CHƯƠNG 6: RƠI
Dãy núi rộng lớn trải dài bao quanh họ xa đến nỗi cậu có thể nhìn thấy nó ở mọi hướng. Cơ hội để họ đứng dậy bước đi được từ cú hạ cánh này là không nhiều. Sẽ mất bao lâu người ta mới tìm thấy thi thể của họ, nếu họ có được tìm thấy?
Ngụy Châu nắm chặt hai bàn tay, nghĩ về Tú Điệp. Chị gái cậu, không biết chuyện gì đã xảy ra, sẽ suy đoán chuyện xấu nhất - và chết trong một vụ rớt máy bay không phải là chuyện tệ nhất. Trong nỗi hoảng sợ của chị ấy, chị rất có thể sẽ rời khỏi chỗ trốn và làm điều gì đó ngu ngốc khiến cho chị bị giết.
Cậu nhìn hai bàn tay mạnh mẽ của Cảnh Du, rất khéo léo và vững vàng trên bánh lái. Khuôn mặt nghiêng rõ nét và cổ điển của anh được vẽ trên nền trời màu ngọc trai và đỏ son, là kiểu hoàng hôn mà người ta chỉ có thể thấy ở vùng hoang sơ như này, và rất có thể sẽ là hoàng hôn cuối cùng cậu nhìn thấy.
Anh sẽ là người cuối cùng mà cậu nhìn thấy, hay chạm vào, và cậu đột ngột thấy cay đắng giận dữ rằng cậu chưa từng được sống một cuộc sống mà hầu hết mọi người đều cho là hiển nhiên, rằng cậu đã không thể tùy ý chấp nhận lời mời ăn tối với anh và trải qua một chuyến bay trong cảm giác đề phòng, được tự do trò chuyện với anh và có thể nhìn thấy ham muốn lấp lóe trong đôi mắt màu nâu của anh.
Cậu đã khước từ quá nhiều, nhưng hơn hết cậu đã khước từ cơ hội, và cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho cha cậu vì điều này.
Động cơ nổ khục khặc, dừng, rồi lại khục khặc. Lần này nhịp rung an toàn không trở lại nữa. Bụng dạ cậu như rớt ra ngoài. Trời ơi, họ sẽ rơi mất. Ngón tay cậu găm chặt vào lòng bàn tay khi cậu chiến đấu để ngăn chặn nỗi hoảng loạn.
Trước đây cậu chưa từng cảm thấy nhỏ bé và vô dụng như thế này, mong manh như thế này, với máu thịt và xương mảnh không thể chịu đựng nổi một xung lực mạnh như thế. Cậu sẽ chết, và cậu vẫn chưa được sống đúng nghĩa một ngày.
Do công suất không liên tục buộc chiếc máy bay giật lên và rung lắc, chồm lên. Nó liệng sang phải, ném Ngụy Châu vào cánh cửa mạnh đến nỗi cánh tay phải của cậu bị tê liệt.
"Đành phải vậy thôi"
Cảnh Du nói giữa hai hàm răng nghiến chặt, những khớp ngón tay của anh trắng bệch khi anh chống đỡ với bánh lái để điều khiển chiếc máy bay bị nghiêng. Anh khiến cho hai cánh cân bằng trở lại.
"Tôi phải hạ cánh bây giờ thôi, trong khi chúng ta còn điều khiển được một chút. Hãy tìm chỗ tốt nhất đi."
Chỗ tốt nhất? Không có chỗ tốt nhất nào cả. Họ cần nơi nào đó tương đối bằng phẳng và khá trống trải; vị trí cuối cùng cậu thấy phù hợp với mô tả đó là một thung lũng.
Anh nâng cánh bên phải lên, nghiêng máy bay để anh có một tầm nhìn tốt hơn.
"Nhìn thấy gì không?" Ngụy Châu hỏi, giọng cậu rung một chút.
"Không có gì. Chết tiệt thật."
"Chết tiệt là một từ sai rồi. Các phi công đáng lẽ phải nói từ gì đó khác ngay trước khi họ bị rớt máy bay chứ."
Khiếu hài hước không phải là một vũ khí lợi hại gì để đối mặt với tử thần, nhưng đó là cách mà cậu vẫn luôn luôn giúp mình vượt qua được những thời khắc khó khăn.
Không thể tin được, anh mỉm cười.
"Nhưng tôi vẫn chưa bị rớt máy bay. Hãy có chút lòng tin. Tôi hứa tôi sẽ nói đúng từ đó nếu mấy phút nữa tôi không tìm nổi một điểm đỗ khá khẩm."
"Nếu anh không tìm được một điểm đỗ khá khẩm, tôi sẽ nói từ đó cho anh" cậu nhiệt thành hứa.
Họ vượt qua một đỉnh núi lởm chởm, trải dài, và một một cái hố dài, hẹp ngoác miệng ra bên dưới họ như một cánh cửa xuống địa ngục.
"Đây rồi!" Cảnh Du thở phào, chúi mũi máy bay xuống.
"Cái gì? Ở đâu?"
Cậu ngồi thẳng người, niềm hi vọng tột cùng lóe lên bên trong cậu, nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy là cái hố đen đó.
"Cái hẻm núi. Lựa chọn tốt nhất của chúng ta đó."
Cái hố đen là một hẻm núi? Chẳng phải hẻm núi thì phải rất rộng sao? Cái đó trông như một con lạch. Làm thế quái nào mà một chiếc máy bay lách vừa vào trong đó được? Và có gì khác biệt, khi đó là lựa chọn duy nhất của họ?
Trái tim cậu tắc ở nơi cuống họng, và cậu nắm chặt lấy rìa cái ghế khi Cảnh Du từ từ hạ chiếc máy bay nghiêng xuống thấp hơn và thấp hơn.
Động cơ ngừng chạy.
Trong một thoáng tất cả những gì cậu nghe thấy là sự im lặng khủng khiếp, làm điếc đặc hơn bất kì một tiếng rống riết nào.
Rồi cậu bắt đầu nhận thức được không khí vụt qua lớp vỏ kim loại của máy bay, không khí không còn hỗ trợ cho họ nữa. Cậu nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, nhanh và mạnh, nghe thấy tiếng hơi thở rất khẽ của mình. Cậu nghe thấy mọi thứ trừ cái mà cậu muốn nghe nhất, âm thanh ngọt ngào của động cơ máy bay.
Cảnh Du không thể nói gì. Anh tập trung mãnh liệt vào việc giữ máy bay cân bằng, cưỡi trên những luồng gió đi xuống, xuống nữa, nhắm vào cái vệt nứt dài, hẹp trên mặt đất kia. Chiếc máy bay lượn xoáy như một chiếc lá, tới quá gần một sườn núi lởm chởm bên trái đến nỗi cậu có thể nhìn thấy những mố đất trên núi đá màu đỏ sậm đó.
Ngụy Châu cắn chặt môi mình đến nỗi máu bật ra trong miệng, chiến đấu chống lại nỗi sợ hãi và hoảng loạn đang đe dọa trào lên thành những tiếng thét. Cậu không thể làm anh phân tâm lúc này, bất kể có chuyện gì.
Cậu muốn nhắm mắt lại, nhưng chắc chắn sẽ giữ chúng mở to. Nếu cậu phải chết bây giờ, cậu không muốn phải chết trong nỗi sợ hãi hèn nhát. Cậu không thể ngăn được sợ hãi, nhưng cậu sẽ không hèn nhát. Cậu sẽ nhìn cái chết đến với mình, nhìn Cảnh Du khi anh chiến đấu để mang họ xuống một cách an toàn và lừa được tên tử thần u ám đó.
Họ lao xuống bên dưới ánh nắng mặt trời, vào trong bóng râm, sâu hơn và sâu hơn. Ở trong bóng râm không khí lạnh hơn, một cái lạnh ngay lập tức luồn qua các cửa sổ vào tận xương tủy.
Cậu không thể nhìn thấy gì cả. Cậu nhanh chóng giật cái kính râm ra và nhìn thấy Cảnh Du đã làm y như vậy. Đôi mắt anh nhíu lại, biểu hiện của anh cứng rắn và chăm chú khi anh quan sát địa hình bên dưới.
Bây giờ mặt đất đang lao ầm ầm về phía họ, một mặt phẳng lỗ chỗ và có một dòng chảy nhỏ được tô điểm bởi những hòn đá cuội. Nó cũng đủ bằng phẳng, nhưng không hề là một điểm hạ cánh đẹp đẽ, trơn tru. Cậu đạp mạnh chân xuống sàn, cơ thể cứng lại như để ép chiếc máy bay giữ vững độ cao.
"Giữ chặt."
Giọng của anh bình tĩnh. "Tôi sẽ cố lái nó đến lòng suối kia. Cát ở đó sẽ giúp làm chậm chúng ta lại trước khi chúng ta đâm vào một trong những tảng đá kia."
Một lòng suối? Rõ ràng là anh quan sát mặt đất tốt hơn cậu rất nhiều. Cậu cố gắng nhìn vào dòng nước, nhưng cuối cùng cũng nhận ra dòng suối đã khô, lòng suối chính là cái dòng nhỏ xíu, ngoằn nghoèo mà trông chỉ rộng cỡ độ một cái ô tô tầm trung.
Cậu bắt đầu nói "Chúc may mắn" nhưng dường như câu đó không thích hợp. Cả câu "Rất vui được biết anh" cũng vậy.
Cuối cùng, tất cả những gì cậu có thể phát ra chỉ là "Được!"
Nó xảy ra rất nhanh. Đột nhiên họ không còn lướt trên mặt đất nữa. Mặt đất đã ở đó, và họ bị đâm rất mạnh, mạnh đến nỗi cậu bị bắn tới trước kéo theo sợi dây an toàn, rồi bị dội trở lại.
Họ ở trên không trong một thoáng khi những bánh xe nảy lên, rồi lại đâm xuống đất mạnh hơn. Cậu nghe thấy tiếng kim loại rít lên phản đối; rồi đầu cậu bị đập vào một cửa sổ bên, và trong một giây phút hỗn loạn cậu không nhìn thấy hay nghe thấy gì nữa cả, chỉ cảm thấy sự rung lắc và nảy bật của máy bay.
Cậu mềm oặt đi, không còn bám chắc được nữa, bị lắc lư như một cái áo sơ mi trong máy sấy quần áo.
Rồi đến cú nảy mạnh hơn hết thảy, làm răng cậu va vào nhau côm cốp. Chiếc máy bay bổ nhào sang hai bên trong một chuyển động muốn bệnh, rồi lảo đảo dừng lại. Thời gian và thực tại vỡ ra, tan tành, và trong một thời gian dài chẳng có gì có ý nghĩ cả; cậu không hiểu mình đang ở đâu hay chuyện gì đã xảy ra.
Cậu nghe thấy một giọng nói, và thế giới ào vào đúng chỗ của nó.
"Ngụy Châu? Ngụy Châu, em có sao không?" Cảnh Du đang hỏi khẩn thiết.
Cậu cố tập hợp những giác quan của mình lại, cố để trả lời anh. Choáng váng, bầm dập, cậu nhận ra rằng xung lực của cú hạ cánh đã xoay người cậu trong vòng đai an toàn, và cậu đang đối mặt với cái cửa sổ bên, quay lưng về phía Cảnh Du.
Cậu cảm thấy bàn tay anh trên mình, nghe thấy tiếng anh chửi thề khi anh tháo cái dây an toàn ra và kéo lưng cậu dựa vào ngực anh, đỡ lấy cậu bằng cơ thể của anh.
Ngụy Châu nuốt nước bọt, và cố gắng tìm kiếm giọng nói của mình.
"Tôi ổn." Lời nói chẳng hơn một tiếng rên rỉ, nhưng nếu cậu vẫn có thể nói được thì có nghĩa là cậu vẫn còn sống. Cả hai đều còn sống. Sự hoài nghi sung sướng dâng đầy lồng ngực cậu. Anh đã thực sự hạ cánh thành công!
"Chúng ta phải ra ngoài. Có thể có rò rỉ nhiên liệu."
Thậm chí lúc đang nói, anh vẫn đạp cửa mở ra và nhảy ra ngoài, kéo cậu theo với anh như thể cậu là một bao bột mỳ. Cậu cảm thấy cũng hơi giống cái bao, chân tay vô lực và run rẩy.
Rò rỉ nhiên liệu. Động cơ đã tắt ngúm khi họ hạ cánh, nhưng vẫn còn bình ắc quy, và những dây điện có thể bị chập mạch và phát lửa. Nếu một tia lửa rơi vào nhiên liệu, chiếc máy bay và tất cả mọi thứ trong ấy sẽ bùng cháy.
Tất cả mọi thứ trong ấy. Những từ ngữ kêu lách cách trong não cậu, như những viên bi trong một cái hộp, và nỗi sợ ban sơ cậu nhận ra điều đó có nghĩ là gì. Cái túi của cậu vẫn còn trong máy bay.
"Chờ đã!"
Cậu kêu lên, hoảng sợ làm một dòng adrenalin mới dâng lên trong cơ thể cậu, hoàn trả lại xương cho hai chân, sức mạnh cho các cơ bắp. Cậu trượt ra khỏi tay anh, nắm lấy tay cầm của cánh cửa và níu mình lại. "Túi của tôi!"
"Khốn kiếp, Ngụy Châu!" Anh gào lên, cố giật nắm tay cậu ra khỏi cái tay cầm.
"Quên cái túi chết tiệt đó đi!"
"Không!"
Cậu giật ra khỏi tay anh và bắt đầu trèo vào trong máy bay. Với một tiếng chửi thề bị đè nén anh tứm lấy thắt lưng cậu và nâng toàn bộ cơ thể cậu ra khỏi cái máy bay.
"Tôi sẽ lấy cái túi khốn kiếp đó! Đi đi - ra khỏi đây! Chạy đi!"
Cậu thấy thất kinh vì anh sẽ mạo hiểm cuộc sống của mình để lấy lại cái túi cho cậu, trong khi bảo cậu chạy đến nơi an toàn.
"Tôi sẽ lấy nó!" cậu nói một cách dứt khoát, nắm lấy thắt lưng của anh và giật mạnh.
"Anh chạy đi!"
Trong một giây ngắn ngủi anh thực sự đông cứng người, kinh ngạc nhìn vào cậu. Rồi anh khẽ lắc đầu, với tay vào trong lấy cái túi và dễ dàng nâng nó ra ngoài.
Ngụy Châu cố cầm lấy nó không nói lời nào, nhưng anh chỉ dành cho cậu cái nhìn tóe lửa và cậu không có thời gian để tranh cãi. Mang cái túi trên tay trái và nắm lấy cánh tay cậu bên tay phải, anh kéo cậu chạy ra khỏi cái máy bay. Đôi giày trắng của cậu bị chìm vào trong lớp sạn mịn, và cát và bụi cây chọc vào mắt cá chân cậu, nhưng cậu chống tay để đứng thẳng dậy và theo kịp anh.
Họ chạy được khoảng năm mươi mét trước khi anh cho là đã an toàn. Anh thả cái túi xuống và quay sang cậu như một con báo vờn quanh miếng thịt tươi, nắm lấy cánh tay cậu với cả hai bàn tay như thể anh muốn lắc người cậu thật mạnh.
"Em nghĩ cái quái gì thế hả?"
Anh bắt đầu bằng một tông giọng khó khăn lắm mới kiềm chế được sự thô bạo, rồi chợt khựng lại, nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Biểu hiện của anh thay đổi, đôi mắt nâu của anh tối lại.
"Em đang bị chảy máu"
Anh gắt gỏng, đồng thời lôi cái khăn tay ra khỏi túi áo và ấn nó vào cằm cậu. Bất chấp sự thô ráp trong giọng nói của anh, sự đụng chạm của anh dịu dàng vô cùng.
"Em đã nói em không bị thương mà."
"Tôi không bị."
Cậu giơ bàn tay run lẩy bẩy lên để đỡ lấy cái khăn, chấm chấm vào cằm và miệng. Không có nhiều máu lắm, và vết rách có vẻ đã ngừng chảy máu.
"Tôi cắn răng vào môi" cậu thú nhận. "Ý tôi là trước khi anh hạ cánh. Để giữ cho tôi không thét lên."
Anh nhìn đăm đăm xuống cậu với vẻ mặt rắn như đanh. "Sao em không chỉ việc kêu lên?"
"Tôi không muốn làm anh phân tâm."
Cậu quay mặt đi tránh cái nhìn chòng chọc từ anh, cố gắng giữ mình đứng nguyên, nhưng mỗi một chi đều run lên như thể xương của cậu đã bị đập vụn ra rồi vậy.
Anh nâng khuôn mặt cậu lên, nhìn xuống cậu trong một giây trong ánh chiều chạng vạng. Anh thầm chửi thề một câu thật hung dữ, rồi từ từ cúi xuống và ấn môi anh lên miệng cậu. Bất chấp sự thô bạo cậu cảm thấy từ anh, nụ hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như một lời chào hơn là một nụ hôn.
Ngụy Châu nín thở, bị lôi cuốn bởi sự mềm mại của môi anh, mùi ấm áp của làn da anh, một chút hương vị của anh. Cậu nắm chặt hai bàn tay tay lại rồi thả lỏng ra, mặc hơi ấm của anh bao trùm.
Anh ngẩng đầu lên. "Em rất dũng cảm" anh lầm rầm. "Tôi không thể đòi hỏi một người đồng hành nào tốt hơn trong một vụ rớt máy bay được."
"Hạ cánh" cậu vụng về chữa lại. "Đó là một cú hạ cánh."
Câu đó khiến cậu có thêm một nụ hôn nhẹ nữa, lần này là trên thái dương. Cậu khép mắt lại, chậm rãi dựa vào người anh, sự run rẩy bắt đầu chiếm lấy cậu.
Anh giữ khuôn mặt cậu bằng cả hai bàn tay, ngón tay cái khẽ vuốt ve khóe miệng của cậu khi anh nhìn cậu. Cậu cảm thấy môi mình hơi rung, nhưng mà, cả người cậu đều run. Anh chạm vào chỗ vết cắn mà răng cậu đã để lại ở môi dưới của cậu; rồi anh lại hôn cậu lần nữa, và lần này chẳng có chút gì nhẹ nhàng hết.
Nụ hôn làm cậu rung chuyển đến từng lỗ chân lông. Nó đói khát, thô bạo, và sâu lắng. Có rất nhiều lý do tại sao cậu không nên đáp lại anh, nhưng cậu không thể nghĩ ra chúng là gì.
Thay vào đó, cậu kéo lấy cổ anh và ngửa đầu ra sau để đôi môi cậu đón lấy môi anh, mở miệng cho sự xâm nhập của lưỡi anh. Anh có hương vị thuần túy, và gợi tình, một hỗn hợp hiệu nghiệm đi thẳng vào đầu óc cậu còn nhanh hơn cả rượu whiskey 100 độ. Sức nóng tỏa ra từ các mạch máu của cậu và ngực cậu, một sự nóng bỏng khao khát tuyệt vọng khiến cho cổ họng cậu phát ra một tiếng rên trầm đục.
Cảnh Du vòng một cánh tay quanh người chàng trai trẻ và kéo cậu lại với anh, để cậu dính chặt với anh từ đầu gối cho đến lồng ngực trong khi những nụ hôn của anh trở nên sâu hơn nữa, mạnh hơn nữa. Cậu khóa hai tay quanh cổ anh và ép mình vào anh, muốn cảm nhận cơ thể cường tráng cứng rắn của anh áp vào cậu với sự cấp thiết quét sạch mọi lý do. Cậu đẩy hông mình vào hông anh một cách bản năng, chiều dài vật cương cứng của họ cọ vào nhau. Lần này cậu thở hắt ra là vì ham muốn, vì nhu cầu, trong một cơn đam mê đốt cháy mọi tế bào của cơ thể cậu.
Bàn tay anh luồn qua lần vải mỏng, vuốt ve từ sống lưng đến ngực cậu, dừng trên núm nhỏ đã thức tỉnh, vừa xoa dịu lại vừa gây ra cơn đau khiến chúng se lại trong sự đụng chạm của anh.
Đột nhiên anh kéo đầu mình về phía sau, chấm dứt nụ hôn của họ.
"Tôi không thể tin được chuyện này" anh lẩm bẩm.
Giơ tay lên, anh kéo hai cánh tay đang vòng quanh cổ anh của cậu ra và giữ cậu tránh xa anh. Trông anh còn hung dữ hơn cả lúc trước, mạch máu nổi trên cổ anh.
"Ở nguyên đây!" anh gắt. "Không cử động một phân nào hết. Tôi phải kiểm tra cái máy bay."
Anh bỏ lại cậu đứng đó trên cát, trong ánh chiều chạng vạng, sự lạnh lẽo đột ngột chạy dọc xuống vào tận xương tủy. Bị tách ra khỏi hơi ấm của anh, sức mạnh của anh, một nỗ lực khó khăn để giữ đôi chân cậu đứng vững, và cậu cười, dù chẳng có chuyện quái gì đáng vui.
...
Cảnh Du tự chửi rủa mình không ngừng và ngày càng nóng nảy bực tức. Anh vừa làm cái chó gì vậy ? Hôn một tên đàn ông với tất cả sự say mê, và còn khốn nạn hơn là nó còn tuyệt hơn tất cả những nụ hôn khác phái mà anh từng trải qua trong đời.
"Quỷ tha ma bắt Hứa Ngụy Châu. Tốt hơn là nên tránh xa cậu ta"
Anh thầm nhủ, trước khi tất cả vượt quá vòng kiểm soát.
Khi anh kiểm tra cái máy bay xem có bị rò rỉ hay thiệt hại nào khác không. Anh đã cố tình khiến vụ hạ cánh khó khăn hơn mức cần thiết, và chiếc máy bay này đã được gia cố cần số hạ cánh cũng như tăng lớp bảo vệ cho đường nhiên liệu và bình xăng, nhưng một phi công thông minh không được xem nhẹ bất kì điều gì. Anh phải kiểm tra lại máy bay, phải giữ vững chí khí.
Anh không muốn giữ vững ý chí. Anh muốn đẩy cậu ta nằm xuống những tảng đá to đó và lột trần cậu ta ra.
Khốn kiếp! Có chuyện gì với anh vậy? Trong gần mười năm qua anh đã ôm vô vàn những người phụ nữ đẹp, nguy hiểm chết người trong vòng tay mình, và thậm chí cả khi anh đã để cho cơ thể mình đáp lại, trí óc anh vẫn luôn luôn duy trì sự điềm tĩnh.
Hứa Ngụy Châu rất đẹp, nhưng cậu ta là đàn ông. Cậu ta giống một con mèo hoang hơn là một vật cưng được nuôi trong lồng kính, với đôi mắt sáng pha lẫn giữa ngây thơ và quyến rũ, đôi môi mọng mời gọi, kèm theo tiếng cười trên cả sự hấp dẫn giới tính.
Anh rất rõ ràng về tính hướng của mình, dù cậu ta có đẹp chết người đi chăng nữa thì cũng chẳng hề mê hoặc anh quên đi lý trí. Vậy thì tại sao ngay vài phút trước thôi anh lại hừng hực muốn chui vào trong quần cậu ta như thế?
"Tại sao ?"
Không thành vấn đề, anh giận dữ nhắc nhở mình. Tốt thôi, vậy là việc anh bị cậu ta thu hút đã không được tính đến; nó là một lợi thế, là cái gì đó để lợi dụng. Anh sẽ không phải giả vờ gì hết, có nghĩa là cậu ta càng có ít cơ hội hơn để nhận ra điều bất thường ở đây.
Sự nguy hiểm càng làm tăng cảm xúc, hủy diệt sự kiềm chế. Họ đã cùng nhau trải qua một tình huống sống chết, họ chỉ có một mình, và chắc chắc có sự hấp dẫn về mặt thể xác giữa họ.
Anh đã sắp xếp hai tình huống đầu; cái thứ ba là một phần thưởng. Đó là một tình huống như trong sách; những nghiên cứu về bản chất của con người đã chỉ ra rằng, nếu hai người xa lạ bị ném vào một tình huống nguy hiểm cùng với nhau và họ chỉ có duy nhất người kia để dựa vào, họ sẽ nhanh chóng tạo nên những mối ràng buộc cả về mặt tình dục lẫn tình cảm.
Cảnh Du đã có lợi thế, vì rằng anh biết chiếc máy bay chẳng bị nguy cơ rơi gì hết, và rằng họ không ở trong một tình huống sống chết. Ngụy Châu sẽ nghĩ họ đã bị mắc kẹt, trong khi anh biết nhiều hơn thế. Bất kì khi nào anh ra hiệu cho Ray, họ sẽ nhanh chóng "được cứu," nhưng anh sẽ không gửi tín hiệu đi cho đến khi Ngụy Châu kể cho anh bí mật về cha của cậu ta.
Tất cả mọi thứ đều được kiểm soát. Họ không phải đang ở Nội Mông, trong một cái hẻm núi kín rất hẹp mà anh và Ray đã phát hiện ra trước đó. Cả hai đã chọn nơi này vì có thể hạ cánh một chiếc máy bay bên trong, và, trừ khi một người có thiết bị để leo lên bức tường đá dựng đứng, nếu không thì không thể thoát ra được.
Họ không ở gần bất kì một đường bay thương mại nào, anh đã vô hiệu hóa hệ thống nhận phát tín hiệu nên không một chiếc máy bay tìm kiếm nào có thể bắt được sóng, vì anh thì đã ở rất xa khỏi lộ trình của họ. Ngụy Châu và anh sẽ không bị ai tìm thấy.
Hứa Ngụy Châu hoàn toàn nằm dưới sự điều khiển của anh, chỉ cậu ta không hề hay biết mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro