CHƯƠNG 4: BƯỚC ĐẦU
"Chết tiệt!" cậu nói, lẩm bẩm.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt."
Vậy là hi vọng cuối cùng của cậu tới được Hắc Long Giang đúng giờ để hoàn thành nhiệm vụ đã đi tong, trừ khi có một điều kì diệu nữa đang chờ đợi cậu. Mặc dù vậy hai điều kì diệu trong một ngày có lẽ là đòi hỏi quá nhiều.
Cậu cần phải gọi về, cậu nghĩ một cách chán nản, nhưng trước tiên cậu phải xử lý tên cướp với an ninh sân bay. Cậu chạy ngược lại và thấy là màn kịch nhỏ đã thay đổi; tên cướp giờ đã đứng lên, bị hai cảnh sát sân bay áp tải vào trong một văn phòng nơi họ có thể thoát khỏi tầm nhìn của những hành khách tò mò.
Người hùng đang chờ cậu, và khi anh ta nhìn thấy cậu, anh nói gì đó với nhân viên an ninh, rồi bắt đầu bước lên để gặp cậu.
Cậu hơi rung rinh, từ bao giờ cậu lại có kiểu tán thưởng như một người phụ nữ đối với một người đàn ông vậy.
Mẹ kiếp! anh ta nhìn mới đẹp làm sao.
Quần áo của anh ta chẳng có gì đặc biệt: một cái áo thun màu đen dưới chiếc áo da cũ, quần bò bạc phếch và giày da đã mòn, nhưng anh ta mặc chúng với một sự tự tin và duyên dáng nói rằng anh ta cực kì thoải mái.
Ngụy Châu tự cho mình một giây hối hận vì cậu sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh ta lần nữa sau khi cái vụ việc nhỏ này được giải quyết, nhưng rồi cậu đẩy ý nghĩ đó đi.
Cậu không thể mạo hiểm để cho bất kì điều gì phát triển thành một mối quan hệ - giả dụ là có bất kì điều gì đó để phát triển - với anh ta hay bất kì ai khác. Cậu thậm chí không bao giờ bắt đầu chuyện gì, bởi vì sẽ không công bằng với một anh chàng, hoặc một cô nàng, dù cậu chả có mấy hứng thú với phụ nữ.
Có lẽ một ngày nào đấy cậu sẽ có thể ổn định, hẹn hò, dần dần tìm được ai đó để yêu, biết đâu còn có con nữa, nhưng không phải bây giờ. Nó quá nguy hiểm.
Khi anh ta đến chỗ cậu, rồi chạm vai cậu theo kiểu thân quen như những người anh em tốt.
"Mọi chuyện đều ổn với chuyến bay của cậu chứ?"
"Thực tế. Nó đã bị hủy" cậu rầu rĩ nói.
"Tôi phải có mặt ở Hắc Long Giang tối nay, nhưng tôi không nghĩ tôi sẽ làm được. Mọi chuyến bay của tôi ngày hôm nay đều hoặc là bị hoãn hoặc bị chuyển hướng, và bây giờ chẳng còn chuyến bay nào khác có thể đưa tôi đến đó đúng giờ được nữa."
"Hãy thuê một cái máy bay" anh ta nói khi họ đi về phía văn phòng nơi tên cướp bị dẫn vào.
Cậu cười khúc khích. "Tôi không biết liệu sếp tôi có chi tiền kiểu đó không, nhưng cũng là một ý. Dù sao tôi phải gọi về đã, khi nào chúng ta xong việc ở đây."
"Nếu điều này có thể tạo khác biệt gì với ông ấy, thì hiện giờ tôi đang rảnh đây. Đáng lẽ tôi sẽ gặp một khách hàng đến trên chuyến bay cuối cùng từ Thượng Hải, nhưng ông ta không ở trên máy bay, và ông ta không liên lạc với tôi, vì thế tôi rảnh."
"Anh là một phi công lái máy bay thuê?"
Cậu không thể nào tin được. Điều này, anh ta, tất cả quá tốt để là sự thật. Có lẽ rút cục thì cậu thật sự đáng được hưởng hai điều kì diệu trong một ngày.
Anh ta nhìn xuống cậu và mỉm cười, khiến cặp răng khểnh lấp lánh như được nạm bắng một lớp kim cương.
Lạy Chúa, anh ta lại còn có cả răng khểnh nữa! Hãy nói về sự tàn sát!
Anh ta giơ tay ra. " Hoàng Cảnh Du - phi công, người bắt cướp, gì cũng làm được - hân hạnh phục vụ"
Cậu cười và bắt tay anh ta, để ý là anh ta đã cẩn thận không siết những ngón tay cậu quá chặt. Cân nhắc đến sức mạnh cậu có thể cảm nhận được trong cái bắt tay cứng rắn đó, cậu rất biết ơn sự kiềm chế của anh ta.
Chưa từng có người cùng giới nào đối xử với cậu chu đáo như thế.
"Hứa Ngụy Châu, người chuyển phát bị muộn và mục tiêu của những tên trộm. Rất vui được gặp anh, anh Hoàng."
"Cảnh Du" anh nói dễ dãi.
"Hãy chăm sóc cái vấn đề nhỏ này, rồi cậu có thể gọi cho sếp cậu và xem xem ông ta có nghĩ một máy bay thuê chính là điều cần làm hay không."
Anh mở cánh cửa của căn phòng không được đánh dấu cho cậu, và cậu bước vào trong để thấy hai nhân viên an ninh, một người phụ nữ mặc bộ vét màu xám lịch sự và tên cướp đã bị còng tay vào ghế ngồi. Tên cướp lườm cậu khi cậu đi vào, như thể tất cả những chuyện này là lỗi của cậu chứ không phải của gã.
"Thằng chó dối trá" tên cướp bắt đầu.
Hoàng Cảnh Du vươn tới và nắm lấy vai tên cướp.
"Có lẽ mày vẫn chưa nhận được thông điệp lần trước" anh ta nói theo cái cách dễ dãi của anh nhưng không hề che giấu sự đanh thép bên dưới nó.
"Nhưng tao không thèm quan tâm đến ngôn ngữ của mày. Rửa mồm mày đi."
Anh ta đưa ra một lời đe dọa, chỉ là một mệnh lệnh và nắm tay của anh ta trên vai tên cướp không hề có vẻ nhẹ nhàng.
Tên cướp nhăn nhó và bắn cho anh cái nhìn khó chịu, có lẽ nhớ lại người đàn ông này trước đó đã tóm gọn gã dễ dàng như thế nào. Rồi gã nhìn vào hai cảnh sát sân bay, như thể mong họ can thiệp. Hai người đàn ông khoanh tay và cười nhăn nhở.
Mất hết đồng minh, tên cướp chọn cách im lặng.
Người phụ nữ mặc áo vest xám trông như là cô ta muốn phản đối việc cư xử thô bạo với tù nhân của cậu ta, nhưng rõ ràng cô ta đã quyết định đi thẳng vào việc chính.
"Tôi là Kim Lộ Lộ, giám đốc an ninh sân bay. Tôi cho là cậu sẽ kiện?"
"Vâng!" Ngụy Châu nói.
"Tốt!"
Cô Kim nói với vẻ đồng tình. "Tôi sẽ cần lời khai của cả hai người."
"Có thể nói chuyện này mất bao lâu được không?" Cảnh Du hỏi. "Cậu Hứa và tôi hơi vội."
"Chúng tôi sẽ cố đẩy nhanh mọi việc" Cô Kim bảo đảm với anh.
Hoặc là Cô Kim làm việc cực kì hiệu quả hoặc là một điều kì diệu nho nhỏ nữa lại đến, vì công việc giấy tờ đã được hoàn thành trong cái mà Ngụy Châu cho là thời " gian kỉ lục ".
Chưa quá nửa giờ đã trôi qua kể từ lúc tên cướp bị còng tay lôi đi, tất cả những giấy tờ đã được chuẩn bị và kí duyệt. Sau khi đã làm xong nghĩa vụ công dân Ngụy Châu và Cảnh Du có thể đi.
Anh chờ ở bên cạnh trong khi cậu gọi về văn phòng và giải thích tình huống. Người giám sát tỏ ra không vui, nhưng sau cùng ông ta đành chấp nhận thực tế.
"Tên anh chàng phi công là gì ấy nhỉ?" ông ta hỏi.
"Hoàng Cảnh Du."
"Chờ chút, để tôi kiểm tra anh ta."
Ngụy Châu chờ. Những máy tính của họ có một cơ sở dữ liệu lớn về các hãng hàng không thương mại và cả các hãng cho thuê tư nhân. Có một vài kẻ không tử tế gì trong dịch vụ cho thuê này, chỉ làm việc với ma túy chứ không phải với hành khách, và một công ty chuyển phát thì không thể khinh suất được.
"Cơ sở của anh ta ở đâu?"
Ngụy Châu nhắc lại câu hỏi với Cảnh Du.
Anh trả lời, và một lần nữa cậu nhắc lại thông tin.
"Rồi, có rồi. Anh ta ổn. Anh ta đòi bao nhiêu"
Ngụy Châu hỏi.
Ông sếp càu nhàu trước câu trả lời. "Thế là hơi cao."
"Anh ta ở đây, và anh ta sẵn sàng đi."
"Kiểu máy bay nào thế? Tôi không muốn phải trả cái giá đó cho một cái máy phun thuốc trừ sâu vẫn không thể đưa cậu đến đó đúng giờ đâu."
Ngụy Châu thở dài. "sao tôi không đưa anh ta điện thoại nhỉ? Thế tiết kiệm thời gian hơn."
Cậu đưa cái ống nghe cho Cảnh Du. "Ông ấy muốn biết về chiếc máy bay của anh."
Cảnh Du cầm lấy ống nghe. Anh nghe một lát.
"Đó là một chiếc Cessna Skylane. Khả năng là tám trăm dặm ở mức bảy mươi lăm phần trăm năng lượng, bay được sáu giờ. Tôi sẽ phải tiếp xăng, vì thế tôi nghĩ có thể là ở giữa chặng. Tôi có gọi điện đài đến trước và chuẩn bị mọi thứ để chúng tôi không phải mất nhiều thời gian trên mặt đất."
Anh liếc về chiếc đồng hồ đeo tay.
" Chúng tôi sẽ đến Hắc Long Giang trước 7h"
"Tôi cho phép. Vì Chúa, mau đi đi."
Cậu gác máy và cười với Cảnh Du, máu cậu sôi lên trước thử thách. "Xong! Cần bao lâu để cất cánh?"
"Nếu cậu để tôi mang cái túi đó, và chúng ta chạy thì... mười lăm phút."
Ngụy Châu không bao giờ để cái túi rời khỏi tầm tay. Cậu ghét phải đáp lại sự lịch thiệp của anh ta bằng câu khước từ, nhưng cảnh giác đã ăn sâu vào xương tủy cậu đến nỗi cậu không thể tự mình mạo hiểm.
"Nó không nặng đâu" cậu nói dối, siết chặt bàn tay trên nó. "Anh đi trước đi, tôi sẽ theo sau."
Một bên lông mày màu đen nhướng lên trước câu trả lời của cậu, nhưng anh không tranh cãi, chỉ dẫn đường xuyên qua phòng chờ đông đúc. Những chiếc máy bay tư nhân ở trong một khu vực khác của sân bay, xa khỏi đường bay thương mại. Sau vài lần rẽ và một lần lao lên cầu thang, họ rời nhà chờ và đi bộ ngang qua sân bê tông, mặt trời nóng nực buổi chiều chiếu trên đầu họ khiến cậu bị lóa mắt. Cảnh Du đã đeo cặp kính chống nắng vào, và cởi cái áo khoác ra và vắt nó trên cánh tay trái của anh.
Ngụy Châu tự cho phép mình một giây ngưỡng mộ nữa trước cái cách đôi vai rộng và tấm lưng cơ bắp của anh làm căng phồng cái áo thun đen anh đang mặc. Có lẽ cậu không nên hưởng thụ, nhưng cậu chắc chắn có thể ngưỡng mộ.
Giá mà mọi thứ khác đi - nhưng chúng sẽ không khác đi, cậu nghĩ, ghì những ý nghĩ của cậu lại. Cậu phải đối mặt với thực tế, chứ không phải những ý nghĩ mơ mộng
Anh dừng lại bên cạnh một chiếc máy bay một động cơ, màu trắng với những vạch màu xám và đỏ. Sau khi đã cất cái túi và cặp tài liệu của cậu và lèn chúng trong một cái lưới, anh giúp cậu vào trong chỗ ngồi của phụ lái.
Ngụy Châu chui vào trong và nhìn quanh thích thú. Cậu chưa bao giờ ở trong một cái máy bay riêng trước đây, hay là bay trong bất kì cái gì nhỏ thế này. Nó thoải mái một cách đáng ngạc nhiên. Ghế ngồi bằng da màu xám, và đằng sau cậu là một cái ghế băng với những chỗ dựa lưng riêng. Sàn kim loại trải thảm.
Có hai tấm che nắng, giống trong xe ô tô. Buồn cười, cậu gạt một cái trước mặt mình xuống và cười lớn khi nhìn thấy cái gương nhỏ gắn với nó.
Cảnh Du đi vòng quanh máy bay, kiểm tra các chi tiết một lần cuối trước khi trèo vào chỗ ngồi bên trái cậu và cài khóa an toàn. Anh đeo một cặp tai nghe lên và bắt đầu gạt các nút trong khi anh nói chuyện với tháp điều khiển bay. Động cơ rồ lên, rồi khởi động, và cánh quạt trên mũi máy bay bắt đầu quay, lúc đầu chầm chậm, rồi tăng tốc cho đến khi nó gần như là một hình mờ mờ khó nhìn.
Anh chỉ vào một cặp tai nghe khác, và Ngụy Châu đeo chúng lên.
"Dùng tai nghe dễ nói chuyện hơn" giọng nói của anh phả vào tai cậu, "Nhưng hãy im lặng cho đến khi chúng ta cất cánh."
"Tuân lệnh" cậu nói, thấy buồn cười, và anh thoáng cười thật nhanh với cậu.
Họ cất cánh trong vòng vài phút, nhanh hơn cậu đã từng thấy trong một chiếc máy bay thương mại. Ở trong một chiếc máy bay nhỏ mang đến cho cậu cảm giác về tốc độ mà cậu chưa từng được biết trước đây, và khi những bánh xe rời mặt đất, cảm giác lâng lâng là không thể tin được, như thể cậu đã sải cánh và nhảy vào không trung vậy. Mặt đất nhanh chóng rớt lại bên dưới, và mặt hồ rộng lớn, xanh trong trải rộng trước mắt cậu, với những ngọn núi lởm chởm thẳng trước mặt.
"Wao" cậu thở ra, và giơ một tay lên để che mắt khỏi nắng.
"Có một cặp kính râm nữa ở trong hộp đựng găng ấy" anh nói, chỉ vào cái ngăn ở trước mặt cậu.
Cậu mở nó ra và lôi ra một cái kính rẻ tiền nhưng hợp thời trang hiệu Foster Grants với gọng màu đỏ đậm. Rõ ràng chúng là kính của một người phụ nữ, và cậu đột nhiên tự hỏi liệu anh đã kết hôn chưa.
Tất nhiên, anh hẳn phải có một cô bạn gái; anh không chỉ trông rất đẹp, anh dường như còn là người tốt nữa. Đó là một sự kết hợp hiếm thấy và không thể nào kháng cự được.
"Của vợ anh à?"
Cậu hỏi khi cậu đeo kính lên và thở dài vui sướng khi ánh sáng chói mắt không còn.
"Không, một hành khách bỏ quên trên máy bay."
Chà, thế chẳng nói cho cậu điều gì cả. Cậu quyết định nói thẳng thừng, cho dù là trong lúc đó cậu vẫn tự hỏi tại sao cậu lại phải quan tâm, vì cậu sẽ không bao giờ gặp lại anh ta sau khi họ tới nơi.
"Anh kết hôn chưa?"
Cảnh Du lại có nụ cười thoáng qua đó một lần nữa.
"Chưa." Anh liếc cậu, và mặc dù cậu không thể nhìn thấy mắt anh qua cái kính tối màu, cậu vẫn có ấn tượng là ánh mắt sáng lên tia nhìn thích thú.
"Còn cậu?"
"Chúng ta giống nhau."
"Tốt." Anh kết thúc bằng một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro