Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13



Ngụy Châu ngồi yên trong khoảng hai giây sau khi anh biến mất khỏi tầm nhìn, rồi lồm cồm bò dậy.


Cậu nhanh chóng rửa ráy và mặc đồ, cần sự che chắn của quần áo trước khi nhiệt độ hạ xuống.


Cậu có cảm giác khó chịu là mọi chuyện sẽ không còn giống như trước khi Cảnh Du mang cậu ra ngoài trời nữa.


Cậu đã sẵn sàng cho việc làm tình, nhưng không phải cho cú đột kích choáng ngợp vào tất cả các giác quan của cậu.


Cậu đã hi vọng có niềm vui, và thay vào đó cậu tìm được một thứ mạnh mẽ hơn nhiều đến mức cậu không thể kiểm soát nổi.


Và quan trọng hơn cả, Cảnh Du đã hé lộ sự hung bạo của bản thân anh.


Cậu đã vài lần thoáng nhìn thấy nó trước đây, trong những lúc mà cá tính của anh đánh bật sự kiềm chế của anh.

Đáng lẽ cậu phải nhận ra rồi mới phải; người ta không đặt một cánh cửa sắt ngoài một căn phòng trống không.


Sự kiềm chế của anh đã cho cậu cảm giác hiếm hoi, hào nhoáng của sự an toàn, và bản thân cậu đã bị làm cho mụ mị đến nỗi cố lờ đi sức mạnh mà cánh cửa ấy đang che dấu, hay lờ đi việc gì sẽ xảy ra nếu nó có bao giờ bị đánh vỡ.


Chiều nay, Ngụy Châu đã tìm ra.


Anh đã nói anh từng ở trong đội Đặc chủng.


Điều đó đáng lẽ phải nói với cậu mọi thứ cậu cần phải biết về con người anh.

Cậu chỉ có thể nghĩ rằng cậu đã để cho tình huống căng thẳng, và nỗi lo lắng của mình cho chị Tú Điệp làm cậu không nhìn thấy bản chất thật sự của anh.


Một cơn rùng mình tràn xuống tận sống lưng, một phản ứng hoàn toàn vì khoái cảm khi cậu nhớ lại một giờ, hay những giờ trước, tất thảy sự dữ dội vừa qua trên cái chăn.

Cậu đã trở nên bất lực, hoàn toàn bị bịt mắt vì phản ứng mạnh mẽ của bản thân.


Cậu đã biết ngay từ lúc đầu rằng cậu phản ứng với anh hơn bất kì người đàn ông nào cậu từng gặp trước đây, nhưng cậu vẫn không được chuẩn bị cho sự chấn động hoàn toàn của mọi giác quan của mình.


Cảnh Du không phải là người duy nhất quen kiềm chế; cuộc sống của chính cậu cũng phụ thuộc và năng lực kiềm chế trong bất kì tình huống nào, và với anh, cậu phát hiện ra rằng mình không thể kiềm chế được cả anh lẫn chính con người cậu.


Cậu chưa từng sợ hãi hơn thế này trong suốt cuộc đời.


Cách cậu cảm nhận về anh trước đây không là gì so với bây giờ.


Nó không chỉ là tình dục, một quan hệ kích động và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với cậu từng tưởng tượng.


Không, nó là về cái phần tính cách của anh đã hé lộ, phần mà anh đã cố dấu, chính nó đã kêu gọi cậu mạnh mẽ đến nỗi chỉ có cái chết của chính cậu mới có thể kết thúc được tình yêu cậu dành cho anh. Có vẻ quá ngu ngốc và cảm tính, chả giống cậu trước đây một chút nào.


Nhưng anh xứng đáng, cậu nhận định. Hoàng cảnh Du hoàn toàn xứng đáng để cậu đặt tình cảm này lên anh.


Anh là một trong những người đàn ông hiếm hoi mà cậu vừa mắt từ khi biết mình không thích phụ nữ, anh một chiến binh mạnh mẽ nhất mà cậu từng biết.


Tất cả những mảnh nhỏ của anh mà cậu cảm nhận được giờ đây đã tập hợp lại, tạo thành chân dung của một người sẽ luôn luôn chứa chấp sự hoang dã và thô bạo bên trong con người anh, một người đàn ông sẵn sàng đặt bản thân vào hiểm nguy, bước vào lằn ranh tử thần, để bảo vệ những điều anh yêu thương.


Anh là một sự tương phản hoàn toàn với cha của cậu, người mà trọn cuộc đời được dâng hiến hoàn toàn cho sự hủy diệt.


Ngụy Châu đã không được phép lựa chọn cho rất nhiều sự hi sinh trong cuộc đời mình.


Mẹ của cậu đã cho cậu và Tú Điệp làm con nuôi trong nỗ lực cứu họ, nhưng đã không thể hoàn toàn tách bà khỏi cuộc sống của hai chị em cậu.


Thay vào đó, bà đã dạy họ tất cả những kĩ năng học được một cách khó nhọc, dạy họ làm cách nào để trốn tránh, để biến mất – và, nếu cần thiết, làm thế nào để chiến đấu.

Vì hoàn cảnh, Ngụy Tử Hà đã trở thành một chuyên gia trong cuộc chiến tranh du kích của chính bà.

Bất kể khi nào bà cho là an toàn bà sẽ ghé thăm, và gia đình họ Hứa tốt bụng sẽ đi ra ngoài để cho bà thời gian với hai chị em.


Khi Ngụy Châu mười sáu tuổi, vận may của mẹ cuối cùng cũng hết.


Mạng lưới của Hứa Tuấn Hào rất rộng, và ông ta có dồi dào nguồn lực trong tay hơn rất nhiều so với người vợ chạy trốn của ông ta.


Đương nhiên, chỉ là vấn đề thời gian trước khi ông ta tìm thấy bà.

Và khi bà cuối cùng cũng bị dồn đến đường cùng, mẹ thà tự sát còn hơn là mạo hiểm để ông ta có thể ép bà khai ra vị trí của họ, hoặc bằng cách tra tấn hoặc ma túy.


Đó là di sản của Ngụy Châu, một cuộc đời sống trong bóng tối, và một bà mẹ can đảm đã tự sát nhằm bảo vệ các con mình.


Không ai hỏi cậu liệu đó có phải là một cuộc sống cậu mong muốn hay không; đó là cuộc sống mà cậu có, vì thế cậu làm những việc tốt nhất cậu có thể làm.


Sống xa Bắc Kinh cũng không phải là lựa chọn của cậu; đó là quyết định của chị Tú Điệp.


Chị ấy lớn tuổi hơn; chị phải chiến đấu với những con quỷ riêng, phải đấu tranh trong cuộc chiến của chính chị, và chị chưa bao giờ hấp thu được những kĩ năng sống còn mà mẹ họ đã dạy như cách Ngụy Châu đã làm.

Vậy là Ngụy Châu đã mất chị gái, và khi nhà họ Hứa qua đời, đầu tiên là cha nuôi rồi đến mẹ nuôi, cậu đã hoàn toàn trơ trọi.


Những cuộc gọi của Tú Điệp đến điện thoại di động của cậu là mối quan hệ duy nhất cậu có, và cậu biết rằng Tứ Điệp định giữ nguyên tình trạng ấy.


Cậu cũng không nghĩ cản thân có đủ cứng rắn để biến mất không chút tung tích, rời bỏ Cảnh Du như cậu sẽ làm, chắc chắn phải làm.


Đó là lý do tại sao cậu sợ đến mức hoảng loạn, bởi vì sự tồn tại của chính cậu là mối nguy cho cuộc sống của anh.


Niềm an ủi duy nhất của cậu là bởi vì anh là chính anh, anh rất gan dạ và giỏi giang, thừa khả năng chăm sóc bản thân mình.


Ngụy Châu hít một hơi dài, cố không dự đoán rắc rối.


Nếu và khi họ ra khỏi hẻm núi này, cậu sẽ quyết định phải làm gì.


Vì cậu quá bồn chồn để ngồi yên, cậu kiểm tra lại đống quần áo đã giặt và thấy chúng gần như đã khô.


Cậu thu chúng từ những tảng đá khác nhau nơi họ đã trải chúng ra để phơi, và mặc dù công việc nội trợ đó chỉ tốn vài phút, tới khi cậu trở lại tảng đá chìa thì chỉ còn vừa vặn đủ ánh sáng để nhìn đường.


Cảnh Du đã không mang đèn pin theo cùng, cậu nhớ lại.


Đó là một đêm không trăng; nếu anh không trở về trong vài phút nữa, anh sẽ không thể nào nhìn được đường.



Ngọn lửa được giữ cháy âm ỉ suốt ngày, để tạo ra nhiều khói nhất có thể và dự trữ lượng củi quí giá của họ, nhưng bây giờ cậu nhanh chóng thêm nhiều củi vào để thổi bừng lửa lên, vừa cho cậu lại vừa để anh có điểm mốc là đống lửa.

Ngọn lửa lập lòe xuyên qua bóng tối trong hốc đá, tạo ra những cái bóng nhảy múa trên bức tường đá.


Cậu lục lọi trong đống đồ đạc của họ cho đến khi tìm thấy cái đèn pin, để cầm sẵn trong tay phòng khi cậu phải đi tìm anh.

Bóng tối hoàn toàn đột ngột phủ xuống, như thể Mẹ tự nhiên đã đánh rơi cái váy lót của bà trên mặt đất.


Ngụy Châu ra phía cửa hốc đá.


"Cảnh Du!" cậu gọi to, rồi dừng lại nghe ngóng.


Ban đêm không yên tĩnh.


Có những tiếng sột soạt, những âm thanh nho nhỏ của sinh vật ăn đêm khi chúng bò ra ngoài thực hiện công cuộc đi săn của chúng.


Một làn gió nhẹ lùa qua đám cây bụi, nghe như những khúc xương khô va lập cập vào nhau.

Cậu lắng nghe thật kĩ, nhưng không thấy tiếng gọi trả lời nào.


"Cảnh Du!" Cậu kêu một lần nữa, lần này to hơn.


Chẳng có gì.


"Chết tiệt!" cậu lẩm bẩm chửi rủa, và chiếu ánh sáng đèn pin về phía xa của hẻm núi nơi dòng nước sinh tồn của họ chảy rỉ rách xuống từ kẽ đá.


Cậu bước đi thận trọng, kiểm tra nơi mình sẽ đặt bàn chân lên.


Cậu khó mà chịu được cuộc chạm trán thứ hai với một con rắn trong cùng một ngày.


Khi bước đi cậu đều đặn gọi tên anh, mỗi lúc mỗi cáu tiết hơn.


Sao anh lại không trả lời? Chắc chắn giờ anh có thể nghe thấy tiếng cậu rồi; âm thanh vang xa trong không khí mỏng, khô ráo mà.


Một cánh tay cứng như thép tóm lấy eo cậu và quay ngoắt cậu lại với một cơ thể cũng cứng rắn như thế.

Ngụy Châu bật ra một tiếng kêu hoảng hốt, âm thanh bị cắt ngang bởi một cái miệng ấm áp và mạnh mẽ.

Đầu cậu bị ngửa ra vì áp lực, và cậu phải tóm lấy vai anh để giữ thăng bằng.


Anh rất từ tốn, trêu chọc cậu với lưỡi anh, hôn cậu cho đến khi sự căng thẳng rời bỏ cơ thể cậu và cậu cử động nhịp nhàng để áp vào cơ thể anh.


Khi anh ngẩng đầu lên hơi thở của anh đã hơi bị dồn dập.


Ngụy Châu cảm thấy buộc phải phàn nàn về hành xử của anh với mình.


"Đừng có tự dưng lại nhảy ra được không" cậu tố cáo, mặc dù giọng cậu qua tai anh nghe quyến rũ hơn là trách cứ.


"Anh làm em sợ chết khiếp!"


"Em nhận được cái em đáng bị. Anh đã bảo em ngồi yên mà."


Anh hôn cậu lần nữa, như là anh không ngăn nổi mình.


"Đây có phải là một phần của sự trừng phạt không?" cậu lẩm bẩm khi anh ngước lên để lấy không khí.


"Ừm" anh nói, và cậu cảm thấy anh cười trên thái dương cậu.


"Vậy hãy trừng phạt thêm nữa đi. Em đang đợi đấy"


Cậu nhếch môi tạo thành nụ cười nửa miệng đầy thách thức. Anh thực thi, tất nhiên, và cậu cảm thấy cơn nóng sốt kì diệu lại bắt đầu bùng lên lần nữa từ bên dưới.


Khắp người cậu đau nhức vì cuộc làm tình với anh trước đó; đáng lẽ cậu không thể cảm thấy thậm chí chỉ một chút xíu ham muốn sớm như thế này, vậy mà cậu vẫn thấy.


Cậu muốn cảm nhận tất cả sức mạnh của cơ thể sung mãn tuyệt vời nơi anh, đón anh vào trong và giữ anh thật chặt, cảm thấy anh run lên khi sự sung sướng chôn vùi anh y như nó đã chôn vùi cậu.


Cuối cùng anh cũng kéo miệng mình ra khỏi cặp môi ngọt ngào căng mọng, nhưng cậu có thể cảm nhận được trái tim anh đập vào khuôn ngực ngực mình, cảm nhận được cái căng cứng trong quần jean của anh đang cọ xát với cậu.


"Xin Chúa rủ lòng thương" anh rì rầm nói.


"Anh sẽ không có cơ hội được chết vì đói. Anh sẽ chết vì kiệt sức mất."


Cái đói nhắc nhở cậu nhớ tới mấy cái bẫy, bởi vì cậu cũng đang rất đói.


"Anh có bắt được một con thỏ không?" cậu hỏi, giọng nới tràn trề hi vọng.


"Không có thỏ, chỉ có một con chim gầy trơ xương."


Anh giơ cánh tay còn lại lên, và cậu nhìn thấy anh đang cầm một con chim đã được làm sạch lông, trông hơi nhỏ so với một con gà bình thường.


"Nó không phải là gà lôi đúng không?"


"Em có chuyện gì với mấy con vật sặc sỡ màu sắc thế? Không, nó không phải gà lôi đâu cưng. Hãy cố tỏ ra biết ơn vì chúng ta còn có cái bỏ vào bụng thay vì một thanh lương khô cứng như đá"


"Nó đã nhét đầy bụng anh đấy"


Ngụy Châu liếc anh đầy cảnh báo khi dám động đến những thanh lương khô của mình.


"Thế rút cuộc thứ trên tay anh là cái gì?"


"Chim" anh nói ngắn gọn.


"Sau khi anh xiên nó và quay trên ngọn lửa một lúc, nó sẽ là chim quay. Đó mới là chuyện quan trọng."


Dạ dày cậu rộn lên.


"Ừ, được rồi."


Anh nắm lấy tay cậu, và họ bắt đầu đi trở lại chỗ cắm trại, tán gẫu và cười với nhau về những món ăn yêu thích của họ.


Cả hai đều đồng ý rằng những món ăn phương tây không hấp dẫn bằng những món Trung Quốc truyền thống, bất kể nó có đẹp đẽ và nằm trên cái đĩa ở một nhà hàng sang trọng nào đó. Ngụy Châu nói về bữa sáng với tô cháo quẩy nóng hổi trên một quán vỉa hè mà cậu thường ăn những lúc rảnh rỗi, và càng nói về đồ ăn thì dạ dày cậu càng kêu gào phản đối hơn.


Ngụy Châu chiếu ánh sáng đèn pin ngang qua con đường họ đi, canh chừng bọn rắn rết.


"Nhân thể, tại sao em lại gọi anh thế?" Cảnh Du đột ngột hỏi.


"Trời tối rồi, trong trường hợp anh chưa để ý thấy. Anh không mang theo đèn pin."


Anh phát ra một âm thanh khẽ, hoài nghi.


"Em đang tới để giải cứu anh?"


Cậu cảm thấy hơi bối rối.


Đương nhiên một cựu lính đặc chủng có thể tìm được đường trở về trại của anh ta trong bóng tối.


"Em đã không nghĩ ra" cậu thú nhận.


"Em nghĩ ngợi quá nhiều" anh chỉnh lại, và kéo cậu vào bên người anh.


Họ đi tới cái trại nhỏ xíu.


Ngọn lửa cậu nhóm vẫn còn đang liếm những lưỡi lửa quanh phần còn lại của mấy cây củi.


Cảnh Du đặt con chim xuống một tảng đá, nhanh chóng tạo một cái xiên đơn sơ từ đống củi và vót nhọn một đầu của một thanh củi khác bằng con dao bỏ túi của anh.


Rất nhanh con chim bắt đầu nhỏ những giọt mỡ cháy xèo xèo xuống đống lửa, lớp da bóng loáng màu ngả vàng, và ngọn lửa càng bốc cao vây lấy con gà.


"Phượng hoàng tắm lửa"


Mùi thơm ngon lành của món thịt đang chín làm miệng cậu chảy nước miếng.

Cậu kéo một tảng đã nhẵn lại gần đống lửa hơn và ngồi xuống, nhìn anh quay con chim.

Cậu đủ gần để cảm nhận được hơi nóng trên cánh tay; vào lúc mà trời đã lạnh như thế này, thật khó để nhớ lại rằng chỉ vài giờ ngắn ngủi trước đó nóng cháy da cháy thịt.


Trước đây cậu chỉ được đi cắm trại một lần, vào hồi trung học, nhưng tình huống lúc đó không hề giống lúc này.

Vì một lý do là cậu phải ở một mình và với Cảnh Du.


Ánh sáng ngọn lửa màu hổ phách chiếu sáng những góc cạnh của khuôn mặt anh.


Cậu thấy là anh đã rửa ráy trong khi anh đi; tóc anh vẫn còn hơi ẩm.


Anh cũng đã cạo râu.


Cậu mỉm cười với mình.


Cảnh Du nhìn lên và thấy cậu đang quan sát anh, và cả một biển thấu hiểu, nhận biết nhục cảm phát ra giữa họ.


"Em có ổn không?" anh dịu dàng hỏi.


"Rất ổn là đăng khác." Ngụy Châu không hề biết khuôn mặt cậu tỏa sáng như thế nào khi cậu vòng cánh tay ôm hai chân và tựa cằm lên đầu gối.


"Em có bị chảy máu không?"


"Không hề"


Anh trao cậu một nhướn mày ngờ vực.


"Và cũng chỉ có một chút, vào lúc đầu thôi" cậu vội vã nói thêm khi ánh mắt anh nheo lại lo lắng. Thành thực cậu không muốn bàn luận về vẫn đề mất trinh ở tuổi gần ba mươi, ừm, có lẽ là hai bảy nghe có vẻ trẻ trung hơn.


Anh quay lại nhìn con chim, quan sát khi cẩn thận xoay nó.


"Anh ước gì có cỗ máy thời gian"


"Tại sao?" cậu hỏi, thêm một chút kéo cao trong giọng nói mà cậu khó phát hiện ra.


"Anh sẽ cắp dép lên và stop à?"


"Trời đất, không" anh nói.


"Anh sẽ làm chuyện đó hơi khác một chút, đó là tất cả."


Chà, chuyện có vẻ thú vị rồi.


"Cái gì sẽ khác đi?"


"Cẩn thận hơn. Tần suất. Thời gian."


"Anh đã làm đủ lâu" cậu bảo đảm với anh, mỉm cười. "Cả hai lần."


"Anh đã có thể làm nó tốt hơn cho em."


"Còn cho anh thì sao?"


Đôi mắt đen của anh lướt nhìn lên, và anh cho cậu một nụ cười phiền muộn.


"Bảo bối, nếu nó còn tốt hơn nữa cho anh, thì tim anh nhảy ra ngoài mất."


"Em cũng thế."


Anh xoay con chim một lần nữa.


"Anh đã không dùng bao cao su ở lần thứ hai."


"Em biết."


Bằng chứng của việc đó không thể nào bỏ qua được.


Ánh mắt họ gặp nhau và lại khóa vào nhau, và một lần nữa họ lại được kết nối bởi sự giao tiếp trong im lặng. Anh biết, và cậu cũng biết. Họ phải tin tưởng người kia.


Cậu tính toán thời gian họ sẽ ở đây, với ba tá bao cao su.


"Sẽ đủ dùng. Nếu chúng ta không bị chết tắc ở đây –" anh bắt đầu nói, rồi nhún vai.


"Nếu hết rồi thì sao?"


"Thì anh cũng không phiền nếu thêm những lần khác."


Ham muốn chạy dọc sống lưng, và cậu gần như muốn nhảy bổ vào anh ngay lúc đó.


Cậu nắm chặt lấy mình, theo nghĩa đen, và đấu tranh để ngồi yên.


Hooc-môn đúng là những con quỷ xỏ lá, cậu nghĩ, sẵn sàng hủy hoại lý lẽ thông thường của cậu chỉ vì anh đã nói đến việc muốn quan hệ với cậu cả ngày.


"Em cũng không vấn đề gì" cậu thừa nhận, và muốn nhìn xem liệu anh có cùng phản ứng như mình không.


Màu sắc bừng lên trên hai gò má như tạc của anh, và cơ ở quai hàm anh co lại.


Bàn tay anh nắm chặt trên cái xiên đến khi những khớp ngón tay trắng bệch.


Chà, nó tác động đến cả hai, cậu nghĩ, thích thú với cuộc chiến của anh để ở nguyên vị nơi anh đang ngồi.


Khi anh cho là con chim đã chín, anh kéo một cái xiên ra và đá một hòn đá khác qua bên cạnh chỗ cậu, rồi ngồi xuống đó.


Với con dao bỏ túi anh cắt một tảng thịt và giơ ra cho cậu.


"Cẩn thận, đừng làm mình bị bỏng," anh cảnh báo khi cậu háo hức với tay ra lấy miếng thịt.


Cậu tung hứng miếng thịt tới lui trong tay, thổi phù phù để cho nó nguội.


Khi có thể cầm được rồi, cậu cắn miếng đầu tiên thăm dò.


Vị giác của cậu nổ tung với hương vị của gỗ và khói và thịt chim quay.


"Ôi, ngon quá!" cậu rên rỉ, nhai thật từ từ để thưởng từng chút vị ngon.


Cảnh Du cắt một miếng cho anh và cắn miếng đầu tiên, trông mãn nguyện y như cậu với bữa ăn của họ.


Họ nhai trong im lặng một lát.


Anh cẩn thận chia đều chỗ thịt, cho đến khi cậu buộc phải ngừng ăn từ rất lâu trước khi cậu thực sự thỏa mãn.


Anh to lớn hơn cậu nên nếu họ ăn cùng lượng thức ăn như nhau, anh sẽ bị đói.

Tất nhiên anh biết việc cậu đang làm.


"Em lại chăm sóc anh lần nữa" anh nhận xét.


"Em đang hủy hoại hình ảnh của anh đấy, em biết không? Anh mới là người phải chăm sóc em."


"Chỉ là thói quen, do em ăn ít hơn thôi"


Anh hoàn toàn không tin tưởng.


"Được rồi. Anh to con hơn em. Anh cần ăn nhiều hơn."


"Hãy để anh lo chuyện thức ăn, cưng à. Chúng ta sẽ không chết đói. Còn nhiều thú để bắt, và ngày mai anh sẽ tìm vài cái cây ăn được để thêm vào khẩu phần của chúng ta."


"Chim chóc và cây bụi" cậu nói vui vẻ, hầu như lúc nào cậu cũng lạc quan ngay cả khi vào hiểm cảnh.


"Thứ mà tất cả những con người thức thời ăn uống thời nay."


Câu châm biếm của cậu làm anh cười.


Anh thuyết phục cậu ăn thêm một ít thịt nữa, rồi họ ăn nốt một trong những miếng lương khô còn sót lại.


Cái đói đã nguôi ngoai, và họ bắt đầu chuẩn bị để đi ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro