CHƯƠNG 15: LIỀU LĨNH
Khi Ngụy Châu bước đi trong lòng hẻm núi, nhặt những thanh củi mà cậu có thể tìm thấy, cậu nhìn kĩ những bức tường đá, tìm kiếm một vết nứt có thể là tín hiệu giải thoát, một dấu vết của loài thú, bất cứ thứ gì có thể chỉ ra con đường tới sự giải thoát. Nếu họ tốt nhất là có thiết bị leo núi nào đó, cậu buồn bã nghĩ. Một sợi dây thừng, những cái chèn, bất cứ thứ gì.
Cậu đã cố gắng lường trước bất kì cái gì có thể cần đến khi cậu sắp xếp chiếc túi của mình, nhưng việc bị nhốt trong một hẻm núi như cái hộp bằng cách này hay cách khác đã không nảy ra trong đầu cậu.
Điều quan trọng nhất là những bức tường dựng đứng. Thậm chí khi chúng có nghiêng một chút, thì góc độ cũng không nhiều hơn 90 độ là bao. Sự ăn mòn của gió và mưa, hàng triệu năm qua, đã cắt những đường rãnh trên đá trông giống như là những gợn sóng trên mặt nước. Dấu hiệu duy nhất mà hẻm núi không thay đổi được là thỉnh thoảng có một đống đá vụn chỗ những tảng đá nhỏ bị vỡ ra và rơi xuống.
Cậu đã bước qua một vài đống đá nhỏ trước khi ánh sáng tiếp tục.
Một sự khấy động mong mảnh của hi vọng khiến dạ dày cậu thắt lại khi cậu khám phá ra một chồng đá rải rác. Nó trông như thể một một tảng đá lớn bị rơi xuống khỏi mép và bị vỡ do va chạm. Cậu nhặt một viên đá cỡ nắm tay và chà xát ngón tay cái lên bề mặt, thấy nó sạn sạn, bề mặt giống như giấy nhám. Sa thạch, cậu nghĩ. Nó có một màu hồng đáng yêu. Nó cũng mềm nữa.
Để chắc chắn, cậu đập mạnh viên đá đó xuống một viên to hơn, và nó vỡ thành nhiều mảnh.
Phía này không ổn; nó quá dốc. Cậu bước dọc theo bức tường, tìm kiếm trên viền và cố gắng tìm ra một chỗ mà bức tường nghiêng dù chỉ là một chút. Đó là tất cả những gì mà cậu yêu cầu, chỉ là một chút nghiêng, đủ để góc nghiêng không quá kinh khủng.
Đây. Một trong những góc ngoặt ngược lại, và khi cậu tìm đường qua những tảng đá và bụi cây để điều tra, cậu nhìn thấy cơ hội mà cậu đang tìm kiếm. Cậu xoa bàn tay lên đá, đắc chí với bề ngoài giấy nhám dưới lòng bàn tay cậu. Có thể, chỉ là có thể...
Cậu chạy về chỗ cắm trại và lôi cái máy nà ra khỏi túi. Cảnh Du đã không hỏi, nhưng súng không phải là thứ vũ khí duy nhất mà cậu mang theo. Nhanh chóng cậu vặn cái vỏ nhựa khỏi tay cầm và lấy con dao từ bên trong ra. Đó là một lưỡi dao mảnh, làm để cắt hơn là chém, nhưng sắc và hầu như rất bền.
Ý tưởng của cậu ở đâu đó giữa việc thử một cách không chắc chắn và chỉ than khóc một cách điên rồ, nhưng nó chỉ là một ý tưởng mà cậu có, nó thậm chí còn xa vời với việc có thể. Ít nhất cậu sẽ làm một cái gì đó hơn là chỉ chờ đợi quanh quẩn một cuộc giải cứu mà có thể sẽ không bao giờ xảy ra.
Cậu cần găng tay để bảo vệ đôi tay mình, nhưng cậu không có cái nào cả. Vội vàng cậu mở cái cái hộp cấp cứu khẩn cấp và lấy ra một cuộn băng gạc. Cậu quấn băng quanh lòng bàn tay và đan quanh những ngón tay, rồi buộc lỏng chỗ cuối. Kết quả trông thật thô thiển nhưng có thể làm việc, cậu nghĩ. Cậu đã nhìn thấy găng tay mà những người leo núi đá mang, với những ngón tay là ngón cái của họ được để tự do, cái thứ đồ tạm thời tương tự cũng sẽ hoạt động như thế. Mặc dù vậy cậu có thể bị bỏng rộp ở tay, nhưng đó là một cái giá quá nhỏ phải trả nếu họ có thể ra khỏi đây.
Dao ở trong tay, cậu bước lại điểm cậu đã chọn để công phá và cố gắng kiếm ra cách tốt nhất để thực hiện nó. Cậu cần một viên đá khác, cậu nhận ra, một viên mà không quá mềm. Bất cứ thứ gì bị vỡ vụn sẽ trở nên vô dụng. Cậu lùng sục xung quanh và cuối cùng cũng tìm thấy một cục đá bị rỗ, màu nâu xám khoảng bằng quả bưởi, và đủ nặng để làm được việc đó.
Găm đầu nhọn của con dao vào phần đá mềm của bức tường, cậu kẹp chặt viên đã nên tay phải và nện nó vào vào con dao, đóng lưỡi dao vào sâu hơn. Cậu giật lưỡi dao ra, di chuyển nó một chút sang bên phải và lại nện vào nó. Lần tiếp theo cậu chọc con dao nghiêng sang góc phải so với cái lỗ ban đầu, và gõ xuống. Một mảng sa thạch vỡ ra, để lại một cái lỗ nhỏ trên tảng đá.
"Việc này có thể tiến triển"
Ngụy Châu nói to, và để tâm vào công việc. Cậu để bản thân nghĩ xem sẽ mất bao lâu để đục những cái bíu tay trên đá suốt chặng đường lên tới đỉnh, hoặc nếu nó thậm chí có thể. Cậu sẽ thử làm mọi thứ để cậu có thể ra khỏi cái hẻm núi này; đó là vì Tú Điệp, và vì bản thân cậu.
Khoảng 2 tiếng sau, tiếng phát súng nổ giòn, sắc vang lại qua hẻm núi, khiến cậu giật mình đến nỗi cậu gần như bị ngã. Cậu bám lấy tảng đá, má ấn vào bề mặt xù xì. Tim cậu đập thình thịch vì nguy cơ bị ngã trong gang tấc. Cậu không ở trên cao lắm, chỉ khoảng 2m, nhưng nền hẻm núi lởm chởm đầy đá, và bất cứ cú ngã nào chắc chắn cũng sẽ để lại nhiều vết thương.
Cậu lau mồ hôi trên mặt. Nhiệt độ tăng lên từng phút, và đá trở nên ngày càng nóng hơn. Đứng với hai chân chênh vênh trong những cái lỗ mà cậu đã nện trên đá, cậu phải nghiêng người vào phía trong dựa vào đá để chống đỡ, bởi vì cậu phải để hai tay tự do để nắm dao và đá. Cậu không thể gần như làm việc có hiệu quả lúc này, hoặc là sự va chạm mạnh khiến cậu gai người từ độ cao.
Thở hổn hển, cậu nghiêng đầu và vung vẩy viên đá một cách mò mẫm. Bởi vì cậu phải tự ấn mình vào vách đá để giữ thăng bằng, cậu không thể nhìn thấy đích. Đôi khi cậu đập trúng mục tiêu và con dao cắm sâu vào đá; đôi khi cậu đập trúng tay mình. Phải có cách tốt hơn để làm điều này, nhưng cậu không thể nghĩ ra nó. Cậu là một chuyện gia trong việc làm việc với thứ mà cậu có; cậu cũng có thể làm điều đó lần này. Tất cả những gì cậu phải làm là cẩn thận và kiên nhẫn.
"Mình có thể làm được," cậu tự nhủ.
Cảnh Du mang con chim đã nhổ sạch lông và rửa sạch quay lại chỗ cắm trại. Anh cũng thấy một cây xương rồng hình quả lê có gai và cắt hai nhánh, bị đâm vài lần khi anh bỏ những cái gai. Lê có gai vừa có thể ăn được lại có chất dinh dưỡng; nó thường được rán lên, nhưng anh nghĩ nướng thì cũng vậy.
Tâm trạng của anh trùng xuống. Phải rồi, vì cậu đã tiếp nhận anh. Anh đã không phá bỏ kế hoạch; mọi thứ vẫn đang vào guồng. Tất cả những gì anh phải làm là nhớ để không trở nên ngu ngốc bởi cái khuôn mặt chao ôi-quá-quyến-rũ mà cậu đã trình ra cho cả thế giới, và kế hoạch sẽ tiến triển như anh đã trông đợi. Có lẽ anh không thể khiến cậu yêu anh, nhưng anh có thể khiến cậu nghĩ là cậu có yêu, và đó là tất cả những gì anh cần. Một chút sự thật, môt chút thông tin, và anh đang tiến hành công việc thuận lợi.
Anh bước xuống dưới tảng đá nhô ra, khoan khoái vì sự dễ chịu do bóng râm mang lại, và bỏ kính râm ra. Ngụy Châu không có ở đây. Anh quay xung quanh và xem xét những cái anh có thể nhìn thấy ở hẻm núi nhưng không thể thấy dấu vết của cậu.
Cái áo phông trắng và cái quần jean nhạt màu của cậu chính xác không hề nổi bật trên trên địa hình, anh nghĩ và đột nhiên nhận ra quần áo của cậu có tác dụng che chắn như thế nào. Có phải cậu đã chọn chúng cho mục đích chính xác đó không?
Cậu chắc hắn phải vậy, mọi thứ cậu mang trong cái túi đó ăn khớp với việc sống sót, vì thế tai sao quần áo của cậu lại có chút khác biệt cơ chứ?
"Châu Châu!" anh gọi. Giọng anh vọng lại, rồi tắt hắn. Anh lắng nghe, nhưng không có câu trả lời.
Khốn khiếp, cậu ta ở đâu vậy?
Lửa đã tắt ngóm, điều đó có nghĩa là cậu đã không để ý đến nó một khoảng khá lâu. Anh cúi người xuống và thêm vào ít củi, rồi xiên con chim và để nó trên cái xiên, mục đích để nó tránh xa lũ côn trùng hơn là bất kì thứ gì khác. Lửa quá nhỏ để làm nó chín, nhưng khói hun qua thịt sẽ mang lại cho nó một mùi vị thơm ngon. Anh quấn cái nhánh lê có gai vào trong khăn tay và bước lại dưới chỗ nhô ra để giữ nó khỏi ánh mặt trời cho đến khi anh sẵn sàng để nấu chúng.
Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là cái hộp cấp cứu khẩn cấp bị mở.
Sự cảnh báo đấm vào ruột gan anh. Giấy gói bị giật toạc ra khỏi cuộn gạc, băng giấy nằm trên nắp cái hộp, và nó cũng đã được dùng, bởi vì đoạn cuối còn lại nhiều hơn là bị dính lại trên cuộn.
Một chi tiết khác cũng đập vào mắt anh. Cái bàn nà nhỏ cũng đã bị tháo tung; hai nửa của nó nằm trên cát.
Anh hằn học chửi thề. Mẹ kiếp, anh đáng lẽ phải nhớ ra cái bàn nà và không nghĩ khẩu súng là vũ khí duy nhất mà cậu ta có. Cậu ta không thể giấu một khẩu súng khác trong cái bàn nà, nhưng một con dao thì vừa vặn.
Anh không nhìn thấy chút máu nào, nhưng cậu ta bằng cách nào đó phải bị thương. Cậu ta ở cái chỗ chết tiệt nào vậy?
"Ngụy Châu!" Anh gào lên khi anh bước trở lại dưới mặt trời. Chỉ có sự im lặng đáp lại anh.
Anh nghiên cứu dưới mặt đất. Dấu chân cậu ta ở khắp mọi nơi, tất nhiên rồi, nhưng anh nhìn thấy chỗ mà cậu ta phải bước tới cái túi của mình, có lẽ là để lấy cái hộp cấp cứu khẩn cấp; rồi những dấu chân dẫn trở lại hẻm núi. Cậu ta đã hướng tới cái máy bay.
Anh đã không nhận ra việc mình chạm tay vào khẩu súng. Anh đã quá quen với nó đến nỗi anh không chú ý tới sức nặng của nó trên tay anh khi anh theo những dấu vết của cậu ta, mọi thứ trong sự chú tâm của anh là để tìm ra cậu ta.
Nếu không phải nhờ những dấu vết, anh sẽ lạc mất cậu. Ngụy Châu hầu như ở rất xa phía cuối hẻm núi, qua chỗ máy bay nằm nung nóng dưới ánh mặt trời. Những bức tường đá bị đục bởi hàng trăm vết cắt, và cậu ta đang bị nhét vào một trong số chúng, bám vào đá khoảng 3 mét rưỡi so với mặt đất.
Sự ngạc nhiên, lo lắng, nhẹ nhõm và tức giận tất cả cuộn lẫn nhau trong ruột gan anh. Trong sự tức giận không nói lên lời anh quan sát cậu ngửa đầu lên và đâm một cái lưỡi dao trông sắc nhọn vào đá mềm, rồi tiếp tục giữ mặt cậu ấn lại vào vách đá nóng bỏng, dùng một viên đá khác để cố đập con dao sâu hơn. Cậu đập vào tay thay vì con dao, và tiếng kêu đau đớn mà cậu phát ra khiến lông mày anh nhướn lên.
Những dải băng gạc được cuốn quanh tay cậu. Anh không biết liệu cậu đã quấn chúng quanh tay bởi vì cậu bị đau, hay là băng gạc có tác dụng để giữ hai bàn tay cậu khỏi đau. Tất cả những gì anh biết là nếu cậu ngã thì chắc chắn sẽ khiến mình bị thương trên những tảng đá, và anh thực sự, thực sự muốn phát vào mông cậu.
Anh liên tục kiềm chế sự thôi thúc để la hét với cậu. Điều cuối cùng anh muốn là làm cậu bị giật mình ở cái độ cao mong manh đó. Thay vì thế anh nhét khẩu súng vào cạp quần chỗ thắt lưng và bước qua cho đến khi anh đứng dưới cậu, vì thế anh có thể tóm được nếu cậu ngã.
Anh buộc mình nói chuyện một cách bình tĩnh.
"Châu Châu, anh đang ở ngay dưới em. Em có thể xuống không?"
Cậu dừng lại với tay phải kéo lùi lại để giáng cú đập khác với viên đá. Cậu không nhìn xuống anh.
"Có lẽ," cậu nói. "Nó sẽ phải dễ dàng hơn là leo lên đây."
Anh rõ ràng đã chắc chắn được việc mà cậu đang làm, nhưng sự quan trọng tuyệt đối của công việc này, khả năng về thể chất của nó, làm anh choáng váng. Anh hỏi chỉ để khẳng định lại.
"Em đang làm gì thế?"
"Em đang đục những chỗ bíu tay trên đá, để chúng ta có thể leo ra khỏi đây."
Cậu nói một cách không lay chuyển, như thể cậu cũng nhận ra tỉ lệ thành công.
Tay anh siết chặt thành nắm đấm khi anh lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn xuống bức tường cao ngất phía dưới, rồi nhìn sự kéo dài mở rộng phía trên. Mười hơn 3 mét đã trèo được chỉ vào khoảng một phần mười của khoảng cách cần thiết - và nó là phần mười dễ dàng nhất.
Anh đặt tay lên tảng đá và hầu như giật mạnh lại với sự bức xạ nhiệt từ nó. Một sự lo lắng mới giày vò anh. Anh không gào thét với cậu theo cái cách mà anh muốn rằng đó là một ý tưởng ngu ngốc nhất mà anh từng nghe. Thay vì đó, anh nói.
"Bảo bối, đá quá nóng. Xuống đi trước khi em bị thiêu."
Cậu cười lớn, nhưng không có sự hài hước thường có. "Quá muộn rồi."
Quỉ tha cái sự phỉnh phờ đi. "Ném con dao xuống và ra khỏi cái vách đá quái quỉ này đi!" anh quát tháo bằng cách đột ngột ra lệnh.
Với sự ngạc nhiên của anh, cậu ném con dao xuống, sau đó là hòn đá mà cậu cầm trong tay phải, ném cả hai thứ xuống phía mà chúng sẽ không đáp xuống cạnh anh. Mọi cơ bắp trên cơ thể cậu bị kéo căng ra với sự căng thẳng khi cậu với tới những cái hốc để víu tay đã đục trước đó và bắt đầu việc leo xuống, cảm giác những ngón chân cậu tới những lỗ đục.
Anh đứng ngay ở bên dưới cậu, chìa tay lên cho cậu trong trường hợp cậu bị ngã. Cơ bắp trên cánh tay mảnh khảnh của cậu cuộn lại, và anh nhận thấy một lần nữa cậu mạnh như thế nào. Một người không có được cái sức mạnh đó với việc tập chạy lâu-lâu-một-lần hoặc thỉnh thoảng mới tập thể dục. Phải mất thời gian và công sức vào đó; anh biết, bởi vì anh cũng luôn phải giữ tình trạng thể lực ở đỉnh cao. Cậu phải mất tối thiểu là một giờ, có thể là hai mỗi ngày để tập luyện. Từ những điều anh biết, trong khi anh kiểm tra những cái bẫy cậu đã bắt đầu chống đẩy.
Tất cả sự đốt cháy ruột-gan-bên-trong do tức giận của anh đã bị sự lo lắng của anh gạt sang một bên khi anh quan sát từng inch mà cậu leo xuống bề mặt của đá. Cậu cẩn thận và mất thời gian, bất chấp sự thực là anh biết đá đang thiêu đốt những ngón tay của cậu đỏ rực. Anh không nói nữa, không muốn làm cậu phân tâm, anh chỉ chờ đợi, không quá kiên nhẫn, vì cậu đang tiến gần với tầm với của anh.
Khi cậu đã tới, anh tóm hai chân cậu và dẫn nó xuống hốc tiếp theo.
"Cám ơn!" cậu thở hổn hển, và bước chân khác xuống.
Thế là đủ. Anh tóm quanh đầu gối của cậu, và kéo chàng trai bướng bỉnh ra khỏi đá ngay lập tức. Cậu thét lên, chống chọi để giữ thăng bằng, nhưng lúc này anh đang có cậu trong vòng kìm kẹp của mình anh sẽ không để cậu đi. Trước khi cậu có thể thở, anh quay cậu lại và ấn mặt cậu xuống qua vai anh.
"Này!" Sự phản đối đầy căm phẫn bị bóp nghẹt lại sau lưng anh.
"Trật tự đi! anh nói giữa hai hàm răng khi anh cúi xuống để nhặt con dao, rồi bắt đầu lên dường về chỗ cắm trại. "Em đã làm anh chết khiếp."
"Tốt. Dù sao anh đã có quá nhiều việc chết khiếp ở anh." Cậu bám lấy anh quanh eo để giữ vững mình. Anh chỉ hi vọng cậu không lôi khẩu súng ra khỏi thắt lưng của anh và bắn anh, vì nó quá gần để tóm lấy.
"Mẹ kiếp, em đừng có dám đùa với chuyện đó!" Phần mông nhô ra của cậu quá gần với tay anh. Sự quyến rũ giày vò anh. Lúc này anh hạ cậu xuống, anh đang lung lay, và anh muốn sự đền đáp nào đó cho việc phải chịu đựng mối lo âu đó. Anh đặt tay lên cặp mông tròn trịa và thích thú một vài khoảnh khắc tưởng tượng mà quần jean của cậu bị kéo xuống đầu gối và cậu cong người trong lòng anh.
Anh nhận ra là anh đang vuốt ve lòng bàn tay mình lên những đường cong của mông cậu và từ bỏ một cách hối tiếc sự tưởng tượng của mình. Một vài thứ sẽ không xảy ra. Sau khi anh chăm sóc những ngón tay trầy trụa và bực mình với cậu vì đã kiếm một việc nguy hiểm như vậy, anh định hoàn toàn dẹp bỏ sự hoảng sợ và tức giận với một hoặc hai giờ trên chăn với cậu.
Làm thế nào mà anh vẫn muốn cậu nhiều đến thế? Đó không phải là một phần của công việc; anh có thể sống với nó, nếu nó phải như vậy. Đó là sự ám ảnh, sâu kín và sôi nổi và xoắn-ruột-gan. Anh đã cố đặt một vẻ tươi sáng lên nó, vì lợi ích của cậu, nhưng nếu cậu có nhiều kinh nghiệm hơn, cậu sẽ biết một người đàn ông chuẩn men 100% sẽ không làm tình với một người đàn ông khác năm lần trong đêm chỉ bởi vì cậu ta là người duy nhất ở đó. Với sự ước lượng này, ba tá bao cao su đó không thể tồn tại thậm chí là một tuần.
Anh đã sử dụng sáu cái, và có thể mất hơn hai hoặc ba cái để làm dịu mình xuống sau sự hoảng sợ mà cậu đã mang lại cho anh.
Sự thật khắc nghiệt của nó là, một người đàn ông không làm tình với một người khác thường xuyên như thế trừ phi là anh ta muốn khắc sâu hình ảnh của mình vào người đó.
Điều đó sẽ không tiển triển. Không thể tiến triển. Anh đã phải kiềm chế mình, tiếp tục tập trung vào công việc.
Anh nghe thấy tiếng khụt khịt của cậu khi họ gần đến chỗ cắm trại.
"Em có điên không?" anh hoài nghi hỏi.
Cậu lại khụt khịt. "Đừng có ngốc nghếch thể. Mùi gì thế nhỉ?" Cậu hít thật sâu. "Như là mùi... thức ăn."
Mặc kệ bản thân, một nụ cười giễu cợt trên khóe môi anh. "Anh đã bắn một con chim."
Có một sự va đập nhẹ trên vai anh khi cậu xoay quanh để cậu có thể nhìn thấy ngọn lửa. Tiếng kêu vui mừng của cậu hầu như đâm thủng màng nhĩ anh, và nụ cười của anh tăng thêm. Anh không thể bắt mình khỏi sự thích thú đối với cậu, anh chưa bao giờ gặp ai trước đó lại mang niềm vui thích như vậy vào cuộc sống, ai đó sống quá sôi nổi. Làm sao cậu có thể trở thành một phần tử của cái hệ thống mà dựa trên sự hiểu biết của anh là hiến dâng mình cho việc tước đi sự sống.
Anh đặt phịch cậu xuống mặt đất dưới chỗ đá nhô ra và ngồi xổm bên cạnh cậu, cầm lấy cả hai tay cậu trong tay anh và lật nó lên để xem xét. Anh hoàn toàn kiểm soát được một sự rụt tay lại. Những ngón tay vốn trắng nõn không chỉ bị cháy sém bởi đá nóng, chúng còn bị cắt trầy da và chảy máu.
Sự điên tiết lại xuất hiện trong anh, một ánh lửa của sự giận dữ vì nhìn thấy những thương tổn mà cậu đã tự gây ra cho mình.
Anh đứng dậy. "Tất cả thật ngu ngốc, đồ đần độn...! Em đã nghĩ cái quái quỉ gì vậy? Em đã không nghĩ được cái gì cả, từ những cảnh đó! Mẹ kiếp, Ngụy Châu, em đã liều lĩnh cả cuộc sống của em để ném vào cái màn trình diễn ngu ngốc đó-"
"Nó không ngu ngốc!" cậu bật lại, đứng bật dậy để đối mặt với anh, đôi mắt sáng bừng nheo nheo. Cậu siết chặt hai bàn tay chảy máu của mình thành nắm đấm.
"Em biết là mạo hiểm. Em cũng biết nó là cơ hội duy nhất của em để thoát khỏi cái hẻm núi chết tiệt này trước khi quá trễ."
"Quá trễ để làm gì?" Anh quát lại. "Em có một cái hẹn vào cuối tuần nay hay chuyện gì?"
Những lời nói nặng nề với sự mỉa mai.
"Phải! Thật đáng ngạc nhiên là em có!" Thở mạnh, cậu nhìn chằm chằm vào anh. "Chị gái em sẽ gọi điện."
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro