CHƯƠNG 41: Y
Ngụy Châu đông cứng, bị bóng tối bất ngờ làm mù mắt, bị nỗi kinh hoàng và hình ảnh đáng sợ làm cho cậu choáng váng. Hắn không theo đuổi K, người cảnh sát giả dạng cậu, mà hắn theo đuổi cậu – và hắn đang ở ngay ngoài kia.
Cậu nhắm mắt lại, nhắm thật chặt, cố làm cho mắt quen với bóng tối. Đáng lẽ cậu nên cố ra ngoài, nhưng bằng cửa nào, trước hay sau? Hay hắn đang ở cửa sổ? Nhưng cửa nào? Cửa nào?
Y nhẹ nhàng cắt tấm màn, từng chút từng chút một...
Cậu tuyệt vọng chiến đấu để ngắt hình ảnh đó đi. Ôi lạy Chúa, cậu không thể để mình bị hình ảnh ấy nhấn chìm.
Cậu sẽ trở lên bất lực. Nhưng cậu chưa từng có khả năng chống trả một hình ảnh tiên thị được lâu, chưa từng có khả năng ngăn chặn nó, hay kiểm soát nó. Chúng ập vào cậu như những con sóng triều dâng.
Y biết thằng đó ở đây. Y có thể cảm thấy nó, thằng có đẻ . Y đã bắt đầu nếm được vị chiến thắng, sức mạnh...
"Không!"
Ngụy Châu thì thầm rên lên. Cậu tuyệt vọng triệu hồi một hình ảnh cánh cửa tinh thần mà cậu đã học cách để đóng lại hay mở ra. Tất cả những gì cậu phải làm là đóng nó, và giữ hắn ở phía bên kia.
Y sẽ xem hắn ta thông minh thế nào khi cảm nhận được lưỡi dao cắt sâu vào người
Nó đang trào qua cậu như những con sóng đen tối. Sự độc ác quá mạnh, cậu không thể thở được. Hắn đã ở quá gần, sức mạnh của hắn đè bẹp cậu. Cậu không thể chống lại hắn.
Cái khoá chết tiệt trên cửa sổ không chịu nhúc nhích. Cơn giận bốc khói trào qua y trước sự trì hoãn này. Gầm gừ, y tọng nắm đấm mang găng của hắn vào cửa kính...
Cậu nghe thấy tiếng đổ vỡ và tiếng lanh canh của kính vụn, nhưng hình ảnh lại nhấn chìm cậu, gạt hết mọi thứ khác ra ngoài, và cậu không thể nói được âm thanh từ đâu đến. Nó có thể ở ngay đằng sau cậu, nhưng hắn đang hút hết sức mạnh ra khỏi người cậu, và cậu thậm chí còn không thể quay đầu lại.
Cảnh Du.... Cảnh Du! Cậu không muốn anh phải nhìn thấy cảnh này.
***
Ngay khi anh vào trong xe, Cảnh Du đã gọi về tổng đài và yêu cầu cử một chiếc xe tuần tra tới nhà anh ngay lập tức.
"Mười-bốn" tổng đài nói. "Nhưng chắc phải mất mười, mười lăm phút. Đêm nay khá bận rộn."
"Làm nhanh hơn thế đi," Cảnh Du nói với giọng cứng rắn.
"Tôi sẽ cố gắng. Phụ thuộc vào việc khi nào cảnh sát tuần tra ra được."
Cảnh Du do dự, miễn cưỡng để lại Ngụy Châu một mình lâu như thế, nhưng việc của anh là phải có mặt tại hiện trường vụ án, cho dù thật hay giả. Các thám tử đã làm việc trên các hiện trường trước phải báo tổng đài đây có phải là cùng một thủ phạm hay không. Anh đã đưa cho cậu khẩu súng của anh, và một cảnh sát tuần tra sẽ sớm tới đây. Cậu sẽ ổn.
Anh tự lặp đi lặp lại với mình điều đó hàng dặm đường, nhưng cuối cùng tấp xe vào lề và dừng lại.
Chết tiệt, việc này có gì đó không đúng. Có cái gì đó sai rồi. Anh cảm nhận được mối nguy hiểm ngày càng lớn hơn mỗi phút và mỗi dặm đường trôi qua, nhưng anh không thể xác định nguyên nhân.
Đó là một vụ án mạng bắt chước, chắc chắn là như thế. Nó không bất thường; họ đã có một vụ thế rồi. Nhưng có cái gì đó sai.
Anh gọi về tổng đài. "Tổng đài, Thám tử Hoàng đây. Cảnh sát tuần tra tới nhà tôi chưa?"
"Vẫn chưa. Một xe đang trên đường rồi."
Sự sốt ruột dâng đầy trong anh. "Có thêm thông tin gì về vụ án bằng dao mới được báo không?"
"Không có – chờ đã."
Cảnh Du lắng nghe, rồi tổng đài trở lại trên sóng. "Đã xác minh. Một chiếc xe của đội đã ở hiện trường, và cảnh sát tuần tra vừa mới báo cáo. Đó là một báo động giả."
Cảm giác nguy hiểm của cảnh sát lâu năm càng tăng lên. Đầu óc anh chạy đua khi anh xem xét các khả năng.
"Tổng đài, người gọi đến báo đầu tiên là nam hay nữ?"
"Nam."
"Cứt thật!" Anh gọi lại lần nữa. "Tổng đài, liên lạc với đội theo dõi ngay lập tức! Xác định mọi chuyện có ổn không. Báo động giả có thể là cố tình."
"Đã nhận. Xin chờ máy."
Cảnh Du sốt ruột chờ đợi trong chiếc xe tối om, mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt. Trong vòng một phút điện đài của anh kêu.
"Không có vấn đề gì ở chỗ theo dõi, Hoàng Cảnh Du à. Mọi thứ đều yên tĩnh như nhà mồ."
Anh lắc đầu. Có rắc rối và anh biết như thế. Nhưng ở đâu? Ở đâu?
Báo động giả là cố ý, trong một nỗ lực để đánh lệch hướng đội bảo vệ của Ngụy Châu. Nhưng K đã thế chỗ Ngụy Châu, và mưu kế đó đã không thành công...
Anh đông cứng cả người, sự kinh hoảng nổ ra trong đầu. Nó đã thành công mỹ mãn. Tim anh đánh thịch, đã rất lâu rồi anh chưa nhận được cảm giác kinh khủng này.
Ngụy Châu!
***
Thêm nhiều mảnh kính bị vỡ khi hắn đấm vào cửa sổ lần nữa. Ngụy Châu tuyệt vọng hình dung cánh cửa, hình dung hình ảnh tiên thị đè nghiến vào cửa, toàn bộ sự độc ác ghê tởm, đen tối đó. Cậu hình dung chính mình đang ấn vào cửa, ép nó đóng lại, ngăn hình ảnh ở bên ngoài. Cậu phải kiểm soát nó; cậu sẽ chết nếu không làm được. Cơ hội duy nhất của cậu là kiểm soát nó, giống như cậu đã kiểm soát được sự tiên thị.
Giờ cậu đã mạnh hơn rất nhiều trước. Cậu tự nhủ. Mình có thể làm được.
Rồi cậu nhớ ra hình ảnh cuối cùng trước khi anh đi.
Khẩu súng. Nó ở bên cạnh cậu trên ghế sô pha. Cậu mở mắt ra và quờ quạng hướng về sô pha, nhưng hình ảnh tiên thị đã bắt đầu hút kiệt sức lực trong cậu, khiến cậu thoi thóp như cá mắc cạn, chân cậu mềm oặt và đang bủn rủn.
Cậu ngã ập xuống sàn, nhưng bàn tay giơ ra của cậu đã chạm tới cái ghế, và cậu đẩy mình bằng tay và đầu gối, bò tới đó và đưa tay trên mặt vải để tìm khẩu súng.
Nó đây rồi, lạnh và nặng, chắc chắn trong tay. Với những ngón tay run rẩy cậu lẩy bẩy kéo chốt an toàn.
Y đã vào trong. Sẽ không còn lâu nữa. Con dao lấp loáng trên tay y, dài và chết chóc, lưỡi dao đã được mài sắc lẻm... Âm thanh con dao cứa vao da thịt ngọt ngào. Máu mùi máu tươi thơm ngát! Máu trong người y sôi sực. Y thích cái ý tưởng chém vụn thằng đồng cốt gần như phát điên lên...
Cánh cửa! Trong tâm tưởng cậu đóng sầm nó một lần nữa. Giữ hắn bên ngoài. Cậu phải giữ hắn bên ngoài.
Cậu có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình thoát ra từng đợt nức nở. Im lặng. Cậu phải im lặng. Cậu yếu ớt bò về góc phòng, dựa lưng vào tường để cho hắn không thể tấn công cậu từ phía sau. Căn nhà gần như tối đen, với các tấm mành đã kéo xuống hết. Cậu có lợi thế ở trong này; cậu biết ngôi nhà này, biết cậu đang ở đâu. Hắn sẽ phải săn cậu. Cậu cần phải rất, rất im lặng.
Giữ cánh cửa đóng chặt.
Nhưng hắn đang ở đâu? Cậu không thể nghe qua được tiếng huyên náo trong tai mình, tiếng máu chạy trong huyết quản làm ù cả tai.
Cậu dùng cả hai bàn tay để giữ chắc khẩu súng nặng nề. Cảnh Du, Du người không bao giờ đi bất cứ nơi nào mà không có vũ khí. Cảm ơn anh, Cảnh Du, vì cơ hội này. Em yêu anh.
Ngừng lại, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến tình cảm ủy mị. Tối nay không phải lầ lần cuối cậu gặp anh. Chắc chắn thế.
Ngụy Châu hít một hơi sâu để giữ nhịp thở bình ổn.
Hắn đang ở đâu?
Cậu nhắm mắt lại và mở hé cánh cửa trong óc.
Hắn đang ở đâu, thằng con hoang? Y có thể bật đèn pin lên, nhưng chưa được, vẫn chưa. Vậy là nó nghĩ nó có thể trốn hả? Chẳng lẽ nó không biết y thích rượt đuổi thế nào sao? Tất nhiên nó biết chứ. Con chó ngọt ngào. Nó ở trong phòng tắm chăng?
Y nhẹ nhàng đẩy cửa mở. Những thứ đồ màu trắng ánh lên trong bóng tối như những con ma bằng sứ. Thằng chó không ở đây –
Cậu đóng sầm cánh cửa. Cậu có thể cảm nhận áp lực của sức mạnh tinh thần của hắn, đẩy cậu ra. Cậu mở mắt và buộc mình nhìn về phía hành lang nhà tắm. Đừng nhìn chằm chằm, Hứa Ngụy Châu. Đừng để mình nhìn chằm chằm. Mày sẽ không thấy hắn nếu nhìn chằm chằm. Cứ để mắt chuyển động, đừng cố định một chỗ. Mày sẽ thấy những cử động của hắn.
Có phải là hắn đấy không? Cái bóng đen tối, đang đi về phía cậu?
Cậu không dám mở cánh cửa lần nữa, không phải bây giờ. Nếu đó là hắn, thì hắn đang ở quá gần. Hắn sẽ ở trên cậu trước khi cậu kịp hành động. Nhưng hắn thực sự ở đó, hay chỉ là trí tưởng tượng của cậu?
Một ánh sáng chói loà táp vào mặt cậu, làm cậu loá mắt, và một âm thanh véo von kinh tởm vang lên.
"Chà, chào đằng ấy."
Và tim cậu ngừng đập.
....
Mấy chiếc xe ô tô cùng tụ về ngôi nhà gần như đồng thời. Cảnh Du đã lệnh cho họ tới với đèn đuốc sáng trưng và còi hụ ầm ĩ, hi vọng hơn cả hi vọng là họ sẽ đến kịp lúc và làm hắn hoảng sợ bỏ chạy.
Anh lái xe như một thằng điên, cầu nguyện như chưa từng cầu nguyện trong đời. Anh không quan tâm nếu họ bỏ lỡ cơ hội bắt hắn. Chúa ơi, thần tiên ơi, làm ơn, hãy để họ làm hắn sợ chạy. Đừng để ở hắn trong nhà. Đằng để hắn đã tới và đã bỏ đi. Làm ơn, Chúa ơi. Không phải là Ngụy Châu của con.
Anh phanh kít cho xe dừng, chiếc xe bật dữ dội trên giảm sóc. Anh ra ngoài và chạy trước cả khi xe dừng rung. Ngôi nhà tối om. Lạy Chúa, không.
Cái gì đó đập vào lưng làm anh ngã úp mặt trên đất. Anh lồm còm bò dậy với một tiếng gầm hoang dã, nắm đấm ngược ra sau. Ray tự mình đứng dậy, nhanh như Cảnh Du, và tóm lấy tay anh.
"Bình tĩnh lại đi!"
Ray la lên, khuôn mặt cũng hoang dã như mặt Cảnh Du.
"Cậu sẽ không giúp gì được cậu ấy bằng cách đâm đầu vào trong đó! Làm như cách cậu biết phải làm đi!"
Những sĩ quan mặc đồng phục đang vòng quanh ngôi nhà, bao vây nó. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là Ngụy Châu đang ở trong nhà. Anh gạt tay Ray ra và lao vào cửa. Nó bị khoá. Anh ném mình vào nó như một con thú điên, trọng lượng của anh làm nó rung lên trên khung cửa.
Đó là một cánh cửa chắc chắn, được gia cố bằng thép. Ổ khoá không lò xo là loại tốt nhất. Nó vững vàng. Nhưng bản lề thì không. Đinh vít bị tróc ra khỏi gỗ với một âm thanh lớn, kim loại vặn vẹo.
Thấy rằng mình không thể ngăn được Cảnh Du, Ray cộng thêm sức mạnh đáng kể của anh ta vào cánh cửa, và giúp anh đẩy được cửa ra khỏi khung. Gào thét gọi Ngụy Châu, anh lao mình vào trong bóng tối của căn nhà.
Anh vấp vào cái gì đó mềm và nặng, và ngã xuống sàn. Tim anh ngừng đập, trong một giây dài đau đớn như đóng băng thời gian.
"Ôi, lạy Chúa," anh nói, giọng nói không còn là của anh nữa. "Mang đèn tới."
Một cảnh sát tuần tra lôi chiếc đèn pin dài, nặng của anh ta ra khỏi thắt lưng và bật lên. Ánh sáng mạnh soi tỏ Cảnh Du, đang ngồi xổm trên sàn với cái nhìn kinh hoàng đóng băng trên mặt anh, và Ray trông cũng tệ y như thế. Ở trung tâm của ánh sáng là máu, rất nhiều máu, vung vãi khắp nơi.
Một hình người mặc đồ đen nằm sóng soài, cái đầu cạo trọc sáng mờ mờ. Hắn đang nằm ngửa, đôi mắt trợn trừng đăm đăm nhìn lên trần. Mùi tử thi và máu giăng khắp nơi. Một vũng máu đen đang rỉ ra quanh thi thể.
"Châu Châu!" Anh gọi nhưng không có tiếng đáp trả.
Cảnh Du cầm đèn quờ quạng khắng căn phòng. Chết tiệt! Cậu đâu rồi?
Ngụy Châu! Em ở đâu rồi?
"Cảnh Du." Tiếng thì thầm gần như không thành lời làm họ dựng hết tóc gáy. "Cảnh Du... em ở đây."
Ánh đèn pin lập tức quăng vào góc nhà, và Ngụy Châu nhăn mặt trước ánh sáng, nhắm chặt mắt và quay đầu đi. Vết mồ hôi trộn lẫn máu tươi thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng trên thân hình gầy gò. Cậu vẫn còn giữ nguyên tư thế giơ khẩu súng, cả hai bàn tay mảnh dẻ quấn chặt quanh khẩu súng, khớp xương gần như bị bóp nghẹt, thấy cả mạch máu đang chạy bên dưới.
Cảnh Du không thể nào đứng lên nổi. Anh bò lại chỗ cậu, tâm trí anh vẫn còn chưa thể tin được là cậu vẫn sống. Anh ôm má cậu bằng một bàn tay run lẩy bẩy không kém, và vuốt tóc ra khỏi mắt cậu.
"Châu Châu. Bảo bối."
"Hắn cắt em" cậu thuận lại. "Em bắn hắn, nhưng hắn không ngừng lại. Hắn cứ lao tới. Thế là em cứ bắn mãi."
"Tốt!" anh nói với sự hung hãn gần như không kiềm chế. Bàn tay anh vẫn run rẩy khủng khiếp, nhưng anh đặt cậu xuống sàn với sự dịu dàng tuyệt đối.
"Cứ nằm xuống đi, cưng. Để anh xem em bị thương ở đâu."
"Em nghĩ không nghiêm trọng," cậu thận trọng nói. "Ở trên chóp vai, và sườn trái. Nhưng chỉ là vết cắt thôi; hắn chưa đâm được em."
Anh khó khăn lắm mới giữ được mình. Chỉ có ý thức rằng giờ cậu đang cần anh mới ngăn anh khỏi ném mình vào cái thây kia và xé nó thành trăm mảnh vụn. Lạy Chúa! Đây là lần thứ hai trong đời cậu bị một thằng điên tấn công bằng dao. Làm sao cậu có thể bình tĩnh kể lại chuyện đó trong khi anh thì run rẩy khắp toàn thân?
"Hắn đã cắt dây điện," cậu đang nói. Đột nhiên cậu có vẻ kiệt sức. "Em rất mệt. Nếu anh không phiền, em sẽ kể hết cho anh sau."
"Tất nhiên rồi, cưng à." Anh ấn lòng bàn tay xuống vết cắt đang rỉ máu trên sườn cậu. "Ngủ đi em. Anh sẽ ở cạnh khi em tỉnh dậy."
Cậu thở dài khe khẽ, và hai mí mắt nặng nề đóng lại. Cảnh Du nhận biết được căn nhà đang đầy những người, nhưng anh không nhìn lên.
"Cảnh Du." Đó là Ray, đang quỳ bên anh. "Bác sĩ đã ở đây rồi, anh bạn. Cậu cần tránh ra chút để họ giúp cậu ấy."
"Tớ đang ngăn máu chảy ra," anh nói bằng giọng khàn đặc.
"Tớ biết. Nó gần ngưng chảy rồi. Cậu ấy sẽ ổn cả, đồng sự à. Mọi chuyện sẽ ổn cả." Ray vòng tay quanh người anh, kéo anh ra khỏi chỗ Ngụy Châu. Các bác sĩ chuyển vào thế chỗ anh.
"Chúng ta sẽ cùng tới bệnh viện với cậu ấy, nhưng cậu ấy sẽ ổn. Tớ hứa."
Cảnh Du nhắm mắt lại và để cho Ray dẫn anh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro