Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8: ĐIỀU TRA



"Có gì chưa?"

Ray hỏi, sự bực bội lộ rõ trong giọng nói của anh ta khi gác máy.

"Tớ chẳng thu được gì ở chỗ đưa pizza và công ty cáp cả. Toàn bộ con phố gặp trục trặc với hệ thống cáp, và họ sửa nó trên đường dây, cách một con phố. Không cần thiết phải vào bất kì ngôi nhà nào. Và bánh pizza được một cậu bé mười sáu tuổi đưa tới. Và Ông Lưu là người đã trả tiền. Hết đường."


"Bên tớ cũng không có gì"

Cảnh Du lẩm bẩm.

"Chưa có."


Theo những gì anh đã tìm được Hứa Ngụy Châu chưa từng bị bắt, thậm chí chưa từng có một tấm vé phạt đỗ xe. Anh không để cho chuyện đó làm mình nản lòng.

Có lẽ "Hứa Ngụy Châu" chỉ là một cái tên giả. Nếu thế, dần dần anh sẽ tìm ra được thông tin đó. Người ta có thể bị lần theo qua số bảo hiểm xã hội, thuế, bất kì con số nào trong hệ thống. Anh đã biết cậu ta làm việc ở đâu và loại xe cậu ta đi. Anh đã gửi đi nhiều yêu cầu, như là bảng kê các cuộc gọi cậu ta đã gọi và nhận; tới lúc xong việc, anh thậm chí còn biết được cỡ quần lót của cậu ta.

Chết tiệt! Anh cứng người trong cái rùng mình ớn lạnh từ gót chân lan truyền đến đỉnh đầu. Anh phải thôi nghĩ về sex, ít nhất là ở việc có liên quan tới một tên đực rựa.


Mỗi khi anh nhớ lại câu chuyện kì quái, rùng rợn cậu ta đã kể, anh gần như nghẹn lời vì giận dữ. Lưu Liên đã phải chịu đau đớn không gì tả được trước khi bà ta chết, vậy mà Hứa Ngụy Châu, nếu đó là tên thật của cậu ta, lại đang cố biến nó thành một buổi trình diễn.

Anh sẽ không ngạc nhiên nếu nhận được một cú điện thoại từ giới truyền thông địa phương, hỏi xem liệu có đúng như lời đồn là Đồn cảnh sát đang làm việc với một nhà ngoại cảm để tìm kẻ sát nhân hay không. Nếu Hứa Ngụy Châu muốn nổi tiếng, vì bất kể lý do bệnh hoạn nào, động thái tiếp theo của cậu ta sẽ là tự mình thông báo cho giới truyền thông.

Sự trơ tráo của cậu ta vẫn còn làm anh sửng sốt. Anh hoàn toàn không đếm xỉa đến cái đống tiên tri vớ vẩn ấy; cách duy nhất cậu ta có thể biết được những việc cậu ta nói là có mặt ở đó.

Anh không biết liệu tên giết người có giỡn chơi đúng như cậu ta đã kể không, nhưng những chi tiết ăn khớp của câu chuyện cực kì chính xác.

Cách duy nhất cậu ta có đủ gan để xuất hiện trước mặt họ là cậu ta thừa biết không có chứng cớ gì để buộc tội cậu ta. Vụ sát nhân rất cẩn thận tỉ mỉ; bác sĩ pháp y không thể phát hiện được dù chỉ một chút xíu vật thể lạ. Bởi vậy, cậu ta đã làm chuyện đó chỉ để vui thú với việc nhúng mũi vào sở cảnh sát, khoe khoang các chi tiết trước mặt họ và biết rằng họ không thể gán bất kỳ tội danh gì cho cậu ta.

Tự cậu ta đã không dùng con dao; anh khá chắc chắn về việc đó. Vì thế tên giết người thực sự là một ai đó mà cậu ta quen biết, ai đó gần gũi. Một người anh trai, hoặc bạn trai, không thể loại trừ khả năng này. Một người đủ gần gũi để chia sẻ sự tra tấn và sát nhân. Anh nghĩ về việc cậu ta lên giường với tên con hoang đã cắt xẻ bà Lưu và dạ dày anh xoắn chặt lại.


Hứa Ngụy Châu đã mắc một sai lầm, đó là chế nhạo anh bằng hiểu biết của cậu ta. Cậu ta là sợi chỉ dẫn tới tên sát nhân, và anh sẽ không buông tay chừng nào chưa lần đến tận cùng.

Anh đứng dậy và với chiếc áo khoác.

"Đi thôi!" anh nói với Ray.


"Có chỗ nào cụ thể không?"


"Nói chuyện với hàng xóm của cậu Hứa. Tìm xem cậu ta có bạn trai không."


"Bạn trai ? Cái quái gì đang xảy ra với bạn hiền của tôi vậy?"

Ray đốt cháy anh giữa mớ hỗn độn bởi cái nhìn chằm chằm.

"Chỉ vì cậu ta làm anh "lên" anh đã cho rằng cậu ta là dân đồng tính? "


Cảnh Du xoa mặt, một động tác anh thường làm để che giấu sự bối rối.

"Ai mà biết được còn có chuyện chết bằm gì quanh tên-quyến-rũ-như-quỷ đó!"


"Nhưng cậu ta không có."

Ray kéo đáp chắc nịch, quay lại trước khi câu chuyện đi quá xa.

"Những người hàng xóm sống bên trái, hai cụ già đã nghỉ hưu từ Hàng Châu, chắc chắn về việc đó. Họ mô tả Ngụy Châu là một người lặng lẽ, thân thiện, và luôn luôn giúp đỡ họ nhặt báo hay thư từ bất kể khi nào họ đi thăm cậu con gái ở Bắc Kinh, thân thiện và yêu quý lũ mèo. Không có nhiều người hàng xóm tử tế như thế."

...


"Hai bác có để ý thấy bất kì ai đến và đi ra từ ngôi nhà đó không? Cậu ta có nhiều khách không?"


"Theo tôi biết thì không, mặc dù tất nhiên, chúng tôi đâu chỉ suốt ngày ngồi và theo dõi ngôi nhà của Ngụy Châu"

Bà vợ nói với vẻ đúng đắn tự trọng của một người làm chính cái việc đó.

"Không, tôi không nghĩ từng nhìn thấy bất kì một người khác nào ở đó. Ông có thấy không?"


Ông chồng gãi cằm.

"Không có. Cậu ấy đúng là một hàng xóm tuyệt vời, anh biết đấy. Luôn luôn chào hỏi khi chúng tôi nhìn thấy cậu ấy, không chõ mũi vào chuyện người khác như một số người nào đó. Và cũng giữ sân vườn gọn gàng nữa."


Cảnh Du nhíu mày khi anh tốc kí vào trong cuốn sổ nhỏ mà mọi cảnh sát đều mang theo.

"Không có bất kì một khách nào ư?" anh nhấn mạnh.


"Chưa từng có?"

Hai vợ chồng già nhìn vào nhau và nhún vai bất lực, lắc lắc đầu.


"Không người thân? Anh em trai, chị em gái nào?"


Lại thêm những cái lắc đầu.


"Bạn gái?" anh gắt.


"Không có!" Bà lão nhắc lại hơi gắt gỏng. "Không có ai cả. Thậm chí cậu ấy còn tự mình làm vườn, thay vì thuê một cậu bé hàng xóm. Tôi chưa từng nhìn thấy ai ở đó trừ bưu tá."


Bế tắc. Anh thực tình bối rối trước chuyện đó. Anh liếc nhìn Ray và thấy một cái nhíu mày nhỏ nói rằng đồng sự của anh cũng lúng túng như thế. Anh cố thử một chiến thuật khác.

"Cậu ta có ra ngoài nhiều không?"


"Không thường xuyên, không. Thỉnh thoảng cậu ấy đi xem phim, tôi nghĩ thế. Tôi không thể tin là cậu ấy gặp bất kì rắc rối gì. Tại sao ư, khi chồng tôi bị gãy chân hai năm trước, cậu ấy đã trông ông ấy bất kể khi nào tôi phải ra ngoài."

Bà lườm anh. Cảnh Du để ý thấy bà ta dồn tất cả ý nghĩ xấu cho anh, thay vì bao hàm cả Ray.


Anh đóng sập cuốn sổ của mình lại. "Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ông bà."

Sự giúp đỡ ít ỏi làm sao.


Những người hàng xóm ở bên phải về cơ bản có cùng lời nhận xét, trừ việc bà chủ nhà đó có hai đứa bé chập chững ồn ào bám vào chân và không thể trông mong chị ta chú ý nhiều tới những người đến và đi bên nhà hàng xóm.

Không, chị ta chưa từng thấy ai tới thăm Ngụy Châu.


Họ trở lại xe ô tô và vào trong, cả hai đều ngồi trong im lặng và nhìn chằm chằm vào số 105 Tĩnh An.

Đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ gọn gàng, chắc chắn, kiểu nhà thông dụng những 80, mặc dù nó đã được phủ lên một nước sơn màu trắng và được làm cho sinh động bằng những thứ nhỏ nhặt mà người ta thường trang trí cho tổ ấm của mình, những đồ có màu anh cho là giống màu của kẹo mút, mà chỉ có phụ nữ và gay mới gọi tên ra được. Hiên trước nhà được trang trí bằng vài giỏ phong lan và hoa hồng trắng, tất cả đều được đặt trong chậu treo trên hiên.

Vậy là họ đã tìm được gì? Rằng có vẻ như nghi phạm bậc nhất của họ là một kiểu thầy tu nào đó?


"Cái tiếng 'thịch' to đùng mà chúng ta vừa nghe là chính chúng ta đó, đâm đầu vào tường"

Cuối cùng Ray cũng nói.


Cảnh Du gầm gừ, nhưng không phản đối. Anh cảm thấy bối rối và tức giận, nhưng bên dưới nó là một sự... nhẹ nhõm thực lòng?

Chết tiệt, cái gì đang diễn ra với anh vậy? Anh cảm thấy nhẹ lòng vì vụ giết người lại hoá ra là phức tạp kinh khủng, và anh không thể tìm ra được cái gì trong đầu mối tốt nhất mà họ có chăng?


"Cậu ta phải có mặt ở đó." anh gắn gọn. "Cậu ta biết quá nhiều."


Ray nhún vai. "Còn có một khả năng khác."


"Như là?"


"Có lẽ cậu ta là nhà ngoại cảm thật" anh ta khẽ gợi ý.


"Cho tớ xin đi."


"Vậy cậu giải thích cách khác đi. Tớ không thể. Tớ đã nghĩ về việc đó, và chúng ta không tìm được gì về cậu ta thậm chí hơi chỉ ra là cậu ta có dính dáng tới cái gì giống thế. Mặc dù nghe rất kì quặc, nhưng có lẽ cậu ta có khả năng nào đó."


"Phải. Và có lẽ ít phút nữa thôi người ngoài hành tinh sẽ hạ cánh trên bãi cỏ của Đồn cảnh sát"


"Đối mặt với nó đi, anh bạn. Người phụ nữ hàng xóm kia là loại sẽ lén nhìn ra ngoài cửa sổ mỗi lần một chiếc xe giao bánh pizza đi xuống phố. Nếu Hứa Ngụy Châu ra ngoài, hay có bất kì khách khứa nào, cậu có thể cá là bà ta sẽ biết."


"Chúng ta vẫn chưa kiểm tra bạn đồng nghiệp của cậu ta, những người cậu ta đi ăn trưa cùng."


"Phải, chà, nói cho tớ biết chuyện đó ra sao nhé. Tớ là một trong những người biết làm sao để nhận ra một ngõ cụt khi gặp phải nó."

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro