✽87. Được giải cứu và độc thủ phía sau màn
✽87. Được giải cứu và độc thủ phía sau màn
Cùng xã hội tách rời, trên người còn mang tiền án, cho dù Từ Tiên Tiên nguyện ý lấy tiền lương thấp, cũng không có công ty đứng đắn nào chịu nhận bà ta.
Bởi vì mang tội danh này ngồi tù, sợ bị liên lụy thanh danh người nhà cũng cùng bà ta đoạn tuyệt quan hệ, Từ Tiên Tiên chỉ có thể rời bỏ quê hương, mai danh ẩn tích.
Không có tiền, không có bằng hữu, không có người nhà, bà ta chỉ có thể đi làm chuyện mà mình trước kia chướng mắt nhất, khinh thường nhất dốc sức công tác, chỉ có thể ở trong căn phòng trọ kém cỏi nhất, ăn thứ đồ khó ăn, Từ Tiên Tiên đã sớm bị loại sinh hoạt giống như rác rưởi này bức điên rồi.
Nhưng nam nhân mà bà ta mê luyến, người đem bà ta hại đến tình trạng này thì giàu có sống sung sướng an nhàn, còn cưới một cô vợ tuổi trẻ xinh đẹp, Từ Tiên Tiên thật sự rất hận.
Cho nên bà ta hôm nay tới đã không tính chừa cho mình con đường lui.
Dù sao cuộc sống như vậy bà ta cũng quá chán ngán.
Bởi vậy mặc kệ Diệp Tuyết Nhi có đáp ứng cùng Đàm Nghị ly hôn hay không, Từ Tiên Tiên cũng đều sẽ đối với cô như vậy.
Bà ta sẽ không giết Diệp Tuyết Nhi, vậy quá tiện nghi cho cô, chỉ có làm như vậy, bà ta mới có thể khiến hai cha con kia phải hối hận.
Nghĩ đến hai cha con Đàm Nghị khi phát hiện hình ảnh Diệp Tuyết Nhi bị một đám đàn ông mắc đầy bệnh tình dục luân gian, Từ Tiên Tiên liền vui vẻ vô cùng, bà ta bóp khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tuyết Nhi: "Mày không phải dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này câu dẫn bọn họ sao? Chờ đi, tao lập tức tô điểm nó, cũng cho bọn họ hảo hảo đến hầu hạ mày."
Diệp Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Từ Tiên Tiên, muốn hung hăng nhớ kỹ bộ dáng bà ta, tới thời điểm này rồi, cô ngược lại không nghĩ sẽ khóc, tuy rằng Diệp Tuyết Nhi xác thật rất sợ hãi, tình nguyện chết cũng không nghĩ đến viễn cảnh khủng bố như vậy, nhưng cô không cam lòng, cô thật vất vả mới đạt được cuộc sống hoàn toàn mới, cô không muốn chết.
"Nếu hôm nay bà không chơi chết tôi, những thương tổn hôm nay tôi đã chịu, tất sẽ hoàn trả hết cho bà, để bà thừa nhận hết thảy, bất quá là do bà gieo gió gặt bão, ngày đó nếu bà không gieo nhân, cũng không có kết quả như bây giờ, đổ lỗi cho bất luận kẻ nào đều là mặt dày vô sỉ, mặc kệ là Đàm Nghị hay Đàm Thành, đều bị loại hành vi vô sỉ của bà làm hại!"
Diệp Tuyết Nhi chưa từng nói chuyện kiên cường như vậy.
Nhưng, hôm nay cô cần kiên cường một lần.
Có lẽ đây cũng là ngày cuối cùng cô sống trên thế giới này.
Diệp Tuyết Nhi chua xót thật sự, nói xong liền nhắm hai mắt lại, một bộ tùy tiện các người muốn làm gì thì làm.
Từ Tiên Tiên tức đến cả người phát run, liền rút con dao ra, đúng lúc này, cửa kho hàng đột nhiên bị người ta "Phanh" một tiếng đá văng, Từ Tiên Tiên còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã đau đớn bay ra ngoài, mà những tên đàn ông mà bà ta mang đến cơ hồ trong nháy mắt cũng ngã trái ngã phải nằm rạp trên mặt đất.
Xông vào trước nhất là hai nam nhân cao lớn, bọn họ căn bản không liếc Từ Tiên Tiên một cái, trực tiếp vọt tới trước mặt Diệp Tuyết Nhi, bọn họ dùng chủy thủ cắt đứt dây trói tay chân cô, đem Diệp Tuyết Nhi còn đang ngây ngốc nhìn ôm vào trong ngực không ngừng an ủi.
"Không có việc gì, ông xã tới rồi, ngoan, đừng sợ..."
"Mẹ nhỏ, thực xin lỗi..."
Diệp Tuyết Nhi đột nhiên lắc lắc đầu cao hứng bổ nhào vào lòng hai người họ, sau đó cô mới hậu tri hậu giác ủy khuất bật khóc, hốc mắt hồng hồng rơi lệ: "Em, em rất sợ."
Hai nam nhân tức khắc đau lòng không thôi.
Đàm Nghị một tay đem người ôm vào trong ngực, đi ra ngoài, Đàm Thành cũng đi theo sau.
Hai nam nhân toàn bộ hành trình đều không liếc nhìn Từ Tiên Tiên đang đau đớn ôm bụng ngã trên mặt đất một cái, thật giống như bà ta là thứ đồ bẩn thỉu gì đó, nhìn bà ta một cái cũng làm ô uế đôi mắt bọn họ, chuyện này đối với Từ Tiên Tiên mà nói không thể nghi ngờ là thương tổn lớn nhất.
Mà thời điểm đi tới cửa, Đàm Nghị mới nhớ lại gì đó nói với đám bảo tiêu.
"Những người này vẫn để Từ nữ sĩ tự mình hưởng thụ đi."
Cho rằng chính mình cái gì cũng không sợ nữa Từ Tiên Tiên lập tức hốt hoảng trừng lớn hai mắt: "Không, không cần!"
Lúc này Diệp Tuyết Nhi lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Nghị: "Không cần làm như vậy, nếu chúng ta cũng dùng thủ đoạn đồng dạng mà nói, thì có khác gì vị nữ sĩ này? Người cùng súc sinh bất đồng ở chỗ người hiểu được hạn chế, có tam quan, có đạo đức."
Từ Tiên Tiên không dám tin ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tuyết Nhi, Diệp Tuyết Nhi cũng quay đầu nhìn bà ta, cô gợi lên khóe môi cười, nhưng nụ cười này lại mang theo một cổ hương vị lạnh nhạt: "Con người sao có thể cùng súc sinh làm ra hành vi giống nhau, không bằng đưa bà ta về nhà lao đi, Từ nữ sĩ, tôi và bà không giống nhau, cho nên tôi... Tôi có thể đồng thời cùng bọn họ ở bên nhau, bởi vì tôi lớn lên xinh đẹp lại thiện lương, mà bà thì càng già càng xấu xa ác độc."
Diệp Tuyết Nhi cũng rất tức giận, rất phẫn nộ, nhưng bởi vì chuyện này mà cô càng đau lòng cho cha con Đàm Nghị, cho nên nữ nhân này cô tuyệt đối sẽ không tha thứ, vì thế cô mới cố ý dùng ngôn ngữ đi kích động bà ta.
Nhưng cô cũng không muốn làm tay cha con Đàm Nghị ô uế đi đối phó bà ta
Không đáng.
Tựa như bị câu nói kia kích thích, con người vì cái gì lại muốn hạ thấp mình ngang với súc sinh, súc sinh căn bản không đủ tư cách để bọn họ đặt trong mắt, và đây mới là cách trả thù tốt nhất đối với con súc sinh kia.
Đàm Nghị mắt ưng hơi nheo lại, nhưng sau đó vẫn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Nhưng món nợ hôm nay, hắn vẫn muốn cùng mụ đàn bà điên kia thanh toán.
Hắn không dám tưởng tượng nếu hôm nay mình tới chậm một chút sẽ phát sinh chuyện gì, có thể hoàn toàn mất đi tiểu thê tử hay không.
Cho nên dù đôi tay nhúm chàm, hắn cũng muốn thanh toán món nợ này.
Đưa nữ nhân này lần nữa trở lại ngục giam đối với Đàm Nghị mà nói rất đơn giản, mà hắn chỉ cần dùng một ít thủ đoạn nho nhỏ, là có thể khiến một ít người trong ngục giúp hắn làm mụ đàn bà này hiểu được cái gì là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Những người đó sẽ dạy cho nữ nhân này biết cái gì gọi là hối hận.
Lúc trước ở trong tù không học được điều này, hắn đảm bảo lúc này đây sẽ cho bà ta hảo hảo ghi nhớ.
Từ Tiên Tiên còn chưa biết mình sắp đối mặt với cái gì, bị hai nam nhân hoàn toàn ngó lơ vũ nhục cũng đủ làm bà ta thống khổ, cùng lúc đó, cách đó không xa một nữ nhân đang ngồi trong xe hơi hung hăng vỗ lên tay lái.
"Phế vật!"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ [JEFFMATERXXX] (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro