Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 14: MẦM MỐNG




Anh làm bờ cho đống lửa trong khi cậu chuẩn bị lều.

Họ đánh răng và làm vệ sinh cá nhân lần cuối cùng, giống hệt như các cặp vợ chồng già, cậu hóm hỉnh nghĩ.


"Nhà" của họ chẳng có gì nhiều, thực sự không hơn gì một hốc đá trong núi, nhưng những hoạt động chuẩn bị đi ngủ của họ làm cậu cảm thấy rất có không khí gia đình – cho đến khi anh nói:


"Em có muốn mặc áo của anh đêm nay không? Nó sẽ giống một cái áo ngủ hơn là cái áo em đang mặc.


" Không có đến một ly thuần hóa nào trong cái cách anh đang nhìn cậu.

Nhịp tim của cậu bắt đầu tăng tốc, và bây giờ cơn nóng quen thuộc lại trào qua cậu.

Đó là tất cả những gì anh phải làm, cậu nghĩ; chỉ một cái nhìn và cậu đã bị khuấy động.

Anh đã đào tạo cơ thể cậu rất giỏi trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi mà cậu nằm dài bên dưới anh trên cái chăn.

Bây giờ khi cậu đã biết chính xác sẽ cảm thấy như thế nào khi mang cái cương cứng của anh ở trong, cậu khát khao cái cảm giác ấy.

Cậu muốn chạm tới cái đỉnh cao khoái lạc chấn động ấy, cho dù nó làm một phần trong cậu chùn bước vì tính dữ dội của nó.

Cậu đã không nhận ra là mình sẽ cảm thấy như thể mình đang bay, như thể tâm hồn cậu tách ra khỏi thể xác.

Trong khoảng khắc vỡ lẽ tê liệt ấy, cậu biết rằng không một người nào khác trên đời này có thể làm điều đó cho cậu, với cậu.

Anh là Người duy nhất cho cậu.

Người duy nhất.

Có vẻ hơi ủy mị, nhưng cậu sẽ không bao giờ lại được hoàn hảo một lần nữa nếu không có anh.



Chắc hẳn trông cậu rất khổ sở, bởi vì đột nhiên anh đã đến bên cạnh, đỡ lấy cậu với một cánh tay vòng qua eo khi anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết dẫn cậu vào trong lều.

Anh có thể chu đáo, cậu nhận ra, nhưng anh không có ý định chấp nhận bị từ chối.

Cậu hắng giọng, tìm kiếm trạng thái cân bằng của mình.

"Anh sẽ cần cái áo sơ mi để giữ ấm –" 


"Em đang đùa, phải không?" anh cười, khóe mắt anh nhăn lại.


"Hay em tưởng tối nay thế là xong?" Cậu không thể không cười lại.


"Cái đó chưa bao giờ ở trong đầu em. Em chỉ nghĩ là anh sẽ cần nó sau đó." 



"Anh không nghĩ vậy," anh nói, hai bàn tay anh bận rộn cởi quần jean cho cậu.


Cả hai đều trần truồng và vào trong lều trong thời gian kỉ lục.


Anh tắt ngọn đèn pin để tiết kiệm pin, và bóng tối hoàn toàn bao quanh họ, cũng giống y như đêm hôm trước.


Ngụy Châu phát hiện ra là làm tình khi phải dựa hoàn toàn vào cảm giác bằng cách nào đó làm nổi trội những giác quan khác.


Cậu cảm nhận được những vết chai sạn trên bàn tay anh khi anh vuốt ve cậu, mùi đàn ông say nồng trên da anh, những cơ bắp mạnh mẽ co lại dưới bàn tay khám phá của chính cậu.

Hương vị của anh tràn ngập; những nụ hôn của anh như một bữa đại tiệc.

Cậu say sưa trong đôi môi kiên quyết mượt mà của anh, viền răng sắc nhọn của anh; cậu chà xát hai đầu ngực của anh và cảm thấy chúng rúm lại dưới những ngón tay mảnh khảnh.

Cậu yêu cái tiếng rên khàn khàn anh phát ra khi cậu đỡ lấy hai cái bao mềm, nằng nặng ở giữa chân anh, và cách mà chúng thắt lại thậm chí cả khi cậu đang giữ chúng.



Cậu choáng váng khi khép bàn tay trên vật cương cứng của anh.

Làm thế quái nào mà cậu có thể mang anh ở trong được? Cái gậy dài, dày đó kết thúc bằng một đầu tròn trơn nhẵn, đỉnh của nó ươn ướt vì dịch.

Bị mê mẩn, cậu cúi xuống cho đến khi có thể đặt nó trong miệng và liếm nó.

Anh chửi thề lớn tiếng và vật cậu nằm ngửa ra, đảo ngược vị trí của họ.


Diện tích chật hẹp trong cái lều bé tí hạn chế cử động của họ, nhưng anh đã xoay người cậu thành công với sức mạnh uyển chuyển mọi khi.



Cậu cười lớn, vô cùng ngạc nhiên trước điều kì diệu xảy ra giữa họ, và vòng cánh tay ôm lấy cổ anh khi anh hạ xuống trên người cậu.


"Anh không thích thế à?" 


"Anh gần ra rồi," anh gầm gừ.


"Em nghĩ gì thế?"

"Em nghĩ em sẽ buộc anh phải làm tình với em lúc này. Em có thể phải chế ngự anh và trói anh lại, nhưng em nghĩ em làm được."


 "Anh rất tin tưởng chuyện đó. Hãy cho anh biết khi nào thì em định chế ngự anh, để anh có thể cởi quần áo trước."


Lúc buổi trưa, bị bắt giữ trong dòng xoáy ân ái của anh, cậu đã không thể tin được bây giờ cậu sẽ thoải mái với anh đến như thế, hay họ có thể thỏa mãn trong những lời trêu ghẹo gợi tình này.

Cậu không thể tin được đùi mình tự động tách ra một cách tự nhiên đến thế để ôm ấp hông anh, hay cảm giác thoải mái lúc ấy, như thể họ sinh ra để dành cho nhau.

Thực ra là tạo hóa đã làm như vậy, chỉ là cậu không nhận ra cho đến tận bây giờ mà thôi.


Anh cho cậu nếm thử mùi vị hành động của chính cậu, khi hôn từ trên xuống dưới cơ thể cậu cho đến khi tóc anh cọ vào cơ bụng và cậu khám phá ra một sự tra tấn cuồng nhiệt đến nỗi cậu như vỡ vụn ra.

Khi cậu có thể hít thở lại, khi những đốm sáng đầy màu sắc ngừng lóe lên trong đôi mắt nhắm nghiền của cậu, cậu đã bắn ra ngay sau đó.


"Em làm anh chết mất" anh thì thầm.




Cậu cố gắng phát ra một âm thanh nghèn nghẹt gần như một tiếng cười.

"Em đoán thế. Dẫu sao cũng chỉ cho anh thôi."


"Chỉ mình anh." Âm điệu trầm đục của sự sở hữu đầy nam tính và vinh quang ẩn dưới những từ ngữ.

"Chỉ mình anh," cậu thì thầm tán đồng.

Anh đeo một cái bao cao su vào nâng hông cậu cao lên và trượt vào phía sau cậu.

Ngụy Châu kìm nén một tiếng kêu; cậu còn hơn đau rát, và anh thì rất to.


Anh khẽ di chuyển tới lui cho đến khi cậu chấp nhận anh dễ dàng hơn và sự khó chịu mờ đi, nhưng dần dần những cú đâm của anh nhanh hơn, mạnh hơn.


Thậm chí cả khi đó cậu cũng cảm nhận được anh đang kìm nén bản thân để khỏi làm đau cậu.

Cậu bùng nổ một lần nữa, và anh chỉ đến ngay sau đó, anh lùi lại để chỉ một nửa chiều dài của anh ở trong cậu, và giữ mình nguyên đấy khi những cơn rúng động xé toạc thân thể to lớn của anh.



Sau đó, anh trùm chiếc áo thun của anh qua mái đầu ướt mồ hôi, ngay lập tức hương thơm của anh bao bọc lấy cậu.

Chiếc áo rộng thùng thình trùm kín mông cậu – hay có lẽ nó sẽ nó còn dài hơn nếu anh không túm gọn nơi thắt lưng.

Anh ôm ấp cậu trong vòng tay anh, một bàn tay to lớn đặt trên mông trần săn chắc để giữ cậu thật sát vào anh.


Anh dùng cái áo len đã cuộn lại của cậu làm gối, và cậu dùng cánh tay anh làm gối.

Mẹ nó, điều này thật quá tuyệt vời.


"Châu Châu anh có thể gọi em như thế không?" anh hỏi trong lúc ngái ngủ, đôi môi anh chà xát vào tóc cậu.


Ngay cả trong lúc thư giãn như thế này, thỏa mãn như thế này, một sự buồn phiền ập đến bên cậu. Mất một lúc cậu mới nhớ ra là chẳng có gì khác biệt ngoài hạnh phúc vào lúc này nữa.


"Lâu rồi chưa ai gọi em như thế"Cậu lẩm bẩm.


"Từ lúc mẹ em ra đi"



"Ôi trời. Anh không biết" Anh hôn cậu, gần như là an ủi." Châu Châu, rất hợp với em."


"Ừm. Anh thì sao? Em nên gọi là gì? Du Du hay Tiểu Du tử" 

Cậu bật ra một tiếng cười khẽ.


"Cảnh Du, anh thích như thế hơn."


"Thật chữ, sẽ không gọi anh đại loại như 'Tiểu Du Tử' bé bỏng à?"


"Kẻ nào nói thế sẽ bị đấm vỡ mũi. Anh nói thật đấy." 

Ngụy Châu nhún vai, bỏ qua sức uy hiếp trong giọng của anh.

"Ở đây không có bệnh viện nào, và em không muốn cái mũi sexy của mình bị hỏng đâu"

Cậu chỉnh tư thế nằm dựa vào anh thoải mái hơn. Cậu có thể nghe thấy nụ cười rung chuyển lồng ngực của anh bây giờ.

"Em cứ thế này sao anh nỡ xuống tay đây."

Cậu thưởng cho anh một cái véo nho nhỏ, lén lút khiến cho anh nhảy dựng lên.

Công cuộc trả đũa của anh kết thúc, một lúc lâu sau đó, và phải dùng tới một cái bao cao su khác.

Ngụy Châu chìm vào giấc ngủ với ý thức rằng giờ đây cậu đang rất hạnh phúc, với Cảnh Du, hơn bất cứ lúc nào khác trong đời.


...


 Buổi sáng hôm sau những chiếc bẫy vẫn trống rỗng. Ngụy Châu cố không thất vọng. Sau một đêm bình yên và tràn đầy đam mê như vậy, ban ngày lẽ ra cũng phải tuyệt vời như vậy mới đúng. Một bữa sáng nóng hổi, tràn trề sẽ thật là hoàn hảo.


"Anh có thể bắn thứ gì đó không?" Cậu hỏi khi đang nhai một nửa thanh lương khô vô vị.

 "Chúng ta còn lại tám thanh nữa." Nếu họ ăn một người một thanh một ngày, có nghĩa là họ sẽ hết thức ăn trong vòng bốn ngày.


Ba ngày nữa, Tú Điệp sẽ gọi điện.

Ngụy Châu may chóng đẩy những suy nghĩ đó đi. Cho dù thế nào thì việc họ ra khỏi đây kịp để cho cậu trả lời cuộc gọi của Tú Điệp cũng là chuyện mà cậu không thể kiểm soát được. Thức ăn là vấn đề cấp bách hơn.


Cảnh Du nheo mắt lại khi anh quét qua viền xung quanh của hẻm núi, như thể tìm kiếm một đường thoát ra. 


"Anh có 15 viên đạn trong súng, không có đạn nạp thêm. Anh muốn giữ chúng cho những trường hợp khẩn cấp hơn vì chẳng biết là chúng ta sẽ ở đây bao lâu. Bên cạnh đó, một viên đạn sẽ xé tan một con thỏ thành nhiều mảnh và sẽ chẳng còn lại to hơn một con chim cho chúng ta ăn. Đấy là giả sử anh có thể bắn một con chim bằng một phát súng lục."


Cậu không lo lắng về tài thiện xạ của anh. Anh có thể giỏi hơn nhiều với một khẩu súng trường, nhưng với nền tảng quân nhân của anh, anh có thể còn hơn cả giỏi với việc dùng súng lục. Cậu nhìn xuống dưới bàn tay mình. 

"Liệu một khẩu.38 có tốt hơn không?"


"Nó không quá mạnh, nhưng với một con thú nhỏ, ừ, nó sẽ khá hơn. Không thật tuyệt, nhưng tốt hơn - nhưng điểm đáng bàn là anh chỉ có một khẩu  Desert Eagle ." 



"Em có một khẩu," cậu nhẹ nhàng nói.


Anh quay phắt đầu sang. Điều gì đó nguy hiểm lóe lên trong mắt anh. "Em vừa nói cái gì cơ?"


Cậu hất đầu về phía cái túi. "Em có một khẩu .38."


Anh nhìn vào hướng ánh mắt của cậu chỉ, rồi quay lại nhìn cậu. Vẻ mặt anh lạnh như đá. 


"Em có muốn nói với anh," anh nói rất khoan thai, "tại sao em lại tình cờ có một khẩu súng bên mình không? Em đã ở trên một chuyến bay thương mại. Làm thế nào mà em qua được máy quét?"


Cậu không thích tiết lộ tất cả những bí mật của mình, không thậm chí là với Cảnh Du. Một cuộc sống luôn chạy trốn đã khiến sự cẩn trọng ăn sâu vào xương tủy, và cậu đã cho anh biết nhiều về bản thân mình hơn bất cứ ai khác. Hơn nữa, họ lại đang ở cùng nhau. 

"Em có vài chỗ chứa đặc biệt."


"Ở đâu?" anh ngắt lời. "Anh đã thấy em bỏ mọi thứ trong túi của em ra và chẳng có cái gì - à, khốn khiếp. Có thể là keo xịt tóc, đúng không?"


Một sự khó chịu chạy dọc xương sống cậu. Tại sao anh lại giận dữ? Cho dù anh là một người khắt khe với những luật lệ và qui tắc, điều mà cậu vẫn nghi ngờ, anh sẽ vui vẻ vì họ có thêm vũ khí, bất kể là họ có nó bằng cách nào. Cậu ưỡn thẳng hai vai. 

"Và máy sấy."


Anh đứng trước cậu như là một thiên thần báo oán, cằm anh cứng lại. 

"Em mang theo vũ khí trái phép trên máy bay bao lâu rồi?"


"Tất cả những lần em bay," cậu lạnh lùng nói, đứng dậy. Cậu sẽ bị kết tội nếu để anh áp đảo mình như thể cậu là một đứa trẻ cứng đầu. 

Anh vẫn áp đảo cậu, chỉ là không nhiều. "Lần đầu tiên là khi em 16 tuổi."


Cậu bước về phía cái túi và bỏ những đồ thích hợp ra. Cảnh Du nghiêng người xuống và giật cái hộp keo xịt khỏi tay cậu. Anh tháo hộp ra và kiểm tra vòi xịt, rồi để nó ra xa khỏi mình và ấn vào. Một lớp sương mù nhẹ bắn ra.


"Nó thực sự là keo xịt tóc," cậu nói. "Chỉ là không còn nhiều." 


Ngụy Châu cầm cái hộp và khéo léo vặn phía dưới ra. Một cái nòng súng ngắn trượt ra khỏi cái hộp vào tay cậu. Đặt nó sang một bên, cậu nhấc cái máy sấy tốc lên và tháo từng phần ra cũng với một cú xoay khéo léo, kiếm thêm những phần còn lại của khẩu súng. Cậu lắp chúng với sự dễ dàng của một người đã làm việc này quá nhiều đến nỗi cậu có thể lắp nó trong giấc ngủ, rồi lắp đạn vào ổ, đóng tách nó vào vị trí, quay ngược khẩu súng và đưa chuôi súng cho anh.


Anh cầm nó, bàn tay to lớn của anh hầu như nuốt trọn cái vũ khí nhỏ xíu. 

"Em làm cái quái quỉ gì với cái khẩu súng này?" Anh hỏi.


"Cũng như anh thôi, em đoán thế." Cậu bước ra xa khỏi anh và bỏ qua cái vẻ choáng váng lướt qua trên mặt anh. Quay lưng về phía anh cậu nói.

 "Em mang nó để tự vệ. Tại sao anh lại mang súng?"


"Anh lái thuê máy bay cho rất nhiều người khác nhau, mà phần lớn là những người anh không biết. Đôi khi anh bay tới những khu vực bị cách ly. Và súng của anh được đăng kí." Anh ném những lời đó vào cậu như ném những tảng đá. 

"Thế còn của em?"


"Không," cậu ngắn gọn, không muốn nói dối. 

"Nhưng em đơn độc đi lại một mình, mang theo những gói đồ có giá trị đủ để một người vận chuyển được thuê để đi giao chúng. Những người mà em đưa hàng đến cho họ là những người lạ mặt. Hãy nghĩ về chuyện đó. Em sẽ là một đứa ngốc nếu em không mang theo thứ gì đó để phòng vệ." Đó là sự thật, ở một chừng mực nào đó.


"Nếu lý do mang nó của em là hợp pháp, vậy thì tại sao em không có giấy phép?"

Ngụy Châu cảm thấy như thể cậu bị chất vấn, và cậu không hề thích điều này. Người tình dịu dàng, đùa cợt ban đêm đã biến mất, và thay vào đó là một người nói chuyện như là một công tố viên.

Cậu không bao giờ làm đơn xin giấy phép để mang một khẩu súng kín đáo bởi vì cậu không muốn bất kì những cuộc kiểm tra nhân thân nào trong hệ thống dữ liệu quốc gia, không muốn mang mình ra làm sự chú ý cho bất kì ai trong bộ máy chính quyền.


"Em có những lý do riêng," cậu đáp trả, giữ giọng của mình rất thận trọng.


"Và em không định nói cho anh biết những lý do đó là gì, đúng không?" Anh ném vào cậu một cái nhìn hầu như đặc mùi axit sulfuric trong sự giận dữ và hùng dũng đi về phía những cái bẫy. Sự hùng dũng của anh, giống như mọi việc khác anh làm, hoàn toàn duyên dáng - và hoàn toàn yên lặng."


"Thoát nợ, ông Hoàng Càu Nhàu" cậu nói vào sau lưng anh. Đó là một cú đánh trả có vẻ trẻ con, nhưng cậu cảm thấy khá hơn sau đó. Đôi khi một chút trẻ con lại là thứ cần để giải tỏa.


Chẳng có gì khá hơn để làm, cậu bước về phía ngược lại, hướng tới cái máy bay, để lấy thêm cành cây và củi cho đống lửa quan trọng. Nếu anh cố giữ khẩu súng của cậu khi họ thoát ra khỏi đây - và họ sẽ ra khỏi đây, cậu phải tiếp tục giữ hy vọng - thì sẽ xảy ra chiến tranh.


***


Cảnh Du kiểm tra lại khẩu súng trong tay. Nó không giống như bất cứ cái nào mà anh đã nhìn thấy trước đó vì một lý do đơn giản là nó không phải được làm ở bất cứ công xưởng nào. Một người làm súng, một người có tay nghề, đã làm làm thứ vũ khí này. Nó không có số hiệu, không tên, không có dấu hiệu xuất xứ hay thời gian sản xuất. Nó hoàn toàn không thể phát hiện được gì.

Anh không thể nghĩ được một lý do hợp lý nào để Ngụy Châu có nó, nhưng anh có thể nghĩ ra vài lý do tệ hại.


Sau ngày hôm qua, anh đã phần nào bị thuyết phục rằng cậu vô tội, rằng cậu không thể dính dáng đến cha mình. Anh thật ngu ngốc, nhưng anh đã đặt ngang hàng sự trinh trắng với danh dự. Chỉ bởi vì một người đàn ông đứng đắn không chơi bời đàn đúm chẳng chứng minh rằng cậu ta là một người công dân tốt, thẳng thắn. Tất cả điều đó nghĩa là vì lý do nào đó, cậu ta đã không có quan hệ tình dục cả với đàn ông lẫn đàn bà.


Anh hiểu điều đó hơn. Anh đã quen thuộc với sự đen tối trong linh hồn con người hơn là sự tốt đẹp của nó, bởi vì anh phải lựa chọn sống trong cống rãnh. Chết tiệt, anh xuất thân từ cống rãnh, anh nên coi đó là nhà, và phần lớn thời gian anh đã như vậy. Sự đen tối của linh hồn chính anh luôn ở đây, ẩn giấu trong những lớp sâu hơn, và anh luôn luôn nhận ra nó. Anh thường làm theo cách của mình trong cái thế giới nguy hiểm mà anh đã chọn, đẽo gọt nó thành một thứ vũ khí được sử dụng để bảo vệ đất nước của anh và, đặc biệt, gia đình anh. 

Và trong những thời kì đặc biệt với quỉ dữ, với xấu xa lẫn lộn con người có thể đặt sự trừng phạt lên kẻ khác, anh nên biết rằng mái tóc mềm mại như tơ và đôi mắt to sáng lấp lánh đó không nhất thiết là thuộc về một thiên thần. Shakespeare đã vô cùng đúng đắn khi ông cảnh báo thế giới trước những kẻ tội phạm tươi cười.


Đó chỉ là - quỉ tha ma bắt nó đi, Hứa Ngụy Châu gây ảnh hưởng bất lợi tới anh. Cậu ta đã qua được những sự phòng thủ mà anh thề là không thể lay chuyển được, và cậu ta đã làm việc đó thật dễ dàng họ đáng ra cũng không nên ở đây chút nào. Anh muốn cậu ta, và vì thế anh đã hầu như thuyết phục mình là cậu ta vô tội.


Hầu như. Có quá nhiều điều về cậu ta mà không thể liệt kê thêm, và lúc này là một khẩu súng không bị phát hiện mà cậu ta mang trái phép lên máy bay, cất giấu trong những chỗ chứa đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả. Những máy quét của sân bay sẽ hiện lên kim loại, nhưng nếu một người bảo vệ nghi ngờ đủ để kiểm tra, anh ta hay cậu ta sẽ chỉ tìm những thứ đồ tạo kiểu bình thường của một chàng trai bóng bẩy. Keo xịt tóc có thể thực sự xịt ra được, và anh cũng không nghi ngờ về cái máy sấy tóc.

Nếu như Ngụy Châu có thể mang một khẩu súng lên máy bay, vậy thì những kẻ khác cũng có thể. Anh lạnh người với ý nghĩ bao nhiêu vũ khí được vận chuyển bằng máy bay vào bất kì thời điểm nào. An ninh sân bay không phải là công việc của anh, nhưng khốn khiếp nếu anh không đá vào vài cái mông vì chuyện này.


Anh dẹp sự tức giận sang một bên để anh có thể tập trung vào công việc được giao. Anh hi vọng anh đã không thổi bay nó vì mất kiềm chế với cậu ta, nhưng sự vỡ mộng của anh quá sâu để anh có thể dằn lại. Sự đam mê của buổi đêm mà họ đã ở cùng nhau có ý nghĩ hơn nhiều cuộc tranh cãi đầu tiên của họ. Sự thiếu kinh nghiệm của cậu ta với người tình đã chống lại cậu ta; cậu sẽ dễ dàng bị lôi kéo, nơi mà một người dày dặn kinh nghiệm của những cuộc chiến tranh trên đệm sẽ phải cẩn thận và kém nhiệt tình hơn với việc làm tình của họ. Anh vẫn nắm tất cả những lá bài chiến thắng, anh sẽ sẽ sớm dùng chúng.


Anh bước tới một điểm đặc biệt trong hẻm núi và xác định vị trí của anh để cho anh ở chỗ tối nhất của bóng râm buổi sáng. Ngụy Châu không thể tóm được anh bất thình lình ở đây, và anh có một tầm nhìn rõ ràng đến một tảng đá xác định trên mép của hẻm núi. Anh lấy cái đèn laser ra khỏi túi, một cái ống bút chì mỏng dài khoảng 2 inch, khi ấn vào nó phát ra một luồng ánh sáng sáng bất thường.


Anh hướng nó vào tảng đá trên mép và bắt đầu ấn, gửi những gạch ánh sáng theo mã hiệu mà anh và Ray đã thống nhất từ lúc bắt đầu của kế hoạch. Hàng ngày anh phát tín hiệu cho Ray, để anh ấy biết mọi chuyện đều ổn thỏa và cũng để họ chưa nên được cứu lúc này.


Có một tia trả lời, tin nhắn đã được nhận. Bất kể là anh nhìn tảng đá đó kỹ lưỡng như thế nào, anh cũng chưa bao giờ thấy bất kì sự chuyển động nào, mặc dù anh biết Ray sẽ ngay lập tức thu mình lại. Bản thân anh đã cực kì giỏi trong việc di chuyển quanh quẩn mà không bị phát hiện. Chẳng có ai khác trên trái đất mà Cảnh Du thà có ở bên cạnh trong một trận đánh ngoài Ray.


Nhiệm vụ hoàn tất, anh tìm chỗ núp nào đó mà anh có thể trông thấy dòng nước. Vì những cái bẫy đã không kiếm được gì đêm qua, anh thực sự cần phải bắn thứ gì đó cho bữa tối. Anh sẵn sàng nhịn đói để đạt được mục đích của mình - nhưng chỉ là nếu anh phải làm vậy. Nếu một con thú nhỏ nào chìa mặt ra, nó sẽ toi đời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro