[14] Mỹ nam kế
Tác giả : Tiểu Bummie
Mỹ nam kế
01.
Bệnh viện WJ.
Hứa Ngụy Châu tức tốc chạy vào đại sảnh, gấp gáp hỏi thông tin tại quầy, sau đó trong lòng nóng như lửa đốt chạy lên tầng 6, ở bên ngoài cửa nhìn rõ ba chữ 'Giường 602 - Hoàng Cảnh Du' mới dám bước vào. Ngoài dự đoán, vị nào đó lúc gọi điện oán thán bản thân bị thương vô cùng nặng hiện tại đang vắt vẻo trên giường cắn táo!
Thiên a, bạn học Hứa đứng hình vài giây, phòng bệnh trống vắng cô độc một bóng người, không phải nói máu chảy nhiều đến mức suýt bất tỉnh sao? Thoạt nhìn giống phòng hồi sức hơn đúng không?
Hoàng Cảnh Du nghe tiếng động liền quay sang, phát hiện bé mèo nhà anh đã tới, lập tức quăng táo sang một bên, động tác giả bộ chậm rì rì, nói, "Đến rồi sao? Mau lại đây."
Ai đó lúc này mới chợt tỉnh, vội chạy đến ngồi bên giường, ánh mắt vạn phần nghi hoặc, hỏi, "Thoạt nhìn không giống bị thương nặng?" Như thế nào trên đầu chỉ quấn một lớp vải mỏng?
"Không phải anh nói suýt bị hủy dung sao?" Làm bổn thiếu gia sợ muốn chết!
Hoàng lão đại thực không nói nên lời, không phải người yêu bị thương thì nên ân cần quan tâm sao? Trên đời này có ai như em không Hứa Ngụy Châu?
"Nhờ bàn tay vàng của bác sĩ, anh đã quay về từ cửa tử."
Thực tế chỉ gặp tai nạn xe nho nhỏ, trong phút chốc yếu lòng đã biến tấu thành dạng thập tử nhất sinh dọa mèo nhỏ Hứa. Ba mẹ Hoàng sau khi xác định rõ tình trạng mới yên tâm rời đi cách đây không lâu.
"Thật không? Não anh đảm bảo vẫn nguyên vẹn?" Cảm giác bản thân bị lừa, bé mèo nheo nheo mắt nghi ngờ, bàn tay thon dài hiển nhiên còn áp lên trán anh xem thử.
Hứng thú ngắm nhìn khuôn mặt tinh tế đáng yêu, Hoàng lão đại cảm thấy nhìn một vạn lần cũng không đủ. Đôi mắt to tròn đảo một vòng, môi hồng khẽ chu ra, vẻ mặt vô cùng chăm chú, xem xét xong, bạn nhỏ Hứa chun mũi không tin tưởng hỏi, "Vậy nói xem lần cuối em đánh thắng anh là lúc nào?"
Lần này đến lượt Hoàng lão đại bật cười, vươn tay nhéo má cậu, "Nhóc con, định giở trò sao? Em chưa từng đánh thắng anh."
Mèo nhỏ không phục hất tay anh, miệng nhỏ vui vẻ cười hắc hắc, "Không ổn không ổn, trí nhớ đảm bảo bị ảnh hưởng nghiêm trọng, em muốn gọi bác sĩ!"
Nói vậy nhưng chân lại tự động cởi giày, nhảy lên giường sau đó ngồi bên cạnh Hoàng Cảnh Du, may mắn nhà họ Hoàng sợ giường không đủ rộng nên đã sớm thuê phòng VIP vô cùng thoải mái, cảm giác ba người vẫn có thể nằm vừa.
Khoảng cách vô cùng gần, vai kề vai cảm nhận hơi ấm đối phương, bé mèo sau một hồi hồ nháo liền tĩnh lại, đầu nhỏ ở trên vai anh khẽ ngọ nguậy, ánh mắt có chút mơ hồ, nhàn nhạt nói, "Thật may."
"Chuyện gì?" Lão đại một bên bóc vỏ quýt, một bên điềm tĩnh hỏi lại.
Bé mèo ăn xong một miếng quýt mới nói tiếp, "May mắn không bị hủy dung. Nếu không phải làm sao bây giờ?" Khuôn mặt đẹp trai như vậy...
Lần này đến lượt Hoàng Cảnh Du lắc đầu cười cười, quả nhiên Hứa Ngụy Châu luôn biết cách làm anh vui vẻ. Nghĩ vậy liền nghiêng đầu nhìn thẳng đôi mắt đen tròn, sống mũi thanh thanh, làn da trắng nõn không tỳ vết, trong lòng một trận lửa dâng. Bạn nhỏ Hứa không hiểu tình hình liền muốn cười, cổ khẽ rụt về phía sau, động tác này dưới ánh mắt Hoàng lão đại thực đáng yêu vô pháp hình dung, lập tức nâng cằm cậu mạnh mẽ hôn. Mãnh liệt ma sát, mút mát cánh môi hồng phấn nộn, nhân lúc mèo nhỏ phân tâm liền công thành đoạt đất, lưỡi chui vào khoang miệng nhỏ nhắn ra sức rà soát, bắt lấy chiếc lưỡi e thẹn vụng về triền miên dây dưa.
02.
Hoàng Cảnh Du nằm nhà dưỡng bệnh hơn một tuần, buổi chiều vạn phần rảnh rỗi liền lái xe moto đến đón bạn nhỏ Hứa. Dừng xe trước cổng sau đó tháo mũ bảo hiểm, động tác dứt khoát, thân hình cao lớn cùng khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, cả người toát ra khí chất bá đạo trầm ổn, nữ sinh lướt qua đều nhất loạt ngoái nhìn, chính là mẫu bạn trai lý tưởng trong mơ a.
Hoàng lão đại nhìn quanh một chút, sau đó chợt lướt qua thân ảnh quen thuộc, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm đôi nam nữ cách đó không xa. Bóng lưng kia chính xác là Hứa Ngụy Châu, vậy nữ nhân cười e thẹn cầm hộp quà nhỏ là ai?
Cảm thấy có chút không ổn, Hoàng lão đại điềm tĩnh tiến lại gần, ở cách đó không xa tiện thể nghe lén.
Nữ sinh nhỏ nhẹ nói, "Này là bánh dâu tây em tự làm, mong anh sẽ thích." sau đó đưa tận tay Hứa Ngụy Châu.
Trong lòng Hoàng lão đại có gì đó rơi lộp bộp. Cô ta như thế nào lại biết mèo nhỏ nhà anh thích nhất vị dâu tây? Tâm cơ thực không vừa.
Sự thật chứng minh, bạn nhỏ Hứa trong một giây lập tức nhận bánh, nói "Cảm ơn" xong liền muốn cất bước. Nữ sinh lập tức thêm lời, "Tiền bối, dạ vũ cuối tuần chúng ta cùng đi được không?"
Hóa ra đã sớm có mưu đồ!
Hứa Ngụy Châu có phần lưỡng lự, không nhận lời thì thất lễ, nhận lời lại sợ bị Hoàng Cảnh Du bắt gian tại trận. Nếu như bị phát hiện, bản thân đảm bảo không toàn mạng xuống giường! Tính mạng hay bánh dâu tây quan trọng hơn?
"Tôi thay mặt người yêu cậu ấy từ chối cô. Cảm phiền tìm người khác." Đột nhiên giọng nói trầm ổn phía sau truyền tới, Hoàng Cảnh Du rất nhanh tiến đến ôm vai mèo nhỏ, cúi đầu nhìn vẻ mặt xinh đẹp ngạc nhiên, ra hiệu yên lặng, sau đó giả bộ cười cười.
Xét đánh giữa trời quang! Lòng dạ ai đó rối thành một đoàn, chỉ muốn lập tức độn thổ bỏ chạy, đáng tiếc cánh tay to khỏe như đùi voi trên vai không phải hàng vô dụng, hiện tại muốn cựa quậy cũng khó.
Nữ sinh bị tạt một gáo nước lạnh, đứng trước một vị soái ca điển trai như vậy, trong lòng có chút e dè, thế nhưng bánh cũng đã tặng, không thể cứ như vậy trắng tay, cho nên dù lo lắng vẫn gắng gượng hỏi, "Anh là ai? Tôi là đang mời tiền bối Ngụy Châu, quản anh ấy có người yêu hay chưa!" Được rồi, nói xong cũng tự thấy bản thân mặt dày, chót đâm lao đành phải theo lao.
Hoàng lão đại cười khẩy, cúi đầu quan sát bé mèo nhà mình, đúng lúc cậu ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt tràn ngập nguy hiểm khẽ nhếch khóe miệng, nháy mắt một cái sau đó quay sang hỏi lại, "Cô cảm thấy mình xứng với em ấy sao? Chiều cao, khuôn mặt, thậm chí thân hình đều không bằng tôi."
"Vì sao tôi phải so đo với anh, cũng không phải người yêu anh ấy, lớn tiếng cái gì?" Vì sao có cảm giác bản thân đang đánh ghen vậy?
"Tôi chính là bạn trai em ấy." Nói xong liền mang hộp quà trả lại, kéo Hứa Ngụy Châu đang hóa đá lên xe, nữ sinh kia chưa kịp tiêu hóa thông tin, quay sang đã thấy bóng người mất hút tựa gió bay.
Muốn tìm một người đi dạ vũ cũng khó vậy sao? Trường này còn ai thích bánh dâu không? Chị đây yêu cầu rất thoải mái, miễn là giống đực chưa có bạn trai được không!!
03.
Bạn nhỏ Hứa thấp thỏm nhìn bánh kem dâu tây trước mặt, chốc chốc lại liếc liếc vị mặt than nào đó bên cạnh. Trong đầu vận dụng hàng triệu nơron thần kinh tính kế thoát tội, yêu bánh dâu cũng có tội sao? Đã nghe qua bỏ phí đồ ăn sẽ bị trời đánh chưa? Cậu là đang tiết kiệm công sức cho lão thiên có biết không?
Trong lòng vạn lời hoa mỹ, đến nửa họng lại tuột xuống, vẻ mặt Hoàng Cảnh Du thực đáng sợ. Vừa rồi nửa đường đột nhiên dừng xe mua bánh, hơn nữa chính xác là vị dâu cậu thích, này là muốn ép cung sao? Suy đi tính lại một hồi, rốt cuộc đành dùng chiêu thức cuối cùng - mỹ nam kế! Bạn nhỏ Hứa trước giờ luôn vạn phần ngạo kiều về mị lực bản thân.
Nghĩ liền làm, mèo nhỏ rất nhanh di chuyển mon men lại gần, trong nháy mắt đã dính lên người đối phương, mắt to chớp chớp vài cái, thoạt nhìn thực giống mèo nhỏ muốn cưng nựng.
"Em muốn làm gì?" Hoàng Cảnh Du một tay đặt ở thành sofa nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi, một tay tùy ý ai đó cào cào. Móng vuốt thon dài sờ sờ lòng bàn tay to lớn nam tính.
"Xem bói a! Em vài ngày trước vừa học được chút thủ thuật, hôm nay liền muốn cho anh xem, chính là người đầu tiên!" Giọng điệu thực cao hứng, giống như vừa tìm ra châu lục mới, dáng vẻ vạn phần tự đắc, bắt đầu nghiêm túc săm soi tay đối phương.
Tên nhóc này không biết lại dùng tiểu kế gì lấy lòng người, vẻ mặt vô cùng chăm chú, vặn vẹo tay anh một hồi rốt cuộc vẫn không có dấu hiệu ngẩng đầu, Hoàng lão đại không nỡ làm cậu khó xử, nhếch miệng hỏi, "Thế nào? Nói xem em thấy cái gì?"
Bạn học Hứa mất tự nhiên cười cười, đối diện ánh mắt diều hâu, tâm đột nhiên lạnh toát, có phải bản thân vừa đào hố chôn mình không?
"Nhìn thấy biến cố lớn trên đường công danh sự nghiệp, muốn nghe thử hay không?"
Im lặng coi như đồng ý.
Ai đó liền tiếp tục, "Chính là những năm tuổi 20 gặp được ánh hào quang sáng chói, sự nghiệp cũng từ đó sáng lạng, sau này có thể mở doanh nghiệp a!"
Rốt cuộc thành công thu hút chú ý, vị mặt than nào đó nhân cơ hội vuốt ve bàn tay thon mềm, hứng thú hỏi, "Doanh nghiệp? Lĩnh vực nào?"
Một câu này trực tiếp khiến ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm trong lòng Hứa Ngụy Châu vụt cái tắt ngóm, làm ơn, nếu biết trước ngành gì, cậu đã sớm đổi nghề thầy bói, cũng không cần ngồi đây khổ cực như vậy! Thế nhưng đã lỡ mạnh miệng, cần giữ chút danh dự cuối cùng, "Doanh nghiệp bán dâu tây lẻ!" Nói xong còn nở nụ cười vô tội.
Đến lượt lão đại bật cười, lắc đầu đỡ trán không nói nên lời. Bé mèo kích động lắc lắc cánh tay to lớn, hào hứng ở trước mặt anh khoa chân múa tay, "Ai nha, em nói đúng phải không? Anh chính là đã sớm dự tính phải không?"
"Được rồi được rồi, đừng nháo." Lão đại bất đắc dĩ cười cười, ôm vai kéo cậu lại gần, nét mặt thay đổi, ở bên tai mèo thổi thổi khí, "Em là đang muốn thoát tội đúng không?"
Tai nhỏ khẽ rụt lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt sâu thẳm tựa đại dương, xảo trá nói, "Em là đang chứng minh tình yêu của anh to lớn vĩ đại đến mức có thể nguyện ý cho em ăn dâu mỗi ngày, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện giống ban nãy." Khẩu khí rất êm tai, cảm giác có thể đặc xá khoan hồng trong nháy mắt.
Vẻ mặt lão đại giả vờ đăm chiêu, tay vòng sang vuốt ve cần cổ trắng nõn tinh tế, một lúc sau mới lên tiếng thỏa hiệp, "Có phải hay không em định cùng cô ta đi dạ vũ?" Nếu không bị anh kịp thời ngăn chặn?
Mèo nhỏ khảng khái đáp, "Không hề! Sợ anh phát hiện liền một cước đá văng cô gái kia, tiền viện phí bây giờ vô cùng tốn kém nha." Nói xong cũng cảm thấy bản thân thực thông minh, ứng phó quá tài tình rồi.
Hoàng lão đại không nói thêm, trong lòng thừa biết bạn học Hứa nghĩ gì, tuy nhiên hiếm khi bé mèo tự mình xuống nước một bước, chi bằng tận dụng tốt một chút. Nghĩ vậy liền xoay người để cậu ngồi trên, vòng tay ôm trọn thắt lưng tinh tế, tư thế này vô cùng kích thích, bé mèo quỳ hai chân sang bên, hiểu ý vòng tay qua cổ Hoàng lão đại sau đó hôn 'chụt' một cái.
Được rồi, tuy giận nhưng chung quy không cách nào thắng yêu nghiệt họ Hứa. Sự thật chứng minh, mỹ nam kế chính là chân lý!
Lão đại, đều trách anh không đủ nghị lực kiềm chế bản thân đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro