Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17: TRỞ VỀ

  

"Tránh xa em ra!"


Ngụy Châu gầm ghè buổi sáng hôm sau, quay đầu cậu tránh khỏi cái hôn của anh. Đồng thời gạt tay anh ra khỏi mông mình.


"Đừng có chạm vào em nữa, đồ... đồ dê cụ."


Cảnh Du cười như nắc nẻ.


Cậu nhéo ngực anh.


"Ái!" Anh giật lùi lại xa nhất có thể trong diện tích chật hẹp của căn lều. "Đau anh."


"Tốt! Em còn không nghĩ là em có thể đi được ấy." Nhưng như một con rắn, bàn tay cậu lao ra và lại cấu ngực anh một lần nữa.


"Như thế này, anh cũng sẽ vui y như em."


"Châu Châu" anh nói bằng giọng phỉnh phờ.


"Đừng có mà tán tỉnh em" cậu cảnh cáo, chiến đấu để mặc quần áo vào. Vì họ gần như không có chỗ để cựa, anh bắt đầu di chuyển khủy tay và đầu gối lắt léo, và bàn tay anh trượt trên một vài vị trí hết sức thú vị.


"Thôi ngay! Em nói thật đấy, Cảnh Du! Em đau lắm không chịu thêm được trò khỉ nào nữa đâu."


Muốn trêu chọc cậu hơn bất kì điều gì khác, anh nhắm vào một vị trí thú vị đến nỗi khiến cậu kêu ré lên. Cậu nhảy bắn ra khỏi lều, và anh nằm uỵch xuống, cười phá lên - cho đến khi cậu mở cửa lều ra và xối nước lạnh vào người anh.


"Đấy!" cậu nói, cực kì hài lòng trước tiếng kêu ăng ẳng của anh.


"Tắm nước lạnh, đúng là thứ mà anh cần." Rồi cậu bỏ chạy.


Nếu cậu đã tưởng rằng thực tế anh đang trần truồng sẽ cản bước truy đuổi của anh, cậu thấy mình lầm to. Anh giật lấy một bình bước khi đi ngang qua chỗ họ để đồ và tóm được cậu trước khi cậu đi được năm mươi bước.


Ngụy Châu đang cười như điên, nếu không thì cậu có thể đã thoát được. Anh tóm lấy cậu bằng một tay và xối nước lên đầu cậu. Nước lạnh như đá vì bị để ở ngoài trời suốt cả đêm, và cậu ré lên như một con gà bị cắt tiết, thổi phì phì rồi bắt đầu cười khúc khích, bám chặt lấy anh khi chân cậu quá yếu vì cười nhiều quá.


"Đau đến không đi được, hử?" anh hỏi.


"Em đâu có đang đi," cậu nói, cuời khúc khích khi đẩy mớ tóc ướt ra khỏi mặt. Những giọt nước lạnh bắn vào anh, và anh rùng mình.


"Chết tiệt, lạnh thật," anh nói. Mặt trời chỉ vừa mới lên, vì thế nhiệt độ có lẽ chỉ khoảng 18 độ C.


Cậu đá vào mông anh.


"Vậy thì mặc ít quần áo vào đi. Anh nghĩ đây là gì, một bộ lạc khỏa thân chắc?"


Anh vòng cánh tay qua vai cậu, và họ đi trở lại chỗ cắm trại. Tính khôi hài của cậu làm anh vui, chết tiệt, mọi thứ về cậu đều làm anh vui, từ sự sắc sảo của cậu tới việc sẵn sàng cười đùa. Và việc làm tình - Lạy Trời, việc làm tình thật không thể tin được. Anh không nghi ngờ gì là cậu bị đau, bởi vì anh cũng bị. Đêm qua là một đêm để nhớ đến.


Khi cậu thức dậy chiều ngày hôm qua cậu đã rất buồn, một phản ứng bình thường của những cảm xúc quá căng thẳng. Anh không nói gì nhiều, để cho cậu thư giãn. Cậu đi cùng với anh kiểm tra mấy cái bẫy, chúng vẫn còn trống, và họ đã tắm cùng nhau. Sau một bữa tối yên lặng với thịt chim, họ cùng đi ngủ, và anh đã dành cả một đêm để làm cậu phấn chấn lên. Những nỗ lực của anh đã thành công.


"Tay em thế nào rồi?" anh hỏi. Nếu cậu đã có thể ngắt ti anh thì chắc là loại kem chống nhiễm trùng đã có tác dụng tuyệt vời.


Cậu giơ chúng ra, ngửa lòng bàn tay lên, để anh có thể nhìn thấy. Màu đỏ từ những vết bỏng đã biến mất, và những ngón tay xước xát của cậu trông trơn tru, lấp lánh.


"Em sẽ quấn băng cá nhân quanh chúng trước khi em tiếp tục," cậu nói.


"Tiếp tục làm gì cơ?"


Cậu dành cho anh một cái nhìn thảng thốt. "Đục lỗ trong đá, tất nhiên."


Anh chết điếng. Anh nhìn chằm chằm vào cậu, không thể tin được điều anh đang nghe thấy.


"Em sẽ không trèo lên cái bức tường đá chết tiệt đó!" anh quát.


Lông mày cậu nhướn lên trong cái mà bây giờ anh đã biết là cái nhìn "mặc-xác-anh"của cậu.

"Có, em sẽ làm."


Cảnh Du nghiến chặt răng. Anh không thể nói với cậu là họ sẽ "được cứu" ngày hôm nay, nhưng không đời nào anh để cho cậu đeo mình trên mấy cái lỗ đục trong đá ấy hay là đặt cậu vào cái loại hiểm nguy như thế.


"Anh sẽ làm," anh gầm gừ.


"Em nhỏ hơn," cậu lập tức phản đối. "Sẽ an toàn hơn cho em."


Cậu lại đang cố để bảo vệ anh. Anh cảm thấy như đang lao đầu vào một tảng đá vì bối rối.


"Không, nó không an toàn," anh cãi lại. "Nghe này, không đời nào em đục đủ lỗ cho cả hai ta trèo ra khỏi đây trong hai ngày tới. Em có, xem nào, 4,2m ngày hôm qua? Nếu em làm được khoảng 4m một ngày - và em sẽ không làm được chừng đó ngày hôm nay, với bàn tay em thế kia - em sẽ mất hơn một tuần mới lên được đỉnh. Đó là nếu - nếu - em không ngã và tự giết mình."


"Vậy thì em phải làm gì đây?" cậu bộp lại. "Chỉ phó mặc thôi à?"


"Ngày hôm nay chúng ta sẽ không làm cái chết tiệt gì hết. Em sẽ để cho tay em tự lành nếu anh có phải trói em vào một tảng đá, rõ chưa?"


Cậu trông như thể cậu muốn cãi lại, nhưng anh đô con hơn cậu nhiều, và từ biểu hiện trên mặt anh có lẽ cậu có thể nói là anh thực sự có ý như vậy.


"Thôi được rồi," cậu thì thầm thỏa hiệp. "Chỉ trong hôm nay thôi."


Anh hi vọng là cậu sẽ giữ lời, bởi vì anh sẽ phải để cậu một mình trong khi anh trở lại chỗ anh bắn tín hiệu cho Ray. Anh sẽ chấp nhận mạo hiểm lần này, nhưng nếu anh quay lại mà thấy cậu trên cái núi đá đó thì có cả một địa ngục để mà trả giá.


Anh nhanh chóng mặc quần áo, rùng mình, và họ ăn một bữa sáng lạnh lẽo nữa với nước và một thanh dinh dưỡng, vì chẳng còn chút gì của con thỏ từ bữa tối hôm qua cả. Sáng ngày mai, anh hứa với mình, bữa sáng sẽ là thịt muối với trứng, và một núi thịt băm viên và một ấm cà phê nóng.


"Anh sẽ quay lại chỗ mấy cái bẫy," anh nói, mặc dù anh biết là sẽ chẳng có gì trong chúng. Khi anh kiểm tra chúng chiều hôm trước, biết là họ sẽ rời đây ngày hôm nay, anh đã âm thầm mở bẫy để chúng có thể thoát ra.


"Chỉ cần chú ý đến đống lửa và giữ nó có khói. Em hãy nghỉ ngơi ngày hôm nay đi, và chiều nay anh sẽ giặt quần áo." Đó là một lời hứa chắc chắn.


"Đồng ý," cậu nói, nhưng anh có thể biết chắc cậu đang nghĩ về người chị gái Tú Điệp của mình.


Anh để cậu ngồi bên đống lửa. Chỉ mất khoảng mười phút đi bộ tới điểm bắn tín hiệu, nhưng anh đi nhanh, không muốn để cậu lại với đám dụng cụ của cậu quá lâu. Lôi cái đèn laze ra khỏi túi, anh nhắm nó về hướng tảng đá ở riềm núi và bắt đầu nháy tín hiệu cầu viện. Ngay lập tức Ray nháy lại hỏi xác nhận, để chắc chắn là không có lầm lẫn gì ở đây. Sau cùng, họ đã không mong chuyện này xảy ra nhanh đến thế. Cảnh Du nháy lại tín hiệu một lần nữa và lần này nhận được câu trả lời OK.


Anh thả cái đèn vào trong túi áo. Anh không biết phải mất bao lâu Ray mới sắp xếp được phương tiện đến đón, nhưng có thể là không lâu lắm. Nếu là Ray thì mọi thứ đều đã được sắp sẵn.


Anh đang đi bộ trở lại chỗ cắm trại khi một chiếc máy bay hai động cơ bay qua. Một nụ cười quét qua mặt anh. Ray là như thế đấy!


Anh bắt đầu chạy, biết rằng Ngụy Châu sẽ ngạc nhiên tột độ. Anh nghe thấy tiếng cậu hét lên trước khi anh có thể nhìn thấy cậu; rồi cậu hiện ra trong tầm nhìn, nhảy cẫng trên không khi cậu lao mình đến để gặp anh.


"Anh ta đã thấy em!" cậu hét lên, cười toe như một đứa trẻ. "Anh ta đã lắc lư hai cánh! Anh ta sẽ quay trở lại với chúng ta, phải không?"


Anh vươn ra tóm lấy cậu khi cậu lao vào vòng tay anh và không thể ngăn mình đặt một nụ hôn dài, thắm thiết lên cái miệng đang cười ấy.


"Anh ta sẽ quay lại," anh nói. "Trừ khi anh ta tưởng là em chỉ đang vẫn tay chào anh ta thôi." Cơ hội để trêu chọc cậu quá lớn không thể chối từ, khi nghĩ đến việc cậu đã nhéo ngực anh và dội nước lạnh vào anh. Anh đã trả thù cho phần nước lạnh; cái này là để cho vụ kéo ngực.


Trông cậu đột nhiên rất khổ sở, nụ cười biến mất khỏi mặt cậu như nó chưa từng ở đó.


"Ôi, không!" cậu thì thào.


Anh không nỡ lòng nào tiếp tục giả vờ. "Tất nhiên anh ta sẽ quay lại," anh la rầy. "Lúc lắc hai cánh là tín hiệu rằng anh ta đã thấy em và sẽ gọi trợ giúp."


"Anh chắc chứ?" cậu gặng hỏi, mắt mở to như chờ đời để lấy câu trả lời chắc chắn từ anh.


"Anh hứa."


"Em tin lời anh đấy."


Anh lại phải hôn cậu nữa, và anh đã không ngừng cho đến khi cậu đã tan chảy vào trong anh, cánh tay cậu vòng quanh cổ anh. Anh đã không nghĩ mình có thể thích thú quan hệ trong một lúc nữa, không phải là sau đêm hôm qua, nhưng cậu đã chứng minh là anh đã sai.


Anh thở hổn hển và thả cậu ra. "Không khiêu khích anh nữa. Chúng ta phải dọn đồ."


Nụ cười cậu dành cho anh rất rạng rỡ, như ánh mặt trời chiếu sáng vậy, và nó sưởi ấm anh suốt từ đầu đến chân.


Họ thu thập đồ dùng của mình lại. Cảnh Du trả lại cậu khẩu súng, và xem cậu tháo nó ra và đặt từng mảnh vào trong chỗ giấu của chúng. Rồi họ đi trở lại chỗ cái máy bay và chờ.


Cứu hộ đến trong hình dạng một chiếc trực thăng, những cánh quạt gây ra một nhịp điệu thùm thụp trong hoang mạc, hẻm núi dội lại âm thanh ấy. Nó lượn một lát trên đầu họ, rồi hạ xuống như một con muỗi khổng lồ. Cát bay mù mịt trong không khí, làm rát mặt họ, và Ngụy Châu phải giấu mặt trong vạt áo của anh.


Một người đàn ông độ sáu mươi với khuôn mặt thân thiện và chòm râu màu xám nhảy ra khỏi chiếc trực thăng.


"Các cậu cần chút giúp đỡ không?" ông ta hỏi.


"Chắc rồi!" Cảnh Du trả lời.


Khi ông ta đã đến gần, người đàn ông giơ tay ra giới thiệu ông ta ở đội tuần tra bay nội địa.


"Chúng tôi đã tìm kiếm hai người cả mấy ngày nay. Không nghĩ lại tìm thấy các cậu tít tận phía bắc thế này."


"Tôi đã lệch đường vì phải tìm chỗ hạ cánh. Cái bơm nhiên liệu bị hỏng."


"Trong trường hợp đó, hai cậu cực kì may mắn đấy. Cả một vùng xung quanh đây đều gồ ghề. Đây có lẽ là điểm duy nhất trong vòng một trăm dặm mà cậu có thể hạ cánh. Đi nào. Tôi nghĩ các cậu đã sẵn sàng cho một phòng tắm và ít thức ăn nhỉ."


Cảnh Du giơ tay ra cho Ngụy Châu, và cậu lại gửi cho anh nụ cười rạng rỡ ấy khi cậu đặt bàn tay mảnh dẻ của mình vào trong tay anh và họ đi về phía chiếc trực thăng.


Ngụy Châu hầu như quay cuồng với sự nhẹ nhõm và hối tiếc lẫn lộn; nhẹ nhõm bởi vì cậu sẽ không lỡ mất cuộc gọi của Tú Điệp, hối tiếc bởi vì thời gian này với Cảnh Du, thậm chí là dưới hoàn cảnh khó khăn như vậy, là những ngày hạnh phúc nhất, hoàn thiện nhất của cuộc đời cậu và chúng giờ đã kết thúc. Cậu đã biết ngay từ đầu là thời gian của họ có hạn; một khi họ đã trở lại cuộc sống thường nhật, mọi luật lệ trước đó sẽ trở lại hoạt động.


Cậu không thể, sẽ không mạo hiểm cuộc sống của anh bằng cách để anh trở thành một phần của cậu. Anh đã tặng cậu hai đêm sung sướng nhất; và một khoảng thời gian đáng ghi nhớ. Thế là đủ, bất kể là cậu đã đau đớn thế nào với ý nghĩ đi khỏi anh và không bao giờ gặp lại anh nữa.


Tối thiểu lúc này cậu biết thế nào là yêu một người, là ham mê trong sự hiện diện của anh ta, và cậu giàu có hơn nhờ nó. Cậu sẽ không đánh đổi những ngày vừa qua với anh cho bất cứ khoản tiền nào, bất kể cái giá trong sự cô đơn cậu sẽ phải trả sau này.


Vì thế cậu nắm chặt tay anh trong suốt chuyến bay trực thăng tới một sân bay nhỏ hẹp, xiêu vẹo. Tòa nhà duy nhất được lợp tôn, vòng quanh mái giống như một cái mũ bằng tôn, với phần thêm vào bằng gỗ, được cất làm văn phòng, thêm vào một bên. Nếu như sự thêm thắt này từng có lúc trải qua một lớp sơn, bằng chứng của nó kéo dài cho đến khi bị phá hoại bởi gió cát. Sau cuộc sống dưới vách đá trong ba ngày, Ngụy Châu nghĩ cái sân bay nhỏ này trông như thiên đường.


Bảy chiếc máy bay, với nhiều hình dáng và kiểu cũ, được sắp xếp hầu như chính xác theo kiểu nhà binh dọc theo một phía của đường băng. Người phi công hạ cánh chiếc trực thăng của ông ta xuống một đường bê tông đằng sau tòa nhà bằng tôn gợn sóng. Ba người đàn ông, một người chùi bàn tay đầy dầu mỡ của mình vào một mảnh vải màu đỏ dơ bẩn, rời khỏi tòa nhà bằng cửa sau và bước về phía họ, cúi đầu họ dưới sự chuyển động dữ dội của những cái cánh quạt.


Người phi công bỏ tai nghe ra và nhảy ra khỏi chiếc máy bay, mỉm cười.


"Đã tìm thấy họ," ông ta gọi một cách vui vẻ với bộ ba đang tới. Với Cảnh Du và Ngụy Châu ông nói.


"Hai người ở bên trái bay cặp với tôi. Còn cái cậu ngồi ngoài cùng bên trái, là người đã thấy đám khói của các cậu sáng nay và điện đàm tại vị trí của các bạn. Người ở giữa, người có đôi tay dính dầu mỡ là thợ máy ở đây. Tên thật của cậu ta là A Cẩu, nhưng cậu ta sẽ lao vào như một con hổ nếu ai gọi cậu ta bằng cái tên đó."


Ngụy Châu hầu như cười lớn. Cậu cố kiểm soát cơn buồn cười của mình, nhưng cậu cẩn thận không nhìn vào Cảnh Du khi họ bắt tay với ba người đàn ông và giới thiệu về mình.


"Tôi không tin vào mắt mình khi tôi thấy con chim của các bạn trong cái hẻm núi chật hẹp tí tẹo đó," Cành trai đứng ở giữa nói, lắc đầu sau khi Cảnh Du nói cho họ chuyện gì đã xảy ra.


"Anh có từng thấy đó là một điều kì diệu. Và để thực hiện một cú tiếp đất chết người-" Anh ta lại lắc đầu. "Ai đó chắc chắn đang bảo vệ anh, đó là tất cả những gì tôi có thể nói."


"Vậy anh nghĩ là do cái bơm nhiên liệu đã hỏng, hử?" A Cẩu hỏi khi họ bước vào nhà để máy bay.


"Mọi thứ khác đã được kiểm tra."


"Nó là một cái Skylane, đúng không?"


"Phải." Cảnh Du nói cho anh ta loại, và A Cẩu vuốt ve cái cằm gầy go của anh ta.


"Tôi có lẽ có một cái bơm cho nó. Có một gã tới đây năm ngoái lái một chiếc Skylane. Anh ta đã đặt vài bộ phận cho nó, rồi ra đi và không bao giờ quay lại để lấy chúng. Tôi sẽ kiểm tra trong khi các bạn nghỉ ngơi cho khỏe."


Nếu "nghỉ ngơi cho khỏe" là thứ gì đó liên quan tới một cái phòng tắm, Ngụy Châu còn hơn cả sẵn sàng. Cảnh Du nghiêng người nhường cho cậu vào trước, và cậu hầu như ngân nga với sự vui sướng trong nguồn nước chan chứa phun ra từ cái vòi có tay vặn thay đổi được. Và một cái toilet sạch sẽ! Cậu đang ở thiên đường.


Sau khi hết lượt của Cảnh Du, họ thích thú trong những thứ đồ uống nhẹ lạnh như đá từ một cái máy tự động mòn vẹt. Một cái máy bán đồ ăn nhanh đứng bên cạnh, và Ngụy Châu quan sát những thứ được bán với một ánh mắt hăm hở.


"Anh có bao nhiêu tiền lẻ?" cậu hỏi Cảnh Du.


Anh móc tay vào túi trước và lôi ra đống tiền lẻ của anh, giữ chúng để cho Ngụy Châu nhìn. Cậu nhặt ra hai đồng xu lẻ và nhét chúng vào cái máy, ấn nút, và một gói bánh mì và hai chai nước rơi xuống khay.


"Anh đã nghĩ em nên tới một cái quầy kẹo," Cảnh Du nói khi anh nhét hai đồng xu nữa vào máy và lấy một gói lạc.


"Đó là việc tiếp theo." Cậu nhướng lông mày. "Anh đã không nghĩ em sẽ ngừng lại với bánh qui đúng không?"


Người phi công già mở cửa phòng làm việc. "Có ai cần gọi điện không? Bọn tôi đã thông báo và gọi để dừng lại cuộc tìm kiếm, nhưng nếu các bạn có gia đình và muốn nói chuyện, thì cứ thoải mài dùng điện thoại nhé."


"Tôi cần phải gọi về văn phòng," Ngụy Châu nói, kéo dài một vẻ mặt nhăn nhó. Cậu phải có một lời xin lỗi đàng hoàng - một lời xin lỗi hết sức đàng hoàng. Vì đã không hoàn thành việc chuyển phát, nhưng ở cuối đường dây lại là một vị khách bực mình.


Cảnh Du đợi cho đến khi cậu nói chuyện điện thoại, rồi bước ra chỗ A Cẩu đang làm ra vẻ tìm kiếm một cái bơm nhiên liệu. Những anh chàng của anh tuyệt thật, Cảnh Du nghĩ, họ đã diễn quá tự nhiên đến nỗi họ nên ở trên sân khấu mới phải. Tất nhiên, lẩn tránh là cuộc sống của họ, cũng như là của anh.


"Mọi thứ ổn cả," Cảnh Du khẽ nói. "Các cậu có thể biến mất sau khi đưa chúng tôi trở lại hẻm núi với cái bơm nhiên liệu."


A Cẩu kéo một cái hộp đầy dầu mỡ khỏi cái giá tạm thời được chồng lên với một đống lộn xộn các bộ phận và các dụng cụ. Qua vai Cảnh Du anh ta nhìn Ngụy Châu qua cánh cửa kính tới văn phòng.


"Lần này anh đã bị lôi vào một công việc thực sự gian khổ đấy, sếp." anh ngưỡng mộ nói. "Đó là khuôn mặt dễ thương nhất mà tôi thấy trong một khoảng thời gian dài."


"Cũng là một con người dễ thương đằng sau nó," Cảnh Du nói khi anh cầm cái hộp. "Cậu ấy không phải là một phần tử của tổ chức."


Lông mày A Cẩu nhướn lên. "Thế tất cả những cái này là vô nghĩa sao."


"Không, mọi việc vẫn suôn sẻ. Chỉ có một điều thay đổi là vai trò của cậu ấy. Thay vì là chìa khóa, cậu ấy là con mồi. Cậu ấy đã và vẫn đang chạy trốn khỏi Hứa Tuấn Hào trong toàn bộ cuộc đời mình. Nếu hắn ta biết cậu ấy ở đây, hắn sẽ ra khỏi chỗ ẩn náu."


Ánh mắt của anh nhìn quanh để chắc chắn là cậu vẫn đang nói chuyện điện thoại. "Lan truyền tin là chúng ta sẽ đặc biệt cẩn thận với cậu ấy, phải đảm bảo là cậu ấy không bị tổn thương. Hứa Tuấn Hào đã phá hủy cuộc đời cậu ấy đủ rồi."


Và bản thân anh sẽ còn khiến cậu tổn thương nhiều hơn thế, Cảnh Du chán chường nghĩ. Cũng khủng khiếp như đối với Hứa Tuấn Hào, khi cậu biết được Cảnh Du đã cố tình để lộ ra vị trí của cậu cho lão ta, cậu sẽ phát điên lên. Điều đó chắc chắn sẽ kết thúc mối quan hệ của anh, nhưng anh đã biết từ đầu chuyện này chỉ tạm thời. Giống như cậu, anh không ở trong mối quan hệ lâu dài nào cả. Hoàn cảnh của Ngụy Châu sẽ thay đổi, khi cha cậu biến mất, nhưng Cảnh Du sẽ không; anh phải chuyển tới một cuộc khủng hoảng khác, một nguy cơ an ninh khác.


Chỉ bởi vì anh là người tình đầu của cậu không có nghĩ anh sẽ là người tình cuối.


Ý tưởng đó bắn ra một mũi tên hoàn toàn thịnh nộ xuyên qua anh. Khốn khiếp. Cậu là của anh - anh tóm lấy cái ý nghĩ chiếm hữu và bóp nghẹt nó. Ngụy Châu không phải là của anh; cậu là của bản thân cậu, và nếu cậu tìm thấy hạnh phúc trong cuộc đời mình với người đàn ông khác, anh cũng sẽ thấy hạnh phúc cho cậu. Cậu xứng đáng hơn nhiều với bất cứ thứ gì tốt đẹp sẽ đến.


Anh không hạnh phúc. Tiếng cười của cậu, sự đam mê của cậu - anh muốn tất cả dành cho anh. Việc biết được anh không thể có cậu đang đào một hố sâu trong ruột gan anh, nhưng cậu xứng đáng hơn nhiều với một gã đàn ông tay nhúng máu.


Anh đã chọn thế giới của anh, và anh phù hợp hoàn hảo với nó. Anh đã quen sống với việc nói dối, với việc giả vờ làm một ai đó không phải anh, với việc luôn luôn ở trong bóng tối. Ngụy Châu là... ánh sáng, từ ngoại hình đến bản chất. Anh sẽ tận hưởng cậu trong khi anh có cậu - nhờ ơn Trời, anh sẽ tận hưởng cậu những giây phút còn lại ở bên cậu- nhưng cuối cùng anh biết anh sẽ phải ra đi.


....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro