Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: TIẾP CẬN



Toàn bộ nhiệm vụ lần này là một minh chứng xác thực cho câu là phúc ắt sẽ đến, đã là họa thì không tránh khỏi, Hứa Ngụy Châu điên tiết nghĩ khi cậu ngồi trong sân bay Thành phố Bắc Kinh, chờ chuyến bay của cậu được gọi - đấy là nếu nó được gọi, mà điều này thì cậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

Đây là sân bay thứ năm của cậu trong một ngày, và cậu vẫn còn cách cái đích là Hắc Long Giang thêm một chuyến hay nữa. Nhưng khốn thay chuyến bay đó đã bị hủy do trục trặc kỹ thuật và hành khách được chuyển sang những chuyến bay khác, không có chuyến nào trong đó là bay thẳng cả.


Cứ theo cái đà này thì cậu sẽ phát ốm vì ngồi chờ mất !


Cậu rất mệt, cậu đã không ăn gì cả ngày nay ngoài ít đậu phộng, và cậu sợ phải đi tìm cái gì ăn trong trường hợp chuyến bay của cậu được gọi và máy bay được chuẩn bị và cất cánh trong thời gian kỉ lục, bỏ cậu lại phía sau như một con khỉ bị rạp xiếc bỏ rơi.


Khiếu hài hước thường thấy của cậu được khôi phục trong một cơn bốc đồng, cậu ngồi lại xuống chiếc ghế nhựa của mình và lôi một cuốn sách bìa mềm mà cậu đang đọc dở ra.

Cậu mệt mỏi, cậu đói lả, nhưng cậu sẽ không để mình lâm vào tình trạng căng thẳng. Nếu có một việc gì mà cậu làm tốt, thì đó là tìm ra cái tích cực nhất trong một tình huống. Một vài chuyến đi suôn sẻ như lụa, nhưng cũng có một vài chuyến như là cái nhọt ở mông vậy; chừng nào mà mặt tốt và mặt xấu được cân bằng, thì cậu còn có thể thích nghi được.


Do thói quen thâm căn cố đế, cậu quàng cái quai cặp đựng tài liệu bằng da mềm quanh cổ, giữ nó chéo qua người để nó không thể bị giật ra khỏi bàn tay cậu một cách dễ dàng.

Một vài người chuyển phát có thể khóa cái vali hay cái cặp vào cổ tay họ bằng còng số tám, nhưng công ty của cậu lại cho rằng còng tay chỉ càng lôi kéo thêm sự chú ý không mong muốn; tốt hơn là hòa cùng với đám doanh nhân đi công tác thay vì nổi bật hẳn lên. Thực tế còng tay chỉ như hét to lên: "Đồ quan trọng ở trong này!"


Sau những gì đã xảy ra ở Thượng Hải một tuần trước đó, Ngụy Châu đã thận trọng gấp hai lần và cũng để một bàn tay lên trên cái cặp.

Cậu chẳng biết có gì trong đó, nhưng điều đó không quan trọng; việc của cậu là mang những thứ ở trong đó từ điểm A đến điểm B. Khi cái cặp bị một gã du côn đầu tóc xanh lè giật ra khỏi vai cậu ở Thượng Hải tháng trước, cậu đã vừa mất mặt lại vừa giận dữ.

Cậu đã luôn luôn cẩn thận, nhưng rõ ràng là không đủ cẩn thận, và bây giờ cậu đã có một vết nhơ lớn trong hồ sơ. Ở mức bản năng nhất, cậu đã hoảng hốt vì bị chộp khi mất cảnh giác. Cậu đã được dạy dỗ từ khi còn bé để lúc nào cũng được chuẩn bị tinh thần và thận trọng, lúc nào cũng cảnh giác với những gì diễn ra xung quanh; nếu một gã du côn tóc xanh có thể thắng được cậu, nghĩa là cậu chưa chuẩn bị tinh thần cũng như không cảnh giác như cậu tưởng.

Khi mà chỉ một lần trượt chân có thể là sự khác biệt giữa cái sống và cái chết, sẽ không có chỗ cho lỗi lầm.


Chỉ nhớ đến vụ cướp kia cũng khiến cậu khó chịu. Cậu bỏ cuốn sách lại trong cái túi đeo vai, thà giữ sự chú ý của cậu tới những người xung quanh còn hơn.

Bụng cậu sôi sục. Cậu có thức ăn trong cái túi đeo, nhưng cái đó dành cho những trường hợp khẩn cấp, và lúc này không đáng.

Cậu nhìn về phía cửa, nơi hai người đại diện của hãng hàng không đang kiên trì trả lời những câu hỏi của các vị khách mất hết kiên nhẫn. Từ những biểu hiện không hài lòng trên mặt hành khách khi họ trở về chỗ ngồi của họ, có vẻ tin tức không tốt lắm; rõ ràng, cậu sẽ có đủ thời gian để tìm cái gì đó để ăn.


Cậu liếc xuống đồng hồ của mình: 1:45 chiều, giờ địa phương. Cậu sẽ phải giao những thứ trong cặp đến Hắc Long Giang vào 7h tối nay, đây là một việc đáng lẽ rất dễ dàng, nhưng nếu cứ ngồi chờ thế này, cậu đã không còn tin mình có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ.

Cậu ghét cái ý nghĩ phải gọi về văn phòng để báo cáo một thất bại nữa, cho dù nó không phải lỗi của cậu. Mặc dù vậy, nếu hãng hàng không không nhanh chóng khôi phục đường bay, cậu sẽ phải làm một cái gì đó. Khách hàng cần được biết nếu gói hàng của họ không đến như đã hẹn.

Nếu tin tức về chuyến bay bị hoãn không có gì tiến triển cho đến khi cậu đi ăn về thì cậu sẽ xem xét việc chuyển sang một hãng hàng không khác, mặc dù cậu đã cân nhắc lựa chọn đó và chẳng có khả năng nào trông có vẻ đáng khích lệ cả; cậu đang ở trong đống hỗn độn không lối thoát. 

Nếu cậu không thể nghĩ ra cách nào đó, thì cậu sẽ phải thực hiện cuộc gọi kia.



Nắm thật chắc cặp tài liệu bằng một tay và cái túi đeo của cậu bằng tay kia, cậu đi xuống phòng chờ lớn để tìm những thức ăn không có trong máy bán hàng tự động.

Những hành khách đến đang đổ ra khỏi cái cổng bên tay trái cậu, và cậu di chuyển xa hơn về bên phải để tránh xô đụng. Hành động đó không hiệu quả; ai đó va vào vai trái của cậu, và cậu nhìn quanh một cách bản năng để xem đó là ai.


Chẳng có ai ở đó. Một phản ứng nhìn qua vai tức thì, được mài dũa nhiều năm, đã cứu cậu. Cậu tự động siết chặt nắm tay trên cái cặp ngay khi cảm thấy một sự trì kéo trên quai đeo, và cái quai khẽ khàng rơi khỏi vai cậu.

Khốn kiếp, không phải lần nữa chứ!


Cậu cúi đầu xuống và xoay người, tống cái túi đeo nặng nề của cậu vào kẻ tấn công.

Cậu bắt được một thoáng nhìn của đôi mắt đen hung dữ và một khuôn mặt độc ác, râu ria; rồi sự chú ý của cậu dính vào hai bàn tay gã. Một tay gã cầm con dao đã dùng để cắt cái quai cặp, và gã đã đặt tay kia trên cái cặp rồi, cố kéo nó ra khỏi người cậu. Cái túi đeo của cậu tông mạnh vào vai gã, làm gã lảo đảo, nhưng gã vẫn không bỏ tay ra.


Ngụy Châu thậm chí không nghĩ đến việc hô hoán, hay là kinh sợ; cậu quá tức giận cho cả hai phản ứng trên, và cả hai việc đó sẽ làm tan sự tập trung của cậu. Thay vào đó, cậu giơ tay cho một cú quật khác, nhắm cái túi vào bàn tay cầm dao.

Cậu nghe thấy những giọng nói to dần ở xung quanh, những giọng báo động bối rối khi mọi người cố len lỏi qua đám tắc nghẽn, thay vào đó lại va đụng vào nhau. Nếu có thì cũng chỉ rất ít người biết chuyện náo loạn này là cái gì.

Tầm nhìn đã bị che khuất; mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Cậu không thể dựa vào sự giúp đỡ của bất kì ai, vì thế cậu lờ đi tiếng ồn, tất cả sự chú ý của cậu tập trung vào tên cướp đang nắm chặt lấy cái cặp bằng bàn tay bẩn thỉu.


Bốp!

Cậu lại đánh trúng gã lần nữa, nhưng gã vẫn cầm chắc con dao.


"Thằng chó!" gã gầm gè, bàn tay cầm dao lia về phía cậu.


Cậu nhảy lùi lại, và những ngón tay trượt trên cái quai da. Hắn giật nó ra khỏi tay cậu một cách đắc thắng. Ngụy Châu chộp lấy cái quai đang đung đưa và tóm được nó, nhưng con dao để lại một vệt sáng màu bạc khi hắn chém xuống, cắt đứt cái quai ra khỏi chiếc cặp.

Tình trạng co kéo đột ngột bị cắt đứt khiến cho cậu lảo đảo về phía sau.

Tên hung thủ quay người bỏ chạy.

Lấy lại thăng bằng, Ngụy Châu hét lên :"Cướp! Chặn hắn lại!" và chạy đuổi theo.

Dù chân cậu dài hơn nhưng cái quần ống bó đã ngăn bước chân cậu lại. Chết tiệt !


Ngụy Châu kiên trì chạy theo, mặc dù cậu biết là vô ích. Sự tuyệt vọng làm dạ dày cậu co thắt. Lời cầu nguyện duy nhất của cậu là có ai đó trong đám đông sẽ đóng vai người hùng và chặn hắn lại.

Lời cầu nguyện của cậu đột ngột thành hiện thực.

Phía trước, một người đàn ông cao to đang đứng quay lưng về phía phòng đợi đã quay lại và liếc gần như lạnh nhạt về hướng vụ náo loạn.

Tên cướp đã gần chạy qua anh ta. Ngụy Châu hít sâu để gào lên một lần nữa "Bắt lấy hắn!"

Mặc dù cậu biết tên cướp sẽ chạy qua được trước khi người đàn ông có thể phản ứng.


Người đàn ông to cao chỉ liếc một cái đã biết chuyện gì đang xảy ra, và trong một cử động nhịp nhàng và duyên dáng như một vũ điệu ba lê, anh ta chuyển vị trí, xoay người và bất ngờ tung một chân đi giầy ra. Cú đá trúng ngay vào khoeo chân phải của tên cướp, đẩy cái chân hắn ra xa.

Hắn ngã lộn nhào ngay lập tức và nằm ngửa trên sàn, cánh tay bị văng lên trên đầu. Chiếc cặp trượt ngang qua phòng chờ trước khi nảy vào tường, rồi bị đẩy bật vào giữa dòng hành khách đi lại. Một người đàn ông nhảy tránh cái cặp, trong khi những người khác đi vòng qua nó.

Ngụy Châu ngay lập tức ngoặt sang hướng ấy, vồ lấy cái cặp trước khi có bất kì một tên trộm nhanh tay nào thó được nó, nhưng cậu vẫn liếc mắt về hiện trường.


Trong một cử động nhanh nhẹn, duyên dáng khác, người đàn ông to cao cúi xuống và lật sấp tên hung thủ, rồi vặn cả hai cánh tay gã lên cao đằng sau lưng gã và giữ chúng bằng một bàn tay to lớn.


"Ối!" tên cướp rú lên.

"Thằng chó, mày làm gãy tay tao rồi!"


Câu chửi khiến cánh tay gã còn bị đẩy lên cao hơn nữa một cách thô bạo. Gã rú lần nữa, lần này không nói nên lời và ở một tông giọng cao hơn nhiều. 


"Cẩn thận cái mồm mày đấy!" người đang bắt gã nói.


Ngụy Châu thắng lại ngay bên cạnh anh ta.


"Cẩn thận !" Cậu cảnh báo. "Gã có dao đấy."


"Tôi có nhìn thấy. Nó rơi xuống kia kìa."

Người đàn ông không nhìn lên nhưng hất cằm về bên trái. Trong lúc nói anh ta nhanh nhẹn lột cái thắt lưng của tên cướp ra khỏi đỉa quần và buộc sợi dây da một cách đơn giản nhưng hiệu quả xung quanh cổ tay của tên tù nhân của anh ta.

"Hãy nhặt nó lên trước khi có ai đó tóm lấy nó và biến mất. Dùng hai ngón tay thôi, và chỉ chạm vào lưỡi."


Dường như anh ta biết anh ta đang làm gì, vì thế Ngụy Châu tuân lệnh mà không hỏi gì. Cậu lấy một tờ giấy ăn ra khỏi túi váy và thận trọng nhặt con dao lên như anh ta đã bảo, cẩn thận để không làm mờ một dấu vân tay nào trên cán dao.

"Tôi phải làm gì với nó đây?" 


"Cứ giữ nó cho đến khi nhân viên an ninh tới đây."


Anh ta nghiêng cái đầu tóc đen về hướng nhân viên sân bay gần nhất, một người hướng dẫn di chuyển vẫn đang lượn qua lượn lại một cách lo lắng như thể không chắc phải làm gì.


"An ninh đã được gọi rồi, phải không?"


"Vâng, thưa anh" người hướng dẫn nói, đôi mắt anh ta tròn xoe vì kích động.


Ngụy Châu ngồi xổm xuống bên cạnh ân nhân của mình.


"Cám ơn anh"


Cậu chỉ tay vào chiếc cặp, với hai cái quai cặp lủng liểng.


"Gã đã cắt đứt cái quai và giật nó khỏi tay tôi."


"Không có gì" anh ta nói, quay đầu lại mỉm cười với cậu và để cho cậu nhìn thấy anh ta lần đầu tiên.


Cái nhìn đầu tiên của cậu suýt thành cái nhìn cuối cùng. Dạ dày cậu nhộn nhạo. Tim cậu nảy lên. Phổi cậu thắt lại. Trời, cậu nghĩ, và cậu hít một hơi thở sâu mà không để lộ ra.

Có lẽ anh ta là người đàn ông đẹp trai nhất mà cậu đã từng gặp, không hề quá lời dù hiểu theo bất kì nghĩa nào của từ đó. Đẹp trai đến nghẹt thở là cụm từ hiện lên trong đầu cậu.


Thoáng sững sờ, cậu đi sâu vào chi tiết: tóc đen, hơi quá dài và bù xù, chạm vào cái cổ áo ở đằng sau chiếc áo khoác da màu nâu bạc phếch của anh ta; làn da mịn màng, rám nắng màu mật ong; đôi mắt nâu sáng và trong đến mức trông chúng như màu vàng nhạt dưới ánh sáng, hai hàng mi dày màu đen đóng khung đôi mắt. Như thể thế vẫn còn chưa đủ, anh ta còn được chúa phù hộ một cái mũi thanh tao và thẳng tắp, hai gò má thanh thoát, và một đôi môi với đường viền rõ ràng, khuôn miệng hoàn hảo đến nỗi cậu có một thôi thúc điên rồ là chỉ đơn giản vươn người tới và hôn anh ta. 


Cậu đã biết anh ta cao, và bây giờ cậu có thì giờ để chú ý đến đôi vai rộng, cái bụng phẳng lì và hông thon của anh ta.

Chúa trời chắc đã ở trong một tâm trạng thực sự tốt khi tạo ra anh ta. Anh ta quá hoàn hảo và đẹp đẽ để là thật, nhưng có một sự cứng cỏi trong biểu hiện của anh ta mang vẻ nam tính thuần khiết, và cái vết sẹo nhỏ, hình lưỡi liềm trên má trái của anh ta chỉ càng tôn thêm cái ấn tượng ấy. 

Nhìn xuống, cậu thấy một vết sẹo khác vạch một đường trên mu bàn tay phải của anh ta, một đường lồi lên trắng hơn so với màu da rám nắng.


Những vết sẹo không đời nào làm giảm sự hấp dẫn của anh ta; bằng chứng của một đời sống khắc nghiệt chỉ càng nêu bật nó lên, nhấn mạnh một cách dứt khoát rằng đây là một người đàn ông.

Cậu thấy buồn cười đến mức phải mất mấy giây cậu mới nhận ra là anh ta đang nhìn cậu với vẻ vừa hài hước vừa quan tâm. Cậu cảm thấy hai má mình nóng lên khi bị bắt quả tang rõ ràng đang quan sát anh ta một cách nhanh chóng. Thôi được, thì nhìn chăm chăm vậy.

Nhưng cậu không có thời gian để lãng phí cho sự ghen tị và ngưỡng mộ, vì thế cậu buộc sự chú ý của mình trở về với những vấn đề cấp thiết hơn.

Tên cướp đang làu bàu và phát ra những tiếng kêu thể hiện là gã đang đau đớn, nhưng cậu nghi là hắn chẳng bị đau thật sự tí nào, bất chấp hai bàn tay bị trói và cái cách mà người hùng của cậu đã tì gối lên phần sống lưng của gã.

Cậu đã lấy lại được cái cặp, nhưng tên cướp vẫn dồn cậu vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan: Nghĩa vụ công dân của cậu đòi hỏi phải ở lại và tố cáo gã, nhưng nếu chuyến bay của cậu sắp cất cánh, cậu rất có thể sẽ bị lỡ nó trong lúc đang trả lời các câu hỏi và điền vào các mẫu đơn.


"Thằng khốn!" cậu lẩm bẩm với gã. "Tao mà lỡ chuyến bay thì..."


"Khi nào thế?" Người hùng hỏi cậu.


"Tôi không biết. Nó đã bị hoãn, nhưng họ có thể bắt đầu mời hành khách lên bất cứ lúc nào. Tôi sẽ đi kiểm tra ở chỗ cái cửa và trở lại ngay."


Anh ta gật đầu đồng ý. "Tôi sẽ giữ anh bạn cậu ở đây và xử lý với An ninh cho tới khi cậu quay lại."


"Tôi chỉ đi một phút thôi"


Cậu nói, và bước nhanh trở lại cửa đường bay của cậu. Bàn hướng dẫn không còn bị các vị khách tức giận hay buồn khổ vây hãm nữa, tâm trạng của họ kích động hơn nhiều so với khi cậu rời đi chỉ vài phút trước.


Cậu liếc nhanh về phía tấm bảng, nơi hàng chữ HỦY đã được đặt vào thay cho chữ HOÃN.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro