✽51. Phụ tử Tu La tràng
✽51. Phụ tử Tu La tràng
Đàm Nghị lập tức hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày đó mình xem nhẹ: "Con lúc ấy chạm vào mẹ nhỏ?!"
Đàm Thành dừng một chút: "Mẹ nhỏ mơ mơ màng màng xem con thành người, cô ấy cái gì cũng không biết, đến bây giờ cũng vậy..."
Lời nói còn chưa dứt, Đàm Thành đã nhìn thấy cái gạt tàn thuốc phi về phía mình, hắn không né tránh, cái trán nháy mắt bị gạt tàn thuốc đập vỡ.
Cái gạt tàn mang thấm máu nhanh rơi xuống sàn nhà, nứt thành mảnh nhỏ, mà Đàm Thành đầu đầy máu còn cười được: "Ba, người có dục vọng không khống chế được, nếu chúng ta đảo ngược vị trí, ngài có khống chế được không? Lão ba, chúng ta là cha con, con cũng rất hiểu người."
Ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy nữ nhân kia, hắn liền đối với cô sinh ra dục vọng, tiếp theo liền muốn tiếp tục đụng vào cô, chiếm hữu trái tim cô, hết thảy chuyện này lý trí không thể khống chế, hắn cũng không muốn kiềm nén.
Đàm Thành tin tưởng, nếu hai cha con bọn họ thân phận đảo ngược, lão ba hắn cũng sẽ không đi kiềm hãm dục vọng bản thân, bởi vì bọn họ giống nhau, đều không phải loại người tốt lành gì, hắn là con sói con biểu đạt trần trụi dục vọng chính mình, còn cha hắn lại là sói đội lốt cừu.
Đàm Nghị trầm mặc, Đàm Thành nói không sai, giữa cha con bọn họ đều quá hiểu nhau.
Nhưng chuyện này không đại biểu Đàm Nghị có thể tiếp thu hết thảy, lãnh địa hắn tựa như bị xâm phạm, bị tiểu sói con cướp đoạt vị trí sói đầu đàn, bộc lộ bộ mặt hung ác.
"Cút đi, bằng không ta đập chết mày!"
Đàm Thành cũng không sợ hãi, đại khái bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên mới không sợ gì cả, hắn thản nhiên nhìn Đàm Nghị, cho dù không nói gì, ý nghĩ của hắn vẫn biểu đạt rất rõ ràng.
Hắn tuyệt không thoái nhượng.
Đàm Nghị bỗng nhiên đứng lên, vài bước đi tới trước mặt Đàm Thành, một phen nắm cổ áo thằng con: "Mày nếu không phải con trai ta, đã sớm bị ta đem bỏ bao bố ném xuống sông rồi, còn dám ở trước mặt lão tử kiêu ngạo."
Đàm Thành đầu đầy máu không chút hoảng hốt: "Con không phải kiêu ngạo, nhưng con không có cách nào thoái nhượng."
Khi không khí giữa hai cha con đè nén đến cực điểm, Diệp Tuyết Nhi vốn nên nằm trên giường ngủ lại mơ mơ màng màng xuất hiện cách đó không xa.
Đàm Nghị và Diệp Tuyết Nhi buổi sáng hôm nay vừa mới về nước, vừa về đến nhà Diệp Tuyết Nhi nhịn không được trực tiếp lăn ra ngủ, mà ngủ cả một ngày, đến tối Diệp Tuyết Nhi tự nhiên cứ vậy mà tỉnh lại.
Vừa tỉnh ngủ cô phát hiện Đàm Nghị không có bên cạnh, Diệp Tuyết Nhi bèn ra khỏi phòng đi tìm, vì thế tìm tới đây.
Ngay từ đầu Diệp Tuyết Nhi còn chưa kịp nhận ra hai cha con đang làm gì, thẳng đến khi nhìn thấy mặt Đàm Thành đầy máu, còn bị Đàm Nghị nắm cổ áo.
Phát hiện hai cha con vậy mà đang đánh nhau, Đàm Thành đầu bị đánh vỡ, Diệp Tuyết Nhi tức khắc sợ hãi.
Cô vội vàng vội vàng chạy tới bắt lấy tay Đàm Nghị: "Các người đang làm gì vậy? Sao lại đánh nhau rồi! Đầu Tiểu Thành làm gì lại chảy nhiều máu như vậy? Ông xã anh mau buông ra, còn tiếp tục nữa Tiểu Thành sẽ xảy ra chuyện mất, bể đầu cũng không phải chuyện nhỏ, mau đưa đi bệnh viện mới được."
Đàm Thành ánh mắt lóe lóe, đột nhiên giả bộ ủy khuất: "Không có việc gì, mẹ nhỏ người đừng ngăn cản ba ba, là con làm sai chuyện, để ba ba đánh chết con đi."
Vừa nghe thấy lời này Diệp Tuyết Nhi càng không dám buông tay: "Hài tử còn nhỏ, hắn làm sai chuyện gì anh lại muốn đánh hắn như vậy, không phải anh nói thành tích học tập hắn không tồi sao? Anh đánh hắn bể đầu rồi, về sau làm thế nào bây giờ? Em còn muốn thi đại học, anh lúc trước còn nói để Tiểu Thành giúp em ôn tập, anh quên rồi sao? Anh đem đầu Tiểu Thành đánh vỡ, hắn biến thành ngu ngốc vậy sao giúp em ôn tập?"
Đàm Nghị vừa nghe còn có việc này, tức khắc sắc mặt xanh mét.
Mẹ nó, hắn đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì, vậy mà còn muốn cho con sói nhỏ này dạy kèm bà xã hắn?
Còn để bọn họ tương lai cùng nhau tham gia thi đại học?!
Đàm Nghị cúi đầu nhìn Diệp Tuyết Nhi vẻ mặt sốt ruột, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên giải thích với cô thế nào, hắn có thể nói cho Diệp Tuyết Nhi hắn tức giận vì thằng con trời đánh phá hỏng chuyện sao?!
Đàm Nghị qua một hồi lâu mới bình phục hô hấp, hắn hung ác trừng mắt nhìn Đàm Thành: "Lão tử cho mày một cơ hội, bằng không con mau cút ra ngoài cho ta, vĩnh viễn đừng trở lại."
Đàm Thành không nói chuyện, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Đàm Nghị không đi quản hắn, Diệp Tuyết Nhi dù muốn quản cũng không thể quản, Đàm Nghị hiện giờ đang nổi nóng, cô trước hết phải dỗ dành hắn mới được.
Diệp Tuyết Nhi dỗ dỗ, liền đem ông xã dỗ tới trên giường, bị gậy sắt cực dài cực nóng của hắn thao lộng cả một buổi tối, cho đến sáng hôm sau mới có cơ hội xuống giường.
Vì trấn an bà xã bị mình chà đạp cả buổi tối, Đàm Nghị cầm châu báu trang sức lúc trước hắn mua được đi đến trước mặt Diệp Tuyết Nhi khoe khoang, đúng lúc Đàm Thành lại về nhà.
Đàm Thành trên đầu quấn mấy tầng băng vải, sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt, nhưng tinh thần lại không tệ lắm, thấy lão tử nhà mình và mẹ nhỏ, Đàm Thành trực tiếp xách theo đồ vật trong tay đi qua.
"Đang tặng trang sức cho mẹ nhỏ à?" Đàm Thành nở nụ cười, "Con cũng có lễ vật muốn tặng cho mẹ nhỏ, bất quá lễ vật của con không quý trọng như lão ba, bất quá chỉ là mấy quyển sách vừa lúc thích hợp cho mẹ nhỏ mà thôi."
Đàm Thành làn da trắng trẻo, dung mạo tuấn mỹ phong lưu, lúc này bị thương, khí chất càng tăng thêm một tia yếu ớt khiến người trìu mến, làm Diệp Tuyết Nhi không nhịn được mềm lòng.
Diệp Tuyết Nhi tươi cười xán lạn nhìn về phía Đàm Thành, cô mắt đẹp doanh doanh, âm thanh mềm ngọt động lòng người: "Là sách gì vậy?"
Nhìn dáng vẻ này của mẹ nhỏ nhà mình, con ngươi trong suốt của Đàm Thành nháy mắt liền nhiễm dục sắc.
Đàm Nghị: "...?"
Muốn đào góc tường lão tử, còn nghĩ lão tử không hiểu tặng lễ vật?
-——
Hôm nay là trà xanh có mùi vị con trai ~
Cầu bình luận nha ~
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ [JEFFMATERXXX] (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro