Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 42: KẾT THÚC



"Em thực sự thấy đủ khoẻ để về nhà rồi," sáng hôm sau Ngụy Châu nói. Cậu ngáp. "Chỉ là em mệt vì phải chiến đấu với hình ảnh tiên thị."


"Và mất máu nữa," Cảnh Du khuyên. "Có lẽ để mai."


Cậu đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, và trừ hai miếng băng dày ở chóp vai và ở eo cậu, khó mà nói được có gì không ổn với cậu, mặc dù trong con mắt khắt khe của Cảnh Du thì cậu vẫn còn quá xanh xao.


Anh đã ở trong bệnh viện với cậu suốt đêm. Nếu anh sống thọ được đến một trăm năm mươi tuổi, anh cũng không bao giờ quên được những giây phút kinh hoàng cực độ, thấm đến tận xương tuỷ anh khi anh nhận ra mình đã bị đánh lạc hướng và bỏ mặc Ngụy Châu không người bảo vệ. Bệnh viện giống như một vườn thú, với cảnh sát ở khắp mọi nơi và đám phóng viên cố gắng tới gần để nói chuyện với Ngụy Châu, và Cảnh Du hoàn toàn không có khả năng đối phó được. Tất cả những gì anh làm được, kể từ khi bác sĩ cho phép anh đến chỗ cậu, là nắm lấy tay cậu và cố đảm bảo với mình rằng cậu thực sự không sao.


Ray đã đứng ra lo liệu, anh ta xử lý đám phóng viên, thẳng thừng từ chối không cho họ tới gần phòng của Ngụy Châu nhưng hứa sẽ có một cuộc họp báo vào sáng sớm hôm sau. Anh đã tránh cho Cảnh Du khỏi gặp Long Điền và Sếp Viên.


Anh đã gọi Lộ Lộ mang quần áo sạch và đồ vệ sinh cá nhân cho cả Cảnh Du và Ngụy Châu. Cảnh Du đã tắm và cạo râu, nhưng những đường nét hốc hác trên mặt anh lộ rõ tác động của đêm qua lên anh. Nếu không nhờ Ray, anh không đời nào qua được đêm qua.


Ray cũng ở đó gần như trọn đêm, nhưng lúc trời gần sáng anh ta đã về và vừa mới trở lại. Anh ta đã ăn mặc hoàn hảo, như mọi khi, mặc dù cả anh ta cũng để lộ vài dấu hiệu của một đêm thức trắng. Lộ Lộ ở cùng với họ.


Ngụy Châu ấn vào nút để nâng phần đầu giường lên vị trí ngồi. Cậu thực sự thấy đủ khoẻ để về nhà; các vết cắt vẫn đau, và cậu phải cẩn thận khi di chuyển, nhưng nhìn chung cậu không có chỗ nào đau không chịu được. Cậu vẫn còn sống. Cảm giác về sự độc ác đè nặng lên tinh thần nhiều tuần liền đã không còn. Mặt trời dường như sáng hơn, bầu không khí trong lành hơn.


"Em đã kể cho anh hết mọi chuyện đêm qua rồi," cậu nói. "Giờ em muốn biết sáng nay anh tìm ra được gì."


Cảnh Du cười với giọng điệu bình tĩnh thường ngày của cậu.


"Đừng nhìn anh. Anh còn chưa rời chỗ này. Anh chẳng biết gì."


Lộ Lộ duỗi đôi chân dài của cô ra. "Phải đấy, Ray, anh kể hết đi xem nào."


Ray dựa người vào bậu cửa sổ. "Bọn anh tìm thấy xe hắn cách đó hay dãy phố, và kiểm tra bằng lái xe. Tên hắn là Vương Nhu; hắn chuyển từ Tô Châu tới đây khoảng năm tháng trước. Cảnh sát Tô Châu có vài vụ án mạng không giải quyết được phù hợp với cáo trạng. Bọn anh đã lục soát căn hộ của hắn và tìm thấy một bộ tóc giả màu vàng mà rõ là lúc nào hắn cũng mang, trừ những lúc giết người. Hắn làm việc tại trung tâm mua sắm, trong phòng dịch vụ khách hàng. Rõ ràng đó là cách hắn đã chọn nạn nhân của mình. Nếu ai đó cư xử thô lỗ với hắn – bingo."


"Đó là mối liên hệ," Cảnh Du lẩm bẩm. "Tất cả bọn họ đều từng mua hàng ở cùng một trung tâm. Tớ nhớ bạn của Tống Lam đã nói rằng bà ta rất buồn bực vì một chiếc áo sứt chỉ, hay cái gì tương tự như thế. Trời ạ, nó ở ngay trước mặt tớ. Thậm chí tớ đã nghĩ là họ cùng mua sắm ở một nơi, nhưng mà tất cả mọi người trong thành phố đều từng làm thế."


"Đừng dằn vặt mình quá," Ngụy Châu chua chát khuyên.


"Anh không phải là nhà tiên tri, anh biết đấy." Sau một giây choáng váng, anh cười khúc khích. 

Cậu quyết định là trông anh đã khá hơn, cái nhìn khắc nghiệt trên mặt anh đã mờ dần khi anh hồi phục lại từ cơn sốc.


"Vương Nhu" Lộ Lộ nói. "Đó là một cái tên kì lạ cho một người đàn ông."


"Thực vậy. Đó là lý do tại sao bọn anh không phát hiện ra hắn trong danh sách đang điều tra. Tên của hắn lọt ra bởi vì nghe như là tên phụ nữ vậy." Ray nghe có vẻ ấm ức vì sự lỡ cho qua đó.


"Bọn anh vẫn chưa có nhiều thông tin tiểu sử của hắn lắm. Có thể bọn anh không bao giờ biết được cái gì làm hắn phát cuồng. Anh thậm chí không nghĩ việc đó thành vấn đề. Một tên con hoang không giống người như thế không đáng được sống."


Ngụy Châu nhìn thấy Cảnh Du nhăn mặt. Anh gặp khó khăn trong việc đương đầu với đêm hôm qua hơn cả cậu. Anh hối hận sâu sắc vì đã để cậu phải chịu ảnh hưởng từ một màn bạo lực xấu xí như thế, nhưng theo một cách kì cục cậu lại thấy mạnh mẽ hơn.


Cậu không thích thú khi giết một người, nhưng cậu cũng không cảm thấy tội lỗi. Cậu đã làm việc phải làm. Nếu cậu do dự, giờ người chết là cậu rồi.


Ngụy Châu đã kiểm soát được hình ảnh tiên thị, và lần này cậu đã thắng. Vương Nhu đã chết; Lưu Liên, Tống Lam, Lý Điềm Điềm, và tất cả những phụ nữ khác đã bị hắn giết cuối cùng cũng có được công lý.


Cảnh Du cầm tay cậu lên và đùa nghịch với những ngón tay trắng trẻo, đôi mắt anh nhắm lại khi anh cảm nhận niềm vui sướng ngập tràn trong lòng lần nữa vì cậu đã không bị sao.


Lộ Lộ thúc vào Ray. "Giờ mình phải đi thôi," cô nói. "Tôi phải chuẩn bị đi làm."


"Chiều tớ sẽ quay lại," Ray bồi thêm. "Gọi cho tớ nếu cậu cần tớ trước lúc đó."


"Ok" anh đồng ý. Sau khi họ đi khỏi, anh bước tới cánh cửa và ló ra để gọi sĩ quan mặt đồng phục đang đứng gác ở đó.


"Không nhận khách thăm," anh nói. "Thậm chí cả thị trưởng cũng không. Không một ai."


"Tôi có thể gặp rắc rối nếu giữ các bác sĩ ở ngoài, Thám tử Hoàng à," sĩ quan cảnh báo.


"Chà, họ thì được. Nhưng gõ cửa trước nhé." Anh đóng cửa và trở lại bên giường Ngụy Châu. 

Anh vuốt ve khuôn mặt, mái tóc cậu, anh thích cảm giác ngón tay mình lướt trên chất tóc mát lạnh ấy.


Ngụy Châu vươn tay chạm vào má anh. "Em thực không sao mà. Và ở nhà em thấy tốt hơn ở đây nhiều."


Anh quay mặt để hôn ngón tay cậu. "Kiên nhẫn một chút, được chứ? Nếu bác sĩ muốn theo dõi em thêm hai mươi tư giờ, ông ta phải có lý do. Hãy để anh chắc chắn là em ổn trước khi về nhà. Anh cần điều đó."


Cảm xúc hiện rõ trên mặt anh. Cảnh Du đang hoàn toàn cởi mở, không thèm bảo vệ bản thân. Sau những gì anh đã phải trải qua, anh sẽ không bao giờ giấu giếm cảm xúc với cậu nữa. Đêm qua anh đã gần như mất cậu; cuộc sống quá ngắn ngủi, quá vô định, không thể làm được gì ngoại trừ sống hết từng giây từng phút.


Khuôn mặt anh rất nghiêm trang khi anh vuốt tóc ra khỏi mắt cậu. "Đêm qua chúng ta còn chưa giải quyết xong mọi chuyện giữa hai ta."


"Chưa, mọi chuyện hơi bị cuồng nhiệt quá phải không?"


"Em vẫn còn giận anh à?"


Một nụ cười nhỏ làm cong khóe miệng, và anh thấy má lúm đồng tiền duyên dáng ẩn hiện trên má cậu. "Không."


"Anh thề là anh đã không tới ở cùng em chỉ để nắm thế thượng phong. Thứ duy nhất anh nghĩ về việc thượng lên là em."


Cậu khịt mũi. "Giời ạ, lãng mạn làm sao chứ." Nhưng nụ cười vẫn còn trên môi.


"Anh không biết làm sao để lãng mạn hết. Tất cả những gì anh biết là anh muốn em, và anh không thể để em đi. Anh chưa từng gặp phải tình huống như thế này trước đây, vì thế có lẽ anh đã làm lộn tùng phèo lên hết cả. Anh muốn từ tốn, xem mọi việc phát triển đến đâu. Anh không muốn thúc ép em, hay gây áp lực cho em trong khi mọi chuyện khác vẫn còn rối tinh rối mù. Em đã có đủ lo lắng rồi."


Cậu cắn môi, buồn cười vì lời nói của anh. Ôi trời, có lẽ Ray nói đúng; có lẽ Cảnh Du thực sự quá cứng đầu để biết mình đang yêu, hay để biết người anh yêu tất nhiên sẽ mong anh nói ra điều đó. Cậu hít một hơi thở sâu, nhận thức được lần này cậu mong ước mọi chuyện đúng đắn đến thế nào. Có lẽ anh không phải là người duy nhất hơi quá cảnh giác; có lẽ cậu cần khuyến khích anh thêm một chút.


"Có phải sex là tất cả những gì anh muốn không?" cậu hỏi, sự căng thẳng xâm nhập vào trong khi cậu chờ anh trả lời.


"Trời đất, không!" anh nói rõ to. "Bảo Bối, nói cho anh biết em muốn gì. Anh có thể làm được gì đó nếu em nói ra, nhưng đừng để anh trong bóng tối thế này. Anh có thể làm gì để thuyết phục em về tình cảm anh dành cho em đây?"


Cậu lùi lại trên giường bệnh, ném cho anh cái nhìn hoài nghi. "Thuyết phục em? Cảnh Du à, từ đầu tới giờ anh chưa bao giờ nói gì với em cả! Em chẳng hề biết anh cảm thấy thế nào!"


Đến lượt anh nhìn sang cậu đầy ngờ vực. "Ý em là thế quái nào, em chẳng hề biết anh thấy thế nào sao?"


Cậu đảo mắt khẩn nài tới thiên đường.


"Chúa giúp con, người đàn ông này đơ như khúc cây. Làm sao em biết được nếu anh không nói với em? Em đã nói đi nói lại với anh là em không thể đọc được anh! Nói bằng tiếng Trung phổ thông ấy, Cảnh Du. Anh có yêu em không? Đó là điều em cần biết."


"Tất nhiên là anh yêu em rồi!" Anh rống lên, mất bình tĩnh.


"Vậy thì anh phải nói chứ!"


"Anh yêu em, chết tiệt!" Anh chồm lên và đứng trước mặt cậu, tay chống hông. "Còn em thì sao? Chúng ta giống nhau, hay là anh đang đơn phương đây?"


Cậu nghĩ về chuyện đấm anh, nhưng quyết định không co kéo các vết khâu của cậu đến mức ấy. Cậu hài lòng với mình khi nói. "Không, anh không đơn phương."


"Vậy thì nói đi!"


"Em yêu anh, chết tiệt!" cậu nói cũng hằn thù như anh.


Ngực anh phập phồng vì thở mạnh khi họ đối mặt với nhau trong căm lặng. Cuối cùng sự căng thẳng cũng rút khỏi những cơ bắp căng cứng của anh.


"Vậy là xong." Anh lại ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.


"Xong cái gì?" cậu nhướn một bên mày thách thức.


"Là em yêu anh và anh yêu em."


"Thế chúng ta sẽ làm gì? Ngừng đấu khẩu chắc?"


Anh lắc đầu và lại cầm tay cậu lên. "Việc chúng ta sẽ làm là sống cùng nhau" Anh ấn một nụ hôn lên đầu ngón tay thon dài của cậu.


"Không phải là một tuần hay vài tháng, từ bây giờ em sẽ sống cùng anh."


Anh ngước lên, nhìn cậu bằng cặp mắt đầy chân thành. "Mãi mãi"


Ngụy Châu nín thở, và một nụ cười tươi sáng nở ra trên mặt cậu như mặt trời.


"Còn nhà của em thì sao?"Bỗng nhiên cậu cúi xuống, cảm giác u buồn bao trùm lên cậu.


"Còn gia đình anh nữa"


"Anh tự lập năm 18 tuổi, bố mẹ đã luôn tin tưởng vào lựa chọn của anh."


Anh nâng cằm cậu lên để đối diện thẳng với anh. Cảnh Du luôn là người đàn ông mạnh mẽ, một chỗ dựa vững chắc, luôn luôn là vậy.


"Vả lại gia đình anh đã quá đông đủ con cháu rồi."


Anh muốn ôm cậu vào lòng, nhưng anh quá sợ sẽ làm cậu đau. Anh nhìn vào cậu, và ngạc nhiên trước sự bình tĩnh ở cậu.

Cậu đã bị một tên sát nhân truy đuổi, đã xả cả băng đạn vào hắn, vậy mà trông cậu quá... thanh thản. Thậm chí cả việc anh tỏ tình cũng không làm rung động sự điềm tĩnh đó.


Anh bắt đầu run, lần thứ mấy mấy trong đêm nay rồi. "Anh xin lỗi," anh buột miệng nói, lần thứ mười lăm, biểu cảm của anh cho cậu biết anh đang nghĩ tới chuyện gì.


"Bảo bối, anh đã làm hỏng hết. Anh không hề mong em gặp nguy hiểm. Anh không biết làm sao hắn tìm được em."


Đôi mắt đen của cậu càng sâu thẳm hơn bình thường. "Có lẽ là cần phải thế. Có lẽ hắn tìm được em là lỗi tại em. Đáng lẽ em nên đến nhà trú ẩn. Rút cuộc, có lẽ hắn cũng cảm nhận được em như cách em cảm nhận được hắn. Có lẽ em là người duy nhất có cơ hội chống lại hắn, bởi vì em có thể biết hắn đang ở đâu, hắn đang làm gì. Có quá nhiều điều có lẽ; chúng ta sẽ không bao giờ biết chắc. Nhưng em ổn, Cảnh Du à, về mọi mặt."


"Anh yêu em. Khi anh tưởng hắn đã giết em..." Giọng anh vỡ ra. Đột nhiên anh không thể chịu đựng được. Hết sức nhẹ nhàng anh bế cậu lên tay và nhấc cậu khỏi giường, rồi ngồi xuống và đặt cậu lên đùi anh, vùi mặt vào gáy cậu.


"Em biết. Em cũng yêu anh." Cậu không phản đối vì hành động này cọ vào vai cậu, hay vì anh đang ôm cậu quá chặt. Ngụy Châu cần sự tiếp xúc đó, vòng ôm an toàn và ấm áp của anh.


Cậu rúc vào người anh. "Cảnh Du?"


"Hửm?"


"Còn một chuyện nữa."


Anh ngẩng đầu lên. "Sao?"


"Anh có chắc là anh muốn sống với em không?"


"Tất nhiên là chắc. Sao em lại hỏi thế?"


"Em biết em như thế này làm anh khó chịu ra sao. Và em không thể lấy anh mà không nói cho anh biết mọi chuyện. Em đã khôi phục lại được hầu hết khả năng của em. Thực ra, giờ em còn giỏi hơn trước, bởi vì em có thể kiểm soát được nó."


Anh không do dự. Cách duy nhất để anh có được Ngụy Châu là chấp nhận cậu như vốn dĩ, những khả năng ngoại cảm và tất cả. "Nhưng em không thể đọc được anh phải không?"


"Không. Anh là người cứng đầu nhất mà em từng gặp. Thật là nhẹ nhõm."


Anh cười toe toét, và chà một nụ hôn vào thái dương cậu. "Chẳng có gì thay đổi cả. Dù thế nào anh vẫn cương quyết muốn em"


"Nhưng em có thể kiểm tra anh," cậu thừa nhận, "nếu anh có một ngày tệ hại, anh sẽ không thể giấu em giống cách các cảnh sát khác thường làm với... ừm...vợ mình. Anh sẽ không thể nào giấu nhẹm nó vào một góc khuất trong tâm trí được bởi vì em đã biết chuyện gì xảy ra rồi."


"Anh có thể sống với chuyện đó." Rất dễ dàng, anh nhận ra. Đến lúc này anh đã có thể sống với cậu thậm chí cả khi cậu là một tín đồ của tà thần và cưỡi thảm bay. "Nếu em có thể làm vợ cảnh sát, anh cũng có thể làm chồng của nhà ngoại cảm. Thì sao nào; còn tệ đến đâu được nữa?"


"Cả việc nếu anh có dây dưa với bất kỳ cô nàng nào đó..."


Cảnh Du chặn cậu lại bằng một nụ hôn.


"Anh đã biết trước mình sẽ không thoát khỏi kể từ lần đầu gặp em rồi. Châu Châu"


--------------------



Qua gần 2 tháng cũng đến kết thúc rồi. ^^

Mong các bạn vào ủng hộ truyện "Trò chơi của anh" cho mình tiếp nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro