[10] Anh rất quan tâm em phải không?
Tác giả : Tiểu Bummie
Anh rất quan tâm em phải không?
01.
Khung cảnh nhộn nhịp thác loạn, nhạc điệu sôi động hòa cùng ánh đèn lập lòe nhiều màu sắc, thân ảnh lắc lư cuồng nhiệt ngay giữa trung tâm, quán bar WJ chính là nơi tụ tập ăn chơi nổi tiếng nhất. Hoàng Cảnh Du nhàn nhã ngồi giữa các anh em, chai rượu khẽ đung đưa trên tay, xung quanh không ít mỹ nhân hở hang liếc mắt đưa tình, đáng tiếc đổi lại đều là ánh nhìn vô tình.
Vương Hách vừa ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở về khuôn mặt có chút méo mó, nói, "Lão đại, Hứa Ngụy Châu lại tới."
Hoàng Cảnh Du chợt ngưng đọng tầm nhìn, qua một lúc im lặng liền đứng lên sải bước ra cửa, anh em nhất loạt liếc nhau tỏ ý đã hiểu sau đó tiếp tục cụng ly. Lão đại, anh cả đời này đảm bảo không thoát khỏi vuốt mèo!!
Hứa Ngụy Châu một mình đứng đợi bên ngoài, gió thu khẽ phả vào mặt, cảm giác khoan khoái lạ thường, đột nhiên giọng nói trầm ấm phía sau truyền tới, "Tìm tôi có việc gì?"
Bạn nhỏ Hứa vui vẻ quay đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn khẽ lay động, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, "Cùng nhau về a." Chính là vừa học xong liền chạy tới đây.
Hoàng lão đại bất lực nâng trán giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn, "Tôi và em không quen không biết, chỉ là một lần cứu mạng, nhất thiết phải làm đến mức này sao?"
"Đương nhiên, bởi vì em rất thích anh."
Đây rốt cuộc là lý lẽ gì? Một câu 'em thích anh' liền khiến Hoàng Cảnh Du đau đầu, ngữ khí giảm nhẹ, "Em cho rằng bản thân lớn lên xinh đẹp thì có thể nói gì tùy thích sao? Chúng ta vốn ở hai thế giới khác nhau."
Tôi chỉ là kẻ ham mê đua xe, cuộc sống tự do tự tại không ưu phiền, em lại là cậu bé thuần khiết tương lai rộng mở, chúng ta ở cùng một chỗ sẽ vô cùng bất công với Hứa Ngụy Châu.
Sớm biết anh sẽ nói như vậy, Hứa Ngụy Châu tiến gần một bước, dùng ánh mắt linh động đối diện anh, nói, "Em tự mình bước sang thế giới của anh là được." Nói xong còn mỉm cười sáng lạn.
Đây chính là điều anh sợ nhất, Hoàng Cảnh Du ở trong lòng khẽ thầm nhủ.
02.
Xe moto xé màn đêm lao nhanh trong gió, Hứa Ngụy Châu theo bản năng ôm chặt thắt lưng Hoàng Cảnh Du, chung quy vẫn không thể từ chối cậu, có phải hay không đã có chút rung động? Mèo nhỏ nghĩ vậy liền kích động áp đầu lên bờ vai rộng lớn.
"Tuần sau anh có tới trường không?"
Hoàng Cảnh Du ngập ngừng một lúc rồi mới quyết định trả lời, "Không." sau đó lại bổ sung "Tôi nhất định sẽ không tới, cho nên đừng đến tìm!"
Này là lo lắng cậu mất công chạy đến sao? Bạn nhỏ Hứa trong lòng khẽ mừng thầm, hoan hỉ đáp, "Đã biết."
Xe rất nhanh dừng trước cổng, Hoàng Cảnh Du giúp cậu tháo mũ bảo hiểm, để lại một câu "Ngủ ngon." liền muốn rời đi.
"Khoan đã... cuộc đua ngày mai... chúc anh chiến thắng. Em có thể tới xem không?"
Hoàng Cảnh Du lần thứ n từ chối, "Không được, nơi đó rất lộn xộn." Hơn nữa cậu xuất hiện càng khiến anh mất tập trung.
Mèo nhỏ không tiếp tục hỏi thêm, chào tạm biệt sau đó xoay người vào nhà.
Hoàng Cảnh Du, anh rất quan tâm em phải không?
03.
Hoàng Cảnh Du cùng anh em đỗ xe cách cổng trường không xa, mọi người lướt qua đều ngoái nhìn một chút, ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí khinh bỉ một đám ăn chơi đua xe đều có. Tuy nhiên bọn họ đã sớm học cách bỏ qua suy nghĩ của kẻ khác, chung quy vẫn không thể sống mà nhìn mặt người đời mãi được.
Cả đám nhất quyết theo đuôi Hoàng lão đại chấn giữ trước cổng chờ mèo nhỏ nhà anh. Vương Hách cao hứng nói, "Lão đại, sau khi vào đội đua quốc gia, anh có thể đường đường chính chính sánh vai cùng Hứa Ngụy Châu rồi. Chúc mừng chúc mừng."
Mấy người khác thấy vậy cũng nhất loạt hô hào,"Chúc mừng chúc mừng haha."
"Được rồi, đừng làm ồn." Nói vậy nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đợi một lúc, người anh em được cử đi mua đồ ăn nhanh liền hấp tấp chạy về, quẳng túi đồ ăn cho mấy người khác sau đó chạy ra trước đầu xe Hoàng Cảnh Du, thở không ra hơi, nói "Lão đại, lão đại... em vừa bắt gặp Hứa Ngụy Châu trong quán ăn... đang xem mắt tập thể a!!!"
Hoàng lão đại giống như bị điện giật, không nói một lời liền nhảy khỏi xe sau đó lao về phía quán ăn, tốc độ so ra còn nhanh hơn lúc đua xe.
Nhờ nhân viên vào gọi Hứa Ngụy Châu ra ngoài, Hoàng Cảnh Du sốt ruột đứng đợi, trong lòng nóng như lửa đốt, mèo nhỏ, em không thể đối xử với anh như vậy!
04.
Bạn học Hứa vừa nghe nói Hoàng Cảnh Du đến liền lập tức chạy ra, sau khi nhìn thấy bóng lưng rộng lớn, khóe miệng bất giác cong lên, "Hoàng Cảnh Du!!"
Vị họ Hoàng mặt đen hơn đáy nồi quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt mèo nhỏ ăn vụng lại có thể hớn hở như vậy, một đường kéo cậu vào con ngõ nhỏ vắng người, hũ giấm trong lòng liền trào ra, "Em ở trong đó lâu như vậy làm gì? Học xong không về nhà lại đến đây xem mắt? Xem mắt có gì vui sao?"
Lần đầu tiên thấy Hoàng Cảnh Du tức giận như vậy, bạn học Hứa bỗng có cảm giác bản thân hơi sai, thế nhưng ngoài miệng lại phản kháng, "Anh mới là người thiếu lý lẽ. Không phải chúng ta là người dưng sao? Em đi xem mắt cũng phải nhìn sắc mặt anh?"
Hoàng lão đại triệt để nghẹn họng, ai nói trước đây từ chối cậu nhiều lần như vậy, hiện tại chính là quả báo. Thế nhưng trái tim hoàn toàn không cho phép bỏ cuộc, hung hăng nhìn vào mắt cậu, "Em không thích tôi sao?" Ngữ khí vô cùng trân thành.
Bạn nhỏ Hứa thoáng giật mình, cả tâm trí như bị đôi mắt trầm ấm kia giam giữ, trong lòng vui như đốt pháo hoa, ngoài mặt cố gắng mạnh miệng, "Vậy anh có thích em không?"
Ai đó cơ bản sắp nôn nóng phát điên, lập tức trả lời, "Tôi thích em, rất thích em, vô cùng thích. Hiện tại mặc kệ em có thích tôi hay không, Hoàng Cảnh Du này tuyệt đối tìm mọi cách giữ em bên cạnh." Nói xong liền nâng cằm cậu bá đạo hôn lên, mạnh mẽ chiếm giữ bờ môi phấn nộn.
Hứa Ngụy Châu theo bản năng nắm chặt vạt áo anh cố gắng phối hợp, nụ hôn đầu có chút vụng về, chỉ có thể tùy ý Hoàng Cảnh Du mút mát, vị ngọt nơi đầu lưỡi truyền đến tim.
Dưỡng khí trong phổi sắp bị hút cạn, Hoàng Cảnh Du lúc này mới thỏa mãn buông tha, ôm mèo nhỏ xụi lơ trong lồng ngực, nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu, "Vừa rồi biểu hiện của em rất tốt, có phải hay không trong lòng vẫn rất thích anh?"
"Em chưa từng nói không thích anh."
"Vậy tại sao lại đi xem mắt?" Nếu anh không bắt quả tang kịp thời, em định theo con gái nhà người ta hẹn hò sao?!
Hứa Ngụy Châu cười vô cùng xảo trá, "Em thay bạn học đến giao lưu không được sao?"
"Bạn học em rốt cuộc có suy nghĩ không? Cư nhiên để người đã có chủ thay mình đi xem mắt." Lão Hoàng càng nói càng hồ đồ rồi, cậu bạn kia đâu biết mèo nhỏ đã sớm có chủ a?!
"Vậy chủ của em là ai?"
"Chính là vị tiên sinh Hoàng Cảnh Du anh tuấn tiêu sái này."
"Vậy sau này anh phải cưng chiều em cho tốt, biết không?"
"Được. Sẽ sủng em đến mức sinh hư."
Trên đời này sẽ có người nguyện ý cưng chiều, bảo vệ em như anh sao?
_______________
Lời tác giả : Vốn muốn viết một thể loại đau lòng, thế nhưng lại trở thành đường ngọt đến mức sâu răng a. Mong các bạn không bị ngọt đến mức nhàm chán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro