Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 22



Ngụy Châu cứ trồi sụt trong tráng thái tỉnh táo, như một con thuyền bập bềnh lên xuống trên sóng nước. Đầu tiên cậu chỉ nhận thức được những mảnh rời rạc. Cậu có thể nghe thấy những giọng nói ở khoảng cách xa xa, mặc dù cậu không thể xác định được bất kì từ nào, và một âm thanh bíp bíp nho nhỏ. Cậu cũng nhận thức được có gì đó nơi cổ họng mình, mặc dù cậu không nhận ra nó là một cái ống. Cậu không có khái niệm gì việc cậu đang ở đâu, hay thậm chí là cậu đang nằm xuống.


Lần tiếp theo cậu tỉnh lại, cậu có thể cảm nhận được làn vải cốt tông mềm mại bên dưới cậu và nhận ra tấm vải đó là một cái ga giường.


Lần tiếp theo nữa cậu cố gắng mở mắt một chút, nhưng tầm nhìn của cậu mờ ảo và cái có vẻ như là hàng núi máy móc chẳng có nghĩa gì với cậu.

Một lúc nào đó cậu nhận ra cậu đang ở trong một bệnh viện. Cậu đau, nhưng nó ở một khoảng cách xa xôi. Cái ống ở cổ họng cậu bây giờ đã được bỏ đi. Cậu ngờ ngợ nhớ là nó đã được bỏ ra, một việc chẳng dễ chịu chút nào, nhưng cảm giác về thời gian của cậu quá lộn xộn đến nỗi cậu nghĩ cậu nhớ được nó ở đó sau khi nó đã bị bỏ đi. Mọi người cứ đi ra đi vào cái khu vực nhỏ bé của cậu, bật những ngọn đèn sáng choang, nói chuyện và chạm vào cậu và làm những việc rất riêng tư với cậu.


Dần dần sự kiểm soát đối với cơ thể của chính cậu bắt đầu quay trở lại, khi cậu chiến đấu chống lại những tác động của thuốc mê và thuốc giảm đau. 

Cậu khát khủng khiếp. Từ tiếp theo của cậu là, "Nước," và một mảnh đá được cho vào trong miệng cậu.


Mặc dù vậy, cùng với sự trở lại của ý thức, là cơn đau. Nó trườn đến gần hơn bao giờ hết khi tác dụng của thuốc giảm đi. Cơn đau rất tệ, nhưng Ngụy Châu gần như chào đón nó, bởi vì nó có nghĩa là cậu còn sống, và trong một lúc cậu đã tưởng là không phải.


Cậu nhìn thấy y tá quen thuộc. Anh ta đi vào trong phòng bệnh, cười như thường lệ, và nói, "Có người muốn gặp cậu này."


Ngụy Châu lắc đầu một cách mạnh mẽ, đó là một sai lầm. Nó làm tăng cường độ những cơn đau mà đã bị thuốc kiềm hãm. "Không tiếp khách," cậu cố gắng nói.


Dường như cậu đã trải qua nhiều ngày, nhiều niên kỉ, trong phòng chăm sóc chuyên sâu, nhưng khi cậu hỏi, anh ta nói.

 "Ồ, khoảng ba mươi sáu giờ. Chúng tôi sẽ chuyển cậu sang phòng riêng sớm thôi. Nó đang được chuẩn bị bây giờ."


Khi họ chuyển cậu, cậu đã đủ tỉnh táo để nhìn những tấm ốp trần và đèn trôi qua trên đầu. Cậu thoáng nhìn thấy một người đàn ông cao to, tóc đen và nhanh chóng quay đi.


Đặt cậu vào trong một phòng riêng thực sự là một chiến dịch, cần đến hai hộ lý, ba y tá và nửa giờ đồng hồ. Cậu kiệt sức khi mọi thứ, bao gồm cả chính cậu, được chuyển xong và sắp xếp ổn thỏa. Cái giường mới đẹp và mát mẻ hơn; đầu giường đã được nâng lên và một cái gối đặt dưới đầu cậu. Thậm chí chỉ ngồi như thế thôi cũng làm cậu cảm thấy một trăm phần trăm bình thường và trong tầm kiểm soát.


Có hoa ở trong phòng. Hoa hồng, loại màu hồng đào, với một chút đỏ trên viền cánh hoa, tỏa ra một thứ mùi hương nồng nàn, cay cay lấn át hết mùi thuốc khử trùng và dung dịch tẩy rửa của bệnh viện. Ngụy Châu nhìn đăm đăm vào chúng nhưng không hỏi ai đã mang chúng đến.


"Tôi không muốn tiếp khách," cậu bảo với các y tá. "Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi."


Cậu được phép ăn cháo loãng và uống trà nhạt. Vào ngày thứ hai trong phòng bệnh riêng cậu được uống một ít nước hầm, và cậu được đặt lên một cái ghế ở cạnh giường trong mười lăm phút. Thật là tốt khi được đứng trên hai chân mình, thậm chí chỉ một vài giây khi họ di chuyển cậu từ giường tới ghế. Nó còn tốt hơn nữa khi họ chuyển cậu trở lại giường.


Đêm đó, cậu tự mình ra khỏi giường, mặc dù quá trình đó rất chậm và không vui vẻ gì, và bước dọc chiều dài của chiếc giường. Cậu đã phải bám vào giường để trụ vững, nhưng đôi chân cậu vẫn ở nguyên dưới cậu.


Ngày thứ ba, có một điện hoa từ cửa hàng hoa. Đó là một bụi hoa móng rồng, với những cái lá dày, màu xanh ánh xám và những bông hoa màu hồng xinh đẹp nở ở giữa. Cậu đã không bao giờ có cây trồng trong nhà vì cùng một lý do như không nuôi thú cảnh, bởi vì cậu thường xuyên di chuyển và không thể chăm sóc chúng. Cậu nhìn đăm đăm vào bụi móng rồng, cố gắng ghì chặt lấy thực tế là cậu đã có thể trồng mọi loại cây mà cậu muốn bây giờ. Mọi thứ đã thay đổi. Hứ Tuấn Hào đã chết, và cậu và Tú Điệp đã được tự do.


Ý nghĩ về chị gái cậu khiến chuông báo động rung lên trong người cậu. Hôm nay là ngày mấy? Bao giờ sẽ đến lúc Tú Điệp gọi? Về chuyện đó, cái điện thoại của cậu đâu rồi?


Vào buổi chiều ngày thứ tư, cánh cửa mở ra và Cảnh Du bước vào trong.


Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự thực, cậu đã ngạc nhiên là anh dành cho cậu nhiều thời gian để hồi phục đến thế. Cậu đã tránh gặp anh lâu nhất có thể, nhưng cậu biết rằng sẽ phải có một cảnh kết thúc vở diễn trước khi tấm màn rơi xuống.


Cậu đã kiềm chế nỗi đau trong lòng bằng việc tập trung vào nỗi đau thể xác, nhưng giờ đây nó đang ào lên phía trước. Cậu đấu tranh với nó, tìm kiếm sự kiểm soát. Chẳng ích gì khi gây ra một tình cảnh khó xử, chỉ có lòng tự trọng của cậu là bị mất mà thôi.


"Anh đã giữ điện thoại di động của em," anh nói, đi vòng quanh để đứng giữa cậu và cái cửa sổ, khiến cho cậu hoặc là nhìn vào anh hoặc là quay đi lần nữa. Câu mở màn của anh đã đảm bảo là cậu không quay đi. "Tú Điệp đã gọi ngày hôm qua."


Ngụy Châu nắm chặt hai tay, rồi nhanh chóng thả lỏng bàn tay bên phải vì cử động đó làm gập cái kim truyền dịch được dính vào mu bàn tay của cậu. Tú ĐIệp chắc hẳn rất hoảng sợ khi nghe được giọng đàn ông trầm trầm thay vì giọng quen thuộc của Ngụy Châu.


"Anh đã nói rất nhanh," Cảnh Du nói. "Anh bảo với cô ấy em đã bị bắn nhưng sẽ ổn, và rằng Hứa Tuấn Hào đã chết. Anh đã bảo sẽ mang điện thoại tới cho em ngày hôm nay, và cô ấy có thể gọi lại tối nay để xác nhận mọi chuyện anh đã nói. Cô ấy không nói gì, nhưng cô ấy cũng không gác máy."


"Cám ơn," Ngụy Châu nói. Anh đã xử lý tình huống đó theo cách tốt nhất có thể.


Anh đã thay đổi đột ngột, cậu nhận ra. Nó không chỉ là vì quần áo của anh, mặc dù anh đang mặc quần tây màu đen và một cái áo sơ mi lụa màu trắng, trong khi trước đó anh chỉ mặc quần jean, đi ủng, và một cái áo sơ mi hoặc áo phông thông thường. Toàn bộ thái độ của anh đã khác. Tất nhiên, anh đã không còn đóng vai một phi công lái thuê ngông nghênh, quyến rũ nữa. Bây giờ anh đã là chính anh, và thực tế chính là cái điều cậu vẫn luôn luôn cảm nhận được bên dưới bề mặt sự quyến rũ của anh. Anh là một người đàn ông lãnh đạo một kiểu biệt đội lính đánh thuê nào đó, một người có tầm ảnh hưởng rộng lớn để làm những việc theo ý mình. Cái rìa hiểm nguy mà cậu chỉ mới thoáng thấy trước đây bây giờ đã thực sự hiện rõ, trong đôi mắt anh và trong khẩu lệnh oai nghiêm khi anh nói.


Anh tiến gần tới cạnh giường hơn, gần đến nỗi anh dựa người vào tay vịn.  


 "Có bất kì điều gì anh đã nói với tôi là sự thật không?"

Cậu nói, và đó không phải là một câu hỏi.  


Anh do dự. "Không."


"Chẳng có gì sai với cái bơm nhiên liệu."


"Không."


"Anh có thể đưa chúng ta ra khỏi cái hẻm núi ấy bất kì lúc nào."


"Đúng."


"Tên anh không phải là Hoàng Cảnh Du."


"Tên anh là thật" anh nói.


"Chà, đó là một," cậu cay đắng nói. "Ít nhất tên của anh đúng là của anh."


"Ngụy Châu... đừng."


"Đừng gì? Đừng cố tìm ra tôi là một thằng ngốc như thế nào? Anh có thực sự là lính biệt kích không?"


Anh thở dài, khuôn mặt ủ rũ. "Hải quân. Tình báo hải quân."


"Anh đã sắp xếp để mọi chuyến bay của tôi bị hoãn ngày hôm đó."


Anh nhún vai thừa nhận.


"Tên cướp thực ra là một người của anh."


"Một người tốt. An ninh sân bay cũng là người của anh."


Cậu nắm lấy tấm trải giường bằng bàn tay trái. "Anh đã biết là cha tôi sẽ ở đó. Anh đã sắp đặt chuyện đó."


"Bọn anh đã biết có hai người của ông ta theo đuôi chúng ta, kể từ khi bản tin truyền hình về em lên sóng."


"Anh cũng đã sắp đặt cả chuyện đó nữa."

Anh không nói gì.


"Tại sao chúng ta lại phải bay đi khắp cả nước? Tại sao chúng ta không chỉ ở lại Thượng Hải? Như thế sẽ ít phải ngồi đến mệt nhoài trên máy bay?"


"Anh phải làm cho mọi chuyện có vẻ đúng."


Cậu nuốt nước bọt. "Ngày hôm đó... chuyến đi picnic. Anh có định làm tình - ý tôi là, quan hệ - với tôi khi đám người của anh đang nhìn không? Chỉ để làm cho mọi chuyện có vẻ đúng?"


"Không. Có quan hệ tình cảm với em là một điều cần thiết, nhưng... riêng tư."



"Tôi cho là tôi nên cảm ơn anh về điều đó, ít nhất cũng phải thế. Cám ơn. Bây giờ ra ngoài đi."


"Anh sẽ không đi đâu hết." Anh ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh giường. "Nếu em đã xong với việc mổ xẻ, chúng ta cần phải quyết định vài chuyện."


"Tôi đã quyết định một chuyện rồi. Tôi không muốn gặp lại anh lần nữa."


"Xin lỗi, nhưng em sẽ không thực hiện được mong muốn ấy. Vì anh yêu em"


....

 Ngụy Châu được xuất viện tám ngày sau khi bị bắn. Cậu có thể đi, một cách run rẩy, nhưng sức khỏe của cậu gần như chưa trở lại, và cậu phải mặc mấy bộ áo ngủ và áo choàng mà Cảnh Du đã mua cho cậu, bởi vì cậu không thể chịu được bất kì loại quần áo nào cọ vào bụng cậu. Cậu chẳng hề biết cậu sẽ phải làm gì. Cậu không có chút sức lực nào để bắt chuyến bay tới Bắc Kinh chứ chưa nói đến việc đi xa thế trong bộ áo ngủ, nhưng cậu phải tìm nơi nào đó để ở. Ngay khi biết cậu sẽ được xuất viện, cậu đã lấy cuốn sổ danh bạ và gọi tới một khách sạn, đảm bảo là khách sạn có phòng dịch vụ, và đặt cho mình một phòng ở đó. Khách sạn có phòng dịch vụ; cho đến khi cậu có đủ khả năng tự chăm sóc bản thân một lần nữa, một khách sạn là thứ tốt nhất mà cậu có thể tìm được.


Trong bệnh viện, trước tiên cậu đã giải khuây bằng hi vọng mong manh là Tú Điệp sẽ tới ở cùng cậu và giúp cậu cho đến khi cậu hồi phục. Khi cha họ đã chết, họ không cần phải ấn tích thêm nữa. Nhưng mặc dù Tú Điệp nghe có vẻ hạnh phúc và hài lòng, chị đã từ chối gợi ý của Ngụy Châu là chị tới Tô Châu. Họ đã trao đổi số điện thoại với nhau, nhưng đó là tất cả - và Tú Điệp đã không gọi lại.

Ngụy Châu hiểu. Tú Điệp sẽ luôn luôn gặp khó khăn khi dính líu tới con người, tới việc thiết lập các mối quan hệ với họ. Có thể chị thấy thoải mái với sợi dây liên lạc trong khoảng cách mà chị có với Ngụy Châu, và không muốn gì hơn nữa. Ngụy Châu đã cố chiến đấu với nỗi buồn của cậu khi cậu nhận ra cậu sẽ không bao giờ có được người chị gái mà cậu vẫn mong có, nhưng nỗi sầu muộn gần đây quá dễ dàng áp đảo cậu.


Một phần nguyên nhân là do những xáo trộn hooc-môn trong quá trình thai nghén, cậu biết thế. Cậu thấy mình khóc lóc với những chuyện kì cục nhất, chẳng hạn như một chương trình truyền hình về vườn tược cậu xem trên tivi một ngày nọ. Cậu nằm trên giường bệnh của mình và bắt đầu nghĩ đến cậu đã luôn mong có một khu vườn hoa như thế nào nhưng không bao giờ có thể trồng được, và rất nhanh, hoàn toàn đột ngột cậu cảm thấy tiếc cho chính mình và ngồi đó như  ngốc nước mắt lưng tròng.


Sự phiền muộn cũng gắn liền chặt chẽ với sự hồi phục về thể chất, một trong những y tá đã nói với cậu như thế. Nó sẽ qua khi cậu khỏe hơn và có thể làm được nhiều việc hơn.


Nhưng phần tệ nhất trong nỗi phiền muộn của cậu lại là về Cảnh Du. Anh đến thăm mỗi ngày, và một lần còn mang theo cả người đàn ông to lớn, trông hung dữ mà cậu đã để ý thấy cùng nói chuyện với anh cái đêm cậu bị thương. Trước sự ngạc nhiên của cậu, Cảnh Du giới thiệu anh ta là anh trai anh, Ray. Ray đã bắt tay cậu với sự dịu dàng quyến rũ, cho cậu thấy những tấm hình của người vợ xinh đẹp và ba đứa trẻ tuyệt vời của anh ta, và dành nửa giờ để kể cho cậu nghe những chuyện huyên thuyên về những trò nghịch phá của cậu con gái anh, Tiểu Dâu. Nếu một nửa những gì anh ta nói về đứa trẻ là thật, thì thế giới sẽ phải gồng mình khi đứa trẻ lớn lên.


Sau khi Ray rời đi, Ngụy Châu thậm chí còn buồn hơn. Ray có cái mà cậu đã luôn luôn muốn: một gia đình để yêu thương, và những người cũng yêu lại anh.


Khi anh đến thăm, Cảnh Du luôn luôn tránh chủ đề nằm giữa họ như một con rắn đang cuộn mình. Anh đã làm điều anh phải làm, và không có lời nói nào có thể thay đổi thực tế đó. Cậu buộc phải tôn trọng, một cách miễn cưỡng, việc anh không thèm cố gắng biện hộ. Thay vào đó, anh nói về gia đình mình ở Đan Đông, và ngọn núi nơi mà tất cả bọn họ gọi là nhà, thậm chí bây giờ khi chỉ còn cha mẹ của anh sống ở đó. Anh có ba anh trai và một cô em gái, một tá cháu trai - và một cậu cháu gái, Tiểu Dâu khét tiếng, người mà rõ ràng là anh rất cưng chiều. Em gái anh là một người huấn luyện ngựa đã cưới một trong các điệp viên của anh; một người anh trai khác từng là cựu phi công chiến đấu đã cưới một bác sĩ phẫu thuật; Ray đã cưới con gái của một đại sứ.


Không thể nào tất cả đều là thật, cậu nghĩ, nhưng những câu chuyện ấy vẫn nghe có vẻ như thật. Rồi cậu nhớ lại Cảnh Du là một diễn viên hảo hạng như thế nào, và sự cay đắng lại nhấn chìm cậu lần nữa.


Cậu dường như không thể kéo mình lên khỏi sự u ám. Cậu đã luôn luôn có thể cười to vui vẻ, nhưng giờ đây cậu thấy khó mà mỉm cười được. Bất kể cậu đã cố gắng làm mình sao lãng như thế nào, nhận thức đó vẫn luôn luôn ở đấy, khắc sâu vào tâm can như một lời nguyền đã cướp mất mọi niềm vui sống của cậu: Cảnh Du yêu cậu. Cậu không tin, nó chỉ là một màn diễn mà thôi.


Ngày cậu được xuất viện, người hộ tống cuối cùng cũng tới với một cái xe lăn và Ngụy Châu đã gọi một chiếc taxi chờ họ ở lối vào trong mười lăm phút nữa. Cậu run rẩy hạ mình xuống chiếc xe lăn, và người hộ tống bắt buộc phải đặt cái túi nhỏ có chứa một ít đồ đạc của cậu và cái ba lô của cậu lên đùi cậu, rồi đặt cái chậu hoa móng rồng lên trên.


"Tôi chắc là tôi phải kí vài giấy tờ trước khi được ra viện," Ngụy Châu nói.


"Không, tôi không nghĩ vậy," người phụ nữ nói, kiểm tra những việc phải làm của cô ta. "Theo như bản yêu cầu này, cậu đã sẵn sàng ra đi. Có thể chồng cậu đã xử lý mọi việc cho cậu rồi."

Cô ta thậm chí nói từ "chồng" với vẻ mặt lạnh tanh.

Ngụy Châu nuốt lại mong muốn quát lên rằng cậu chưa kết hôn, nhưng thực sự là cậu chẳng hề nghĩ tới việc làm thế nào mà cậu có thể trả cho các chi phí chăm sóc y tế cho cậu, nhưng bây giờ khi nghĩ về nó, cậu nhận ra rằng Cảnh Du thực sự đã xử lý hết. Có lẽ anh nghĩ việc tối thiểu anh có thể làm là trả tiền mấy cái hóa đơn cho cậu.


Cậu ngạc nhiên là anh đã không ở đây, vì anh đã trơ tráo về việc là một phần trong cuộc sống của cậu, và khăng khăng đòi đến thăm. Dựa vào những điều cậu biết, cậu nghĩ, chắc anh đã bị gọi đi xa vì một điệp vụ gián điệp bí mật nào đó.


Cậu đã đánh giá thấp anh. Khi người hộ tống đưa cậu ra tới cửa của khu vực cửa ra cho bệnh nhân, cậu nhìn thấy một chiếc Ford Explorer màu xanh đậm quen thuộc đỗ dưới lối ra vào. Cảnh Du kéo cái thân thể dài thoòng sau tay lái ra khỏi xe và tới gặp cậu.


"Tôi đã gọi một chiếc taxi rồi," cậu nói, mặc dù cậu biết rằng chỉ phí sức thôi.


"Gan lì," anh nói ngắn gọn. Anh đỡ lấy quần áo của cậu và chậu hoa và đặt chúng ở phía sau chiếc Explore, rồi mở cửa hành khách.


Ngụy Châu bắt đầu nhún mình về phía trước chiếc xe lăn, chuẩn bị đứng lên; cậu đã nắm được cách thức làm chuyện đó trên một chiếc ghế thường, nhưng cái xe lăn thì khó khăn hơn. Cảnh Du dành cho cậu một cái nhìn cường điệu, rồi cúi xuống và bế cậu trên đôi tay vạm vỡ của anh, nâng trọng lượng của cậu lên dễ dàng khi anh đặt cậu trong chiếc Explorer.


"Cám ơn," cậu lịch sự nói. Ít nhất cậu sẽ tỏ ra văn minh, và cách thức của anh thì ít đau đớn và tốn thời gian hơn cách của cậu.


"Không có chi." Anh thắt đai an toàn quanh cậu, đảm bảo để sợi dây đai không chà vào vết mổ, rồi đóng cửa và đi vòng quanh để trượt vào sau tay lái.


"Tôi đã đặt phòng ở một khách sạn," cậu nói. "Nhưng tôi không biết nó ở đâu, vì thế tôi không chỉ đường cho anh được."


"Em sẽ không đến khách sạn," anh càu nhàu.


"Tôi phải đến nơi nào đó chứ," cậu chỉ ra. "Tôi không thể lái xe, và tôi không thể làm gì ở sân bay hết, vì thế một phòng dịch vụ trong khách sạn là giải pháp hợp lý duy nhất."


"Không, nó không phải. Anh sẽ đưa em về nhà với anh."


"Không!" cậu thô bạo nói, mọi thứ trong cậu đều phản đối cái ý nghĩ trải qua hàng nhiều ngày cùng với anh.


Hàm răng anh nghiến lại. "Em không có sự lựa chọn," anh nói ủ rũ. "Em sẽ đi - thậm chí là em có đấm đá và gào thét suốt cả quãng đường cũng thế."


Ý đó thật hấp dẫn. Ôi, nó quá hấp dẫn. Chỉ có ý nghĩ là đấm đá sẽ làm vết mổ của cậu bị co kéo tệ như thế nào mới làm cậu chống lại được cái ý tưởng đó.


Cậu vẫn chưa biết được gì thêm cho đến khi cậu nhận ra anh đang lái xe về hướng sân bay. "Chúng ta đang đi đâu đây?"


Anh gửi cho cậu một cái nhìn mất hết kiên nhẫn. "Anh đã nói với em rồi. Trời ạ, Ngụy Châu, em biết là anh không sống ở Thượng Hải mà."


"Được thôi, vậy thì tôi biết chỗ anh không ở. Nhưng tôi không biết chỗ anh ở." Cậu không thể không thêm vào. "Và kể cả nếu anh có bảo với tôi, thì nó cũng có thể là một lời nói dối."


Lần này cái nhìn của anh rất gay gắt. "Đan Đông" anh nói qua hàm răng nghiến chặt. "Anh đang đưa em về nhà ở Đan Đông."


Cậu im lặng trong suốt chuyến bay, chỉ nói khi cần và chỉ là những câu trả lời cụt lủn. Cảnh Du quan sát cậu khi sự chú ý của cậu ở phong cảnh bên dưới, cặp kính râm che đi đôi mắt anh. Họ đã đi máy bay quá nhiều trong suốt thời gian ở bên nhau đến nỗi nó lại một lần nữa có vẻ như rất bình thường khi ở trên một chiếc máy bay cùng với cậu, như thể đây là nơi họ thuộc về. Cậu đã chịu trận với rất ít sự bực tức hay phàn nàn, mặc dù anh biết rằng cậu chắc hẳn phải kiệt sức và không thoải mái.


Trông cậu rất mỏng manh, như thể chỉ một luồng gió cũng sẽ thổi cậu bay mất. Chẳng còn chút màu sắc nào trên đôi má và môi cậu, và cậu đã sụt dễ đến 6, 7 kg một cách không cần thiết. Bác sĩ đã đảm bảo với anh rằng cậu sẽ hồi phục rất nhanh, đúng theo tiến độ, và quá sớm cho bất kì một cuộc kiểm tra nào để nói cho họ biết bất kì điều gì về tình trạng hồi phục của cậu.

. Cách duy nhất để anh có thể chắc chắn là cậu sẽ có cái cậu cần là anh phải sắp xếp để cậu được theo dõi từng giờ từng phút, và được ôm ấp và chiều chuộng mọi ngóc ngách đời sống của cậu. Nơi tốt nhất cho việc đó chính là Ngọn núi nhà Hoàng.


Tất nhiên anh đã gọi và nói với họ rằng anh sẽ mang Ngụy Châu tới đó. Anh đã kể với họ toàn bộ tình huống, rằng cậu bị thương và anh định cưới cậu, nhưng cậu vẫn còn giận như quỷ với anh và chưa tha thứ cho anh. Anh đã đặt ra một nhiệm vụ khá là khó khăn cho mình, lấy lại thiện cảm của Ngụy Châu. Nhưng một khi anh đã có cậu trên Núi, anh nghĩ, anh sẽ từ từ chiếm được cậu thôi.

Đương nhiên, Mẹ cực kì phấn khích. Bà không nghi ngờ gì là Ngụy Châu sẽ tha thứ cho anh, và vì bà đã rất mong ngóng anh kết hôn, dù đó có là một chàng trai, có thể bà nghĩ rằng bà đã có mọi thứ mình muốn.


Cảnh Du sẽ làm mọi việc anh có thể để bà được như thế, bởi vì điều bà muốn chính xác là điều anh cũng muốn. Anh đã luôn luôn thề rằng anh sẽ không bao giờ lấy vợ và có con, nhưng định mệnh đã bước vào đời anh và sắp đặt mọi chuyện khác đi, ít nhất là vế đầu. Viễn cảnh kết hôn làm anh sợ - không, nó làm anh sợ chết khiếp, đến mức độ anh thậm chí còn chưa dám đề cập chuyện đó với Ngụy Châu. Anh không biết làm sao để nói với cậu điều cậu cần phải biết về anh, và anh không biết cậu sẽ làm gì khi cậu phát hiện ra, liệu cậu có chấp nhận lời cầu hôn của anh không hay sẽ bảo anh đi chết đi.


Điều duy nhất cho anh niềm hi vọng là cậu đã nói cậu yêu anh. Cậu đã không nói điều đó kể từ khi cậu phát hiện ra anh đã gãi bẫy cậu thế nào, nhưng Ngụy Châu không phải là một người yêu đương dễ dãi. Nếu như vẫn còn một nhúm lửa tình yêu cháy trong cậu, nếu anh vẫn còn chưa hoàn toàn dập tắt mất nó, thì anh sẽ tìm ra cách để thổi bùng ngọn lửa ấy sống lại.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro