Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12


Xế chiều giúp Hứa Nguỵ Châu dọn xong hành lý trở về trường vừa đúng ngay vào tuần tự học. Quay về trường xong Hoàng Cảnh Du không nói hai lời trực tiếp đem Hứa Nguỵ Châu kéo đến phòng mình.

Mở cửa ra xong bốn người cách một cánh cửa đều ngây ngẩn cả người.

Hoàng Cảnh Du hiển nhiên thật không ngờ cái phòng ngàn năm không người nào ghé thăm hôm nay cư nhiên còn có thể có một người.

"Ổn Ổn?" Mà Hứa Nguỵ Châu vốn là tuyệt đối sẽ không nghĩ đến tại phòng của Hoàng Cảnh Du lại gặp bằng hữu mình.

"Châu Châu ca... như thế nào. . ."

Nhìn Hứa Nguỵ Châu cùng Trần Ổn ánh mắt lưỡng đạo nóng bỏng, Hoàng Cảnh Du không khỏi cảm giác chính mình mới là người ngoài.

Hắn đi tới cạnh Lâm Phong Tùng khoác vai hắn "Còn không mau giới thiệu một chút! Tiểu tử ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ."

"A a" Lâm Phong Tùng lúc này mới nhớ tới chuyện "khẳng định chủ quyền", liền đứng dậy đem Trần Ổn ôm vào trong ngực: "Đây là đối tượng của tôi, tiểu Ổn."

"Buông tay! Thở không nổi rồi! Tên Đại Thụ ngốc này."

Hứa Nguỵ Châu nhìn hai người đắm chìm trong hạnh phúc không nhịn được cười lên, quên mất đề phòng tên lưu manh đang đến gần.

Hoàng Cảnh Du một bả đem Hứa Nguỵ Châu ôm lên như công chúa, người kia cũng theo phản xạ ôm chặt cổ hắn.

"Không cần ta giới thiệu chứ."

Lâm Phong Tùng cùng Trần Ổn nhìn nhau cười, đều gật đầu.

"Nếu tất cả mọi người đã có duyên gặp nhau như vậy, đêm nay nhân tiện cùng một chỗ ăn mừng đi."

"Không thành vấn đề, chúng ta làm ở đây đi. Mua thức ăn về làm là được." Hứa Nguỵ Châu dứt lời lập tức từ trong lòng Hoàng Cảnh Du nhảy xuống, lôi kéo Trần Ổn chạy ra khỏi cửa.

"Châu Châu ca, ngươi cùng Cảnh Du đại ca hảo xứng đôi." Trần Ổn nhìn Hứa Nguỵ Châu vẫn còn ửng đỏ mặt, cười cười đối với hắn nói.

"Ngươi như thế nào cùng bạn cùng phòng của hắn quen nhau rồi cũng không nói cho ta biết? Không coi ta là bằng hữu có phải hay không hả."

"Nào có! Vốn là Đại Thụ không cho ta nói! Bây giờ tốt rồi, chúng ta bốn người cũng thành bằng hữu." Trần Ổn vừa lại dí sát vào cậu "Châu Châu ca mùi trên người ngươi thật thơm, so với trước kia càng làm cho người ta mê muội rồi."

Nhắc tới mùi Hứa Nguỵ Châu lập tức giật mình nhớ tới, Omega một khi bị Alpha "đánh dấu", tự thân sẽ chứa hai loại mùi hỗn hợp, mà cậu vốn có vị chocolate cùng Hoàng Cảnh Du vị rượu, mùi hương hoà quyện kia nghe thấy càng thêm hấp dẫn.

Hứa Nguỵ Châu vuốt vuốt tóc Trần Ổn, đột nhiên cảm giác bụng dưới truyền đến một trận đau nhức, nếu không có Ổn Ổn bên cạnh đỡ thì Hứa Nguỵ Châu sợ rằng sẽ trực tiếp té ngã trên mặt đất.

"Châu Châu ca ngươi nơi nào không thoải mái?"

"Không có việc gì. . ." Hứa Nguỵ Châu khoát khoát tay, vừa định đứng dậy liền gặp một trận đau đớn kéo tới.

"Nếu không chúng ta đi bệnh viện đi. . ." Hứa Nguỵ Châu vẻ mặt thống khổ sợ hãi nhìn Trần Ổn, cậu xuất ra điện thoại di động định bấm 120 lại bị Hứa Nguỵ Châu từ chối.

"Không có gì lớn, đi thôi...Chúng ta còn phải nhanh lên một chút trở về nấu cơm."

Lo lắng đến thân thể Hứa Nguỵ Châu, Trần Ổn chết sống cũng không đồng ý, lại muốn kéo đi bệnh viện.

"Như vậy đi, bệnh viện cũng không xa, ta tự đi, lát nữa chúng ta ở chỗ này gặp lại." Nhìn Trần Ổn vẫn là có điểm do dự, Hứa Nguỵ Châu không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng mỉm cười: "Đi mua thức ăn đi, đừng để vị kia của ngươi ở nhà bị đói."

Tại hành lang bệnh viện, Hứa Nguỵ Châu sắc mặt phức tạp nhìn tờ kết quả, thẳng đến Trần Ổn điện thoại tới mới đem cậu kéo về.

Đứng dậy bình phục một chút tâm tình, Hứa Nguỵ Châu vừa ra cửa vừa thuận tiện ném tờ giấy vào thùng rác.

Đôi khi, Thượng Đế thật sự rất am hiểu tạo vật trêu người. . .

Bữa tiệc này mọi người ăn cũng rất vui vẻ, nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn luôn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

Loại cảm giác khác thường này đích thật là từ Hứa Nguỵ Châu phát ra, cậu vẫn một mực cười, cũng không biết là không hợp chỗ nào.

"Châu Châu, Châu Châu ~" ăn xong cơm tối hai người đi ra ngoài tản bộ nhưng Hứa Nguỵ Châu đi rất nhanh, ngay cả bình thường kiên trì rèn luyện như Hoàng Cảnh Du cũng rất khó đuổi theo.

Hứa Nguỵ Châu như không có mục đích mà cúi đầu đi tới, đột nhiên cảm giác trọng tâm không vững, cả người sắp té ngã, chờ cậu phản ứng lại thì chính mình đã nằm gọn trong vòng tay Hoàng Cảnh Du.

"Hứa Nguỵ Châu." Bao lâu rồi chưa nghe qua Hoàng Cảnh Du gọi tên mình đầy đủ như thế, Hứa Nguỵ Châu chính mình cũng nhớ không rõ nữa, điều này làm cho trái tim cậu có một chút hồi hộp.

"Nói cho anh biết em làm sao vậy. Tại sao ăn ít như vậy? Ngay cả rượu cũng không uống."

"Em dạ dày không thoải mái. Mau buông em xuống." Hứa Nguỵ Châu đã sớm nghĩ muốn lấy cớ này nhưng cũng không làm cho Hoàng Cảnh Du yên tâm, cánh tay ôm tay cậu ngược lại càng nắm chặt.

"Cảnh Du , em thật sự không có việc gì." Hứa Nguỵ Châu thẳng người đứng dậy hướng Hoàng Cảnh Du hôn một cái "Đừng lo lắng."

Hoàng Cảnh Du cười, hắn đem Hứa Nguỵ Châu thả lại trên mặt đất, có chút sủng nịch mà nhéo khuôn mặt cậu, vừa lại kéo tay cậu:

"Đi, chúng ta đi xem phim."

Hứa Nguỵ Châu biết lúc này nếu như lại cự tuyệt nhất định sẽ có vẻ rất khả nghi, vì vậy cười cười đuổi theo hắn.

《 Tình yêu sai trái 》 vốn là bộ phim gần đây rất nổi, nội dung hoàn hoàn tương khấu, hơn nữa còn có một ít bi kịch sắc thái, cũng khiến người xem rơi lệ.

Chuyện kể về một thị trấn nhỏ bình thường, nguyên bổn có một đôi tình nhân vui vẻ sống cùng nhau, bọn họ là thanh mai trúc mã, hơn nữa do đặc thù Alpha cùng Omega hấp dẫn, để cho bọn họ thời khắc đều chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.

Sau đó có một ngày, thiếu niên Omega kia phát hiện mình đã mang thai, cậu vui vẻ nói người kia, nhưng không ngờ trên mặt hắn lại tìm không ra một điểm hạnh phúc nào.

Nguyên lai, cha mẹ thanh niên này vô cùng phân biệt, bọn họ tuyệt đối không cho phép con mình cùng một người mang tính Omega - chỉ biết sinh dục mà không hề có năng lực gì - yêu nhau.

Kết cục có thể nghĩ đến, hai người bị đủ các loại ngăn trở, phụ thân thanh niên Alpha kia lấy cái chết tương bức, hắn không thể làm gì khác hơn là nhịn đau đối với thiếu niên giả vờ lạnh nhạt. . .

Phim tiến vào lúc kết thúc Hứa Nguỵ Châu đã buồn ngủ, cậu tựa vào Hoàng Cảnh Du khép hai mắt lại nhưng vẫn mơ màng thấy một đoạn ngắn: thanh niên Alpha hai mắt đỏ lên, gào thét đối với thiếu niên Omega nói: "Ngươi cút đi, ta sẽ không cùng một người chỉ biết sinh hài tử cùng một chỗ."

Hứa Nguỵ Châu lông mi run run, cánh tay nắm chặt tay Hoàng Cảnh Du.

Phim kết cục vẫn là tốt, thiên hạ này những người hữu tình trải qua lận đận cuối cùng cũng đi tới cùng nhau. Quá trình cỡ nào khổ cực cũng đã không còn quan trọng. (kết thúc là HE, còn đoạn ZZ xem là chưa hết, do ẻm ngủ nên không xem kết cục)

Hoàng Cảnh Du không nhịn được chảy nước mắt, quay đầu chứng kiến bảo bối đã ngủ say, không thể làm gì khác hơn là cõng cậu đi ra.

Hơn mười phút sau hai người nhân tiện về tới kí túc xá Hứa Nguỵ Châu, Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng đem Hứa Nguỵ Châu đặt ở trên giường. Giúp cậu đắp chăn xong vừa định rời đi thì cánh tay bị nắm lại.

"Đừng đi. . ."

Trong lúc ngủ mơ Hứa Nguỵ Châu thốt ra một câu.

"Nghe lời, ngoan, Châu Châu, trời không còn sớm nữa, anh phải trở về." Hoàng Cảnh Du sờ sờ tóc Hứa Nguỵ Châu "Ngày mai anh tới tìm em có được hay không?"

"Cảnh Du. . ." Hứa Nguỵ Châu tỉnh lại, mắt to tràn ngập hơi nước làm cho người ta nhìn thấy bỗng nhiên sinh yêu thương "Anh đêm nay ở chỗ này cùng em có được hay không?"

Bảo bối nhà mình đáng yêu năn nỉ như thế sao có thể cự tuyệt.

Hoàng Cảnh Du từ sau lưng đem Hứa Nguỵ Châu ôm vào trong lòng, Hứa Nguỵ Châu như một con mèo nhỏ cọ xát thiếu chút nữa làm cho Hoàng Cảnh Du nhịn không được.

"Bảo bối ngủ đi, anh ở đây không đi đâu cả." Cảm giác được Hứa Nguỵ Châu tựa hồ có chút bất an, Hoàng Cảnh Du chỉ có thể hôn lên gương mặt cậu, nhẹ giọng vỗ về.

"Uh." Hứa Nguỵ Châu lên tiếng, nằm ở trong lòng Hoàng Cảnh Du tiến vào mộng đẹp.

Thẳng đến nửa đêm, Hứa Nguỵ Châu mở mắt dậy, ánh trăng từ rèm cửa sổ chiếu vào hai người, Hứa Nguỵ Châu nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh Du hồi lâu, cuối cùng động tác chậm rãi hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, cũng không có kinh động hắn.

Nếu như đến cuối cùng chúng ta kết cục không tốt, chung quy cũng nên dành cho nhau những điều tốt đẹp để sau này hoài niệm đi.

Em yêu anh, Hoàng Cảnh Du.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro