập lên cửa kính, Dụ Văn Châu không chút suy nghĩ liền bật dậy đổi y phục gọi xe tới sân bay, thậm chí còn không kịp lấy một cây ô. Hắn cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên hôm nay nhất định sẽ trở về, sợ hãi nếu mình lơ là bỏ qua sẽ làm y một mình cô đơn bất lực giữa đêm mưa khuya khoắt nơi thành thị.

Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên trở về trên chuyến bay cuối cùng của ngày, khi Dụ Văn Châu tới sân bay đã muộn mất nửa giờ, hắn không uổng phí một giây suy nghĩ mà trực tiếp lao vào màn mưa lạnh băng, điên cuồng tìm kiếm tiểu thái dương của hắn bị lạc trong mưa gió. Không có hướng dẫn, không có chỉ đường, chỉ có lần theo trực giác, quả nhiên tìm thấy người nọ đơn độc trong lạnh giá. Từ trong bóng tối, hắn tìm được ánh sáng duy nhất của mình.

Càng may mắn hơn chính là, hắn rốt cuộc có thể từ trong mưa gió mà danh chính ngôn thuận ôm lấy người mình thích vào lòng.

Dụ Văn Châu ôm chặt trân bảo trong ngực, cẩn thận đặt lên trán y một nụ hôn sủng nịch, "Anh yêu em, Thiếu Thiên."

Không ngoài dự đoán, người kia lập tức cuộn người vùi mặt vào ngực hắn, nhỏ giọng đáp lại, "Văn Châu, em cũng yêu anh."

Dụ Văn Châu lần đầu cảm nhận được từng đợt nóng rực tỏa ra từ trái tim đang đập rộn ràng nơi ngực trái, quang lòa chói lọi nuốt trọn toàn bộ hắc ám từng bủa vây lấy hai người.

Có thể cùng ái nhân trịnh trọng nói câu "Anh yêu em", nguyên lai là chuyện hạnh phúc như vậy.


"Thường lấy tương tư oán viễn dạ, ngẫu đắc dạ vũ tặng khanh về."

Dụ Văn Châu cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn không thể quên khoảnh khắc hạnh phúc lúc này, hơn nữa sẽ đem hạnh phúc này biến thành tình yêu vĩnh cửu.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn không thể quên an ủi dịu dàng trong đêm mưa này, hơn nữa sẽ đem an tâm này biến thành tin tưởng mãi mãi.

Mà bởi nguyên nhân này, người vừa vặn được chứng kiến một màn như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ quên được, từng có hai thiếu niên gắt gao ôm nhau trong một đêm mưa to gió lớn trước đây.

Hoàng Thiếu Thiên được Dụ Văn Châu sủng thành một tiểu thiên sứ thuần khiết ngây thơ chưa từng bị khói lửa nhân gian vấy bẩn qua, vẫn luôn duy trì ý cười xán lạn rạng rỡ trong đôi mắt trong suốt đơn thuần.

Nếu có một người có thể ở trong đêm khuya mưa gió tìm được ngươi, ôn nhu an ủi đưa ngươi về nhà, nhất định phải gả cho hắn.

Dạ vũ thanh phiền, bên cạnh có ngươi, lại có hề gì.


_ END _


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro