Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Chiều hư

Lúc Hoàng Chính Đông tỉnh dậy, phòng của Tô Chí An mở toang, bên trong truyền ra tiếng động xấu hổ, cả ngôi nhà to lớn không một ánh đèn. Trăng ngoài cửa sổ như lưỡi liềm mỏng dính, ánh sáng mịt mùng chiếu vào quầy bar dắt chân Hoàng Chính Đông đi tới, nốc hết một chai rượu lớn, loạng choạng đi vào phòng.

Trong căn phòng tối om, Hoàng Chính Đông thấy một bóng người. Cậu vui mừng nhào tới ôm người đó, chẳng ngờ lại ngã sấp xuống giường. Cậu ngây ngẩn một hồi, từng giọt nước lớn lăn ra thấm vào nệm giường, tim đau như bị bóp nghẹt. Đang khóc thút thít, bỗng nhiên cả người bị đè nặng khiến cả cơ thể Hoàng Chính Đông lún sâu vào đệm, giọng nói ngày nhớ đêm mong thủ thỉ bên tai: "Sao khóc? Nhớ tôi à?"

Hoàng Chính Đông vùng dậy, ngơ ngác nhìn Thẩm Kiều đăm đăm, Thẩm Kiều cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh cụng trán với cậu, hỏi lại một lần nữa: "Sao em khóc vậy?"

Hoàng Chính Đông ngu ngốc đáp lại: "Anh Cách nói máy bay của anh bị rơi..."

Thẩm Kiều ậm ừ trong họng rồi hôn chụt cái lên môi cậu: "Là máy bay anh mua bị rơi, không phải máy bay anh ngồi...."

Hoàng Chính Đông nghe thấy tiếng mạch đập trên thái dương của mình giật 'tực tực', sau đó không kịp suy nghĩ gì thêm, cậu đã đấm chồng yêu mình một cú khiến Thẩm Kiều ngã nhào xuống giường. Nhân lúc Thẩm Kiều còn đang hoa mắt, cậu lao đến phịch một cái lên bụng anh, túm cổ áo lên, hôn ngấu nghiến.

Thẩm Kiều liên tiếp ăn một đấm, một cú thụi bụng bằng mông cuối cùng là bị cắn miệng. Trái tim vất vả vừa bơm máu lên não xong đã lại phải đổi hướng dồn máu xuống thân dưới. Hoàng Chính Đông ngồi trên bụng hắn, hiển nhiên nhận ra khác thường: "Anh thích như thế à?"

Thẩm Kiều hỏi lại: "Cái gì?"

Hoàng Chính Đông nghi ngờ nhìn anh, sau đó trở tay tát một cú khiến anh phải nổ đom đóm mắt. Thẩm Kiều dùng một tay bóp siết má cậu, gằn giọng: "Chó con!"

Hoàng Chính Đông lần này nhìn kỹ, trong con ngươi đen như mực của Thẩm Kiều lấp lóe một ngọn lửa, không biết là giận dữ, hay là thứ khác... Nhưng cậu dùng nơi khác cảm nhận, thì rõ ràng, Thẩm Kiều phản ứng mãnh liệt với cái tát vừa rồi!

Hoàng Chính Đông bỗng nhiên cảm thấy mình thật biến thái, cậu như chó dại nhào đến cắn xé người yêu, luôn miệng nỉ non: "Nhớ anh..... Yêu anh..... Thẩm Kiều!..."

Cậu thò tay vào ngăn tủ, lôi ra một thứ đã ấp ủ từ lâu, lạch cạch vài cái đã khóa tay Thẩm Kiều ra phía sau. Hoàng Chính Đông quỳ sấp xuống, vừa nhanh nhảu tháo thắt lưng của Thẩm Kiều, giải phóng cho dương vật căng cứng chảy nước đầm đìa, vừa cởi quần mình ra. Cậu mê ly dõi theo ánh mắt sâu thẳm của anh, lại vội vã liếm mút chất lỏng tanh nồng dấp dính trên cây thịt sắp phát nổ. Thẩm Kiều không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Hoàng Chính Đông tự biên tự múa. Đến khi Hoàng Chính Đông tự mình cưỡi lên vật kia, dùng lồn dâm đói khát nuốt vào con cặc dựng đứng, ánh mắt của anh càng thêm tối tăm. 

Hoàng Chính Đông ban đầu cảm thấy ánh mắt ấy thật cháy bỏng, như muốn thiêu đốt mình, nhưng bây giờ cậu bỗng cảm thấy hơi sợ hãi, rồi lại tự nhiên tức giận. Việc gì phải sợ? Nghĩ thế, cậu hung hăng quát Thẩm Kiều: "Nhìn cái gì mà nhìn!" 

Tiện thể tát anh thêm một cái, lật cả mặt sang bên, cậu còn thấy má bên này đã bị một đấm một tát, bên kia mới có một, nên cậu tát thêm cái nữa cho cân!

Dương vật còn đang mắc kẹt trong lồn chật nảy lên mấy cái, càng cứng như đá, còn to thêm một chút. Ánh mắt của Thẩm Kiều, Hoàng Chính Đông đã không dám nhìn nữa, cậu trốn vào ngực anh, liếm mút núm vú đậm màu, nhay cắn lấy lòng. Tim cậu đập bang bang, trong lòng chột dạ không thôi.

Không phụ lá gan vừa teo bé của cậu, Thẩm Kiều thế mà giật đứt món đồ chơi cậu mang về, túm lấy chó con trong ngực, dằn mạnh xuống nền đất, hùng hục giã vào cái miệng đang co rút nhẹ nhè khiến nó phải sợ hãi co rúm lại. Thẩm Kiều một tay chống bên tai cậu, tay kia như kìm sắt bóp mặt cậu: "Chó con! Gan em to quá nhỉ!"

Nói rồi anh lập úp cậu lại, một tay còn lủng lẳng treo thứ đồ chơi vô dụng, bịt chặt miệng cậu từ phía sau, cây chày đá không ngừng giã tàn bạo vào lồn non, tiếng háng va chạm mạnh với bờ mông bành bạch vang khắp nhà. Thẩm Kiều giơ tay đánh chan chát vào cặp mông vểnh lên, trong lòng anh cảm thấy cặp mông này vô cùng đĩ thõa, phải đánh cho nát ra mới hả! 

Thẩm Kiều vừa đánh vừa bịt miệng Hoàng Chính Đông, lại còn hỏi: "Con chó! Ai dạy em làm thế? Ai cho em gan đấy? Hả? Đĩ chó!"

Hoàng Chính Đông khóc nức nở, hối hận đến xanh ruột, Thẩm Kiều cứ như phát điên, húc như trâu trọi không ngừng nghỉ. Mãi hơn một tiếng sau, Thẩm Kiều mới bắn ra, anh vừa buông lỏng bàn tay bịt miệng cậu, Hoàng Chính Đông liền như diều đứt dây mà gục xuống. Cậu nằm sấp trên một bãi nước lớn vừa tinh dịch trộn lẫn với nước  do bị  địt đến đái ra, mông sưng đỏ hằn đầy vết tay, cứ như búp bê vải rách nát bị vứt vào đống bùn.

Thẩm Kiều vớt cậu lên ôm vào lòng, khuôn mặt cậu lại càng thảm thương hơn. Anh hôn hôn hai má bị siết đỏ tím, lại nhẹ cắn cái lưỡi đã tê liệt của cậu, nhẹ nhàng nói: "Không có lần sau biết chưa!"

Hoàng Chính Đông hoảng sợ gật đầu, chó con cắn đuôi chó sói bị người ta dùng một vuốt đã túm được, bị dạy dỗ một hồi đành phải ngoan ngoãn ngửa bụng lấy lòng. Thẩm Kiều lau qua cho cậu rồi nhét vào chăn, đi ra cửa liền thấy hai người ăn mặc không nghiêm chỉnh hóng hớt ở ngoài.

Tô Chí An ngay lập tức đùn đẩy: "Tại anh trai cậu nói là máy bay cậu bị rơi!"

Thẩm Cách thì vuốt cằm cười cợt: "Anh không biết mày có máu M cơ đấy!"

Thẩm Kiều cũng cười lại, nhanh như cắt thụi một quả vào bụng anh trai khiến tên lắm mồm này phải câm mồm, cũng không quên mỉa mai: "Anh cũng có tiềm năng lắm đấy!"

Thẩm Kiều tắm rửa xong ra ôm chó con của mình vào lòng, anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại xem bé con mới vắng anh hơn một tháng đã học hư ở đâu rồi, hay là.... tại anh chiều hư mất rồi?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro