CHƯƠNG 3: VỤ ÁN ĐIÊN RỒ
Họ mất mười phút mới tới được địa chỉ đó, nhưng không cách nào nhầm nhà được. Con phố gần như bị chặn bởi những chiếc xe tuần tra, một chiếc xe tải của đội cấp cứu, và rất nhiều loại xe khác của các nhà chức trách. Những cảnh sát mặc thường phục đứng quanh một bãi cỏ nhỏ, trong khi mấy người hàng xóm tụ tập lại thành từng nhóm, vài người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ của họ.
Cảnh Du tự động quan sát những người đứng xem, tìm kiếm cái gì đó không khớp, ai đó dường như không thuộc về nơi này hoặc có lẽ hơi quá quan tâm. Những tên sát nhân thường xuyên lảng vảng tại hiện trường nhiều đến mức đáng ngạc nhiên.
Anh khoác chiếc áo khoác màu hải quân và giật chiếc cà vạt thừa để ở ghế sau, thắt nó lỏng lẻo quanh cổ. Anh để ý thấy bằng cách nào đó Ray đã thắt xong chiếc cà vạt của anh ta một cách không chê vào đâu được lúc ở trong xe. Anh nhìn lại một lần nữa.
Chết tiệt, anh không thể tin được! Gã con hoang bảnh bao này đã chọn một bộ vest lụa Italy hai hàng khuy để mặc vào ngày nghỉ của gã. Anh thì chỉ đơn giản là trượt vào trong một chiếc áo vest khi họ rời khỏi nhà. Đôi khi anh thấy lo cho Ray.
Họ chìa phù hiệu cho viên cảnh sát ở ngoài cửa, và anh ta đứng sang một bên để cho họ vào.
"Cứt thật!"
Cảnh Du nói thầm khi anh nhìn lần đầu tiên.
"Và đủ thứ khác nữa" Ray trả lời cũng bằng giọng khó tin như thế.
Hiện trường sát nhân không có gì là mới. Sau một khoảng thời gian, cảnh sát sẽ tới được một ngưỡng mà với họ những cảnh bạo lực là chuyện thường ở huyện. Đâm chém và bắn giết có cả tá. Nếu bất kì một ai hỏi anh trước đó nửa giờ, Cảnh Du sẽ nói rằng anh và Ray đã làm thám tử lâu đến nỗi, họ hầu như không thể bị choáng được nữa.
Nhưng lần này lại khác. Máu ở khắp mọi nơi. Nó rây trên tường, trên sàn, thậm chí cả trên trần nhà. Anh có thể nhìn vào trong bếp, và một vệt máu kéo dài từ đó ngang qua phòng khách, rồi vào trong hành lang nhỏ và ra khỏi tầm nhìn. Anh cố tưởng tượng xem kiểu vật lộn nào sẽ làm toé máu nhiều đến mức độ này. Cảnh Du quay sang một cảnh sát mặc đồng phục đang đứng gác ở cửa.
"Mấy tay khám nghiệm hiện trường đã tới chưa?"
"Vẫn chưa."
"Cứt thật!" Anh lại nói.
Đội khám nghiệm hiện trường, hay pháp y, càng mất nhiều thời gian, thì hiện trường phạm tội càng bị tổn hại. Vài sự can thiệp là không thể tránh khỏi, trừ khi những bác sĩ pháp y là người tìm ra nạn nhân và ngay lập tức phong toả khu vực. Nhưng bác sĩ pháp y không ở đây, và ngôi nhà thì đầy chặt cảnh sát cả thường phục lẫn đồng phục, đi ra đi vào và khó tránh khỏi xới tung hiện trường.
"Đừng để ai khác vào đây trừ người của Sếp Viên"
Anh nói với viên cảnh sát. Viên Hành là sếp của đội khám nghiệm hiện trường. Ông ta sẽ cực kì bực mình về chuyện này.
"Đại uý Long đang trên đường."
"Cậu có thể để ông ấy vào cũng được." Cảnh Du trả lời, miệng cong lên.
Ngôi nhà thuộc tầng lớp trung lưu, không có gì bất thường. Phòng khách có một chiếc sô pha và ghế đồng bộ, chiếc bàn cà phê cần thiết và bàn đèn đồng bộ dán gỗ thật, trong khi một chiếc ghế tựa lớn màu nâu chiếm vị trí tốt nhất trước mặt ti vi. Trên chiếc ghế tựa lúc này có một người đàn ông ở độ tuổi trạc ngũ tuần trông mụ mị, có lẽ là chồng của nạn nhân. Ông ta đang trả lời những câu hỏi do một viên cảnh sát mặc đồng phục đặt ra cho mình với giọng đều đều một âm tiết.
Nạn nhân đang ở trong phòng ngủ. Cảnh Du và Ray len qua đám đông và vào trong căn phòng nhỏ. Thợ chụp ảnh đã tới và đang làm việc, nhưng lần này đã đánh mất vẻ thờ ơ thường thấy của anh ta.
Người phụ nữ khoả thân nằm kẹp giữa chiếc bàn cạnh giường và bức tường. Bà ta đã bị đâm liên tiếp – chính xác hơn là bị xẻ thịt. Bà ta đã cố chạy, và khi bị dồn vào phòng ngủ bà ta đã cố chống trả, bằng chứng là những vết thương sâu trên hai cánh tay. Đầu bà ta gần như bị cắt lìa, ngực bị cày xới bởi vô số vết thương, và tất cả những ngón tay của bà ta đã bị cắt rời. Cảnh Du nhìn quanh phòng, nhưng anh không thấy chúng. Chiếc giường vẫn còn gọn ghẽ, mặc dù bị vấy máu.
"Đã tìm được vũ khí chưa?"
Cảnh Du hỏi. Một cảnh sát tuần tra gật đầu.
"Nó ở ngay bên cạnh nạn nhân. Một con dao Ginsu ở trong bếp. Bà ta có cả bộ. Có vẻ như chúng thực sự giống với quảng cáo; tôi nghĩ tôi sẽ mua cho vợ tôi một bộ."
Một viên cảnh sát khác khịt mũi. "Tôi sẽ nghĩ lại ý tưởng đó nếu tôi là cậu"
Cảnh Du lờ đi kiểu chế giễu xấu tính mà tất cả cớm đều dùng để giúp họ đối mặt được với sự xấu xí họ nhìn thấy hàng ngày.
"Còn những ngón tay của bà ta?"
"Không. Không thấy dấu hiệu nào của chúng."
Ray thở dài. "Tớ nghĩ tốt hơn ta nên đi nói chuyện với người chồng."
Thực tế là hầu hết các vụ sát nhân, trừ những vụ do bọn tội phạm vô tình qua đường gây ra, đều được thực hiện bởi ai đó biết nạn nhân: một người bạn, người hàng xóm, đồng nghiệp, hay họ hàng. Khi nạn nhân là một phụ nữ, danh sách nghi phạm thường được giảm xuống còn ít hơn nữa, bởi vì những tên sát nhân hầu như đều là chồng hoặc bạn trai. Rất nhiều lần, tên sát nhân chính là kẻ đã "phát hiện" ra xác chết và báo cáo tội ác. Họ trở lại phòng khách, và Cảnh Du bắt gặp ánh mắt viên cảnh sát đang nói chuyện với người chồng. Viên cảnh sát tới chỗ họ.
"Ông ta có nói gì không?" Cảnh Du hỏi.
Viên cảnh sát lắc đầu.
"Hầu hết là không trả lời các câu hỏi. Ông ta nói rằng vợ ông ta tên là Liên, và tên ông ta là Lưu, Lưu An. Họ đã sống ở đây hai mươi ba năm. Ngoài chuyện đó, ông ta không nói gì."
"Ông ta có phải là người đã gọi điện báo không?"
"Vâng."
"Okay. Chúng tôi sẽ lo từ đây."
Anh và Ray đi tới chỗ ông Lưu. Cảnh Du ngồi xuống chiếc sô pha, và Ray di chuyển chiếc ghế còn lại tới gần hơn trước khi ngồi xuống, kẹp ông Lưu ở giữa họ một cách hiệu quả.
"Ông Lưu, tôi là Thám tử Hoàng và đây là Thám tử Ray. Chúng tôi muốn nói chuyện với ông, hỏi ông vài câu."
Ông Lưu đang nhìn đăm đăm xuống sàn. Hai bàn tay to lớn đặt hờ hững trên tay cầm của chiếc ghế tựa.
"Được!" ông ta trả lời thờ ơ.
"Ông có phải là người tìm thấy bà nhà không?"
Ông ta không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn đăm đăm xuống sàn.
Ray chen vào. "Ông Lưu, tôi biết việc này rất khó khăn, nhưng chúng tôi cần sự hợp tác của ông. Ông có phải là người gọi cho cảnh sát không?"
Ông ta chầm chậm lắc đầu. "Tôi chẳng gọi cảnh sát nào cả. Tôi đã gọi 110."
"Ông gọi vào lúc nào?"
Cảnh Du hỏi. Thời gian đã được ghi lại, nhưng những kẻ nói dối thường lỡ lời trong những chi tiết đơn giản nhất. Ngay lúc này, Lưu là nghi phạm chỉ vì đã cưới nạn nhân.
"Không biết !"
Ông Lưu lầm rầm. Ông ta hít một hơi dài và dường như nỗ lực để tập trung. "Bảy giờ ba mươi hoặc khoảng đó, tôi đoán vậy."
Ông ta vuốt mặt với một bàn tay run rẩy.
"Tôi tan ca lúc bảy giờ. Mất khoảng hai mươi, hai lăm phút để lái xe về nhà."
Cảnh Du bắt gặp cái nhìn của Ray. Họ đã thấy đủ xác chết để biết rằng bà Lưu đã chết được vài giờ rồi, chứ không chỉ nửa tiếng hay một tiếng. Khám nghiệm pháp y sẽ thiết lập thời gian của cái chết, và nếu ông Lưu đang ở chỗ làm trong khoảng thời gian đó, nếu các nhân chứng đáng tin cậy xác nhận rằng ông ta đã không rời đi, thì họ sẽ phải bắt đầu tìm kiếm các khả năng khác. Có lẽ bà ta có tình nhân; có lẽ ai đó đã giữ ấm cho chiếc giường của ông Lưu trong khi ông ta đi làm ca ba.
"Ông làm việc ở đâu?"
Không có câu trả lời. Cảnh Du thử lại lần nữa. "Ông Lưu, ông làm việc ở đâu?"
Lưu động đậy và nêu tên một công ty vận chuyển địa phương.
"Ông có thường phải làm ca ba không?"
"Có. Tôi làm trên bến tàu, bốc và dỡ các toa móc. Phần lớn các chuyến hàng đều đến vào ban đêm, ông thấy đấy, để giao trong ngày."
"Tối qua mấy giờ ông rời nhà đi làm?"
"Như thường lệ. Quãng mười giờ."
Họ đang tiến triển, cuối cùng cũng có vài câu trả lời.
"Ông có quẹt thẻ tính công không?" Ray hỏi.
"Có."
"Ông có quẹt thẻ ngay khi ông tới đó không, hay chờ tới giờ ca làm việc bắt đầu?"
"Ngay khi tới đó. Ca làm việc bắt đầu lúc mười giờ ba mươi. Chúng tôi có nửa giờ để ăn, và kết thúc lúc bảy giờ."
"Ông có phải ghi giờ đến và đi ăn trưa không?"
"Có."
Có vẻ như đêm của ông Lưu khá là đáng tin cậy. Tất nhiên họ sẽ kiểm tra mọi thứ ông ta đã kể với họ, nhưng sẽ không gặp vấn đề gì.
"Sáng nay ông có để ý thấy bất kì cái gì không bình thường không?" Cảnh Du hỏi. "Ý tôi là trước khi ông vào trong nhà."
"Không. À, cửa đã khoá. Liên thường dậy và mở cửa sẵn cho tôi, rồi mới bắt đầu nấu bữa sáng."
"Ông thường về bằng cửa trước hay cửa sau?"
"Cửa sau."
"Ông thấy gì khi mở cửa?"
Cằm của ông Lưu run run.
"Đầu tiên, không thấy gì cả. Mành được kéo xuống và đèn chưa bật. Nhà tối om. Tôi nghĩ là Liên đã ngủ quên."
"Ông đã làm gì?"
"Bật đèn trong bếp lên."
"Rồi ông thấy gì?"
Ông Lưu nuốt nước bọt. Ông mở miệng ra nhưng không thể nói. Ông đặt bàn tay lên che mắt. "M-máu..."
Cuối cùng ông cũng nói. "Mọi ... mọi nơi. Trừ ... lúc đầu trông nó như là sốt cà chua. Tôi tưởng cô ấy đã đánh rơi một lọ sốt cà chua và làm vỡ nó, từ cái cách nó bắn tung toé. Rồi ... rồi tôi biết nó là gì. Nó làm tôi sợ. Tôi nghĩ chắc cô ấy đã tự cắt vào mình, rất tệ. Tôi kêu tên cô ấy và chạy vào phòng ngủ, tìm cô ấy."
Ông ta dừng lại, không thể mang câu chuyện đi xa hơn nữa.
Ông ta vào phòng ngủ tìm bà ấy....Ông ta bắt đầu run rẩy, và không để ý khi Cảnh Du và Ray đứng dậy bước đi, để ông ta một mình với nỗi buồn và sự kinh hoàng của mình.
Viên Hành và một người phụ tá đã tới với những chiếc túi của họ và biến vào trong phòng ngủ để thu thập những bằng chứng họ còn cứu vãn được từ vụ sát nhân. Đại úy Long Điền đến ngay sau họ. Ông ta dừng phắt lại ngay trong cánh cửa, biểu hiện kinh hoàng.
"Chúa tôi!" ông ta lẩm bẩm.
"Có vẻ như thế là nhất trí"
Ray nói bên cạnh Cảnh Du khi họ tới chỗ viên Đại uý. Long Điền không phải là một người xấu, cho dù ông ta tới từ Bắc Kinh và có thể nghĩ ra một số những ý kiến kì quặc về mọi chuyện. Ông ta công bằng hết mức có thể trong cách điều hành đơn vị, việc mà Cảnh Du coi là một phẩm chất khá tốt, và ông ta chịu đựng những thói tật và cách làm việc khác nhau của các thám tử dưới quyền ông ta.
"Các cậu đã có những gì rồi?" Long Điền hỏi.
"Chúng tôi có một người phụ nữ bị xả ra thành từng mảnh, và một người chồng đang ở chỗ làm. Chúng tôi sẽ kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của ông ta, nhưng trực giác của tôi cho rằng ông ta trong sạch," Cảnh Du trả lời.
Long Điền thở dài. "Tình nhân chăng?"
"Chúng tôi còn chưa tìm hiểu được đến đó."
"Okay. Hãy giải quyết vụ này nhanh nhé. Lạy Chúa, hãy nhìn mấy bức tường này."
Họ đi vào trong phòng ngủ, và Đại uý tái nhợt đi.
"Chúa tôi!" ông ta thốt lên. "Thật là bệnh hoạn!"
Cảnh Du dành cho ông ta một cái nhìn cảm thông, và dạ dày anh thắt lại. Một cảm giác kinh sợ dồn lên sống lưng. Bệnh hoạn. Phải, thật là bệnh hoạn. Và anh đột nhiên lo lắng hơn nhiều so với lúc trước.
Anh ngồi xổm bên cạnh Sếp Viên khi người đàn ông cao lêu nghêu cần mẫn tìm kiếm những sợi vải, tóc, bất kì thứ gì có thể phân tích để tìm ra điều bí ẩn.
"Tìm thấy gì không?"
"Không biết cho tới khi tôi về phòng thí nghiệm." Sếp Viên nhìn quanh.
"Nếu chúng ta tìm được các ngón tay của bà ấy thì sẽ giúp ích nhiều. Có lẽ có chút da bên dưới các móng tay. Tôi đã cho người tìm trong các thùng rác ở quanh đây. Không có chút rác nào ở đây, vì thế không cần tìm."
"Bà ấy có bị cưỡng hiếp không?"
"Không biết. Không nhìn thấy tinh dịch."
Cảm giác kinh sợ của Cảnh Du càng trở nên mạnh hơn. Thứ dường như là một vụ giết người dù kinh khủng nhưng khá đơn giản đã thành phức tạp. Trực giác của anh hiếm khi sai, và nó đang bắn ra những tín hiệu cảnh báo như toàn bộ ban kèn đồng.
Anh lần theo vệt máu trở lại điểm xuất phát, ở trong bếp. Ray đi cùng anh, và họ đứng trong căn phòng nhỏ, đầm ấm, nhìn quanh. Rõ ràng Lưu Liên thích nấu ăn; căn bếp hiện đại hơn phần còn lại của ngôi nhà, với những vật dụng sáng bóng, một bệ bếp nho nhỏ, và một đống những chiếc nồi và chảo sáng bóng nhưng thường được dùng đến treo bên trên bệ bếp. Một cái thớt thái thịt đặt ở cuối bàn bếp, và bộ dao Ginsu, thiếu mất một con được sắp xếp trong giá phía trên cái thớt.
"Làm sao mà tên chó đẻ vào được nhỉ?" Cảnh Du lầm rầm.
"Đã có ai tìm dấu hiệu đột nhập chưa, hay họ chỉ dựa vào ước đoán là ông chồng là người giết bà ta?"
Ray đã làm việc với anh đủ lâu để hiểu anh. "Cậu có trực cảm gì về chuyện này hả?"
"Ừ ! Rất xấu."
"Cậu không nghĩ có lẽ bà ta có một tình nhân à?"
Cảnh Du nhún vai. "Có thể có, có thể không. Chỉ là có một chuyện Đại uý đã nói, về chuyện này thật bệnh hoạn ấy. Và nó khiến tớ thực sự khó chịu. Thôi, hãy xem xem chúng ta có thể tìm ra làm sao hắn vào đây được không."
Họ không mất nhiều thời gian. Có một đường cắt nhỏ ở dưới tấm màn cửa sổ trong phòng ngủ phụ. Tấm màn vẫn ở đúng chỗ nhưng đã bị mở ra, và một cái chốt cửa sổ bị mở, không có nghĩa là nó sẽ giữ chân được ai dù chỉ là một thằng bé mười tuổi.
"Tớ sẽ gọi Sếp Viên" Ray nói.
"Có lẽ ông ta có thể lấy ra một dấu vân tay, hay tìm vài sợi chỉ."
Linh cảm của Cảnh Du lại càng tệ hơn. Một vụ đột nhập sẽ đặt ra một cách nhìn khác hẳn cho tình huống này, ám chỉ một kẻ lạ mặt. Vụ này không giống như một vụ trộm đã leo thang thành bạo lực khi kẻ đột nhập bị bà Lưu bắt gặp bất ngờ. Một tên trộm vặt sẽ thường bỏ chạy, và thậm chí nếu có tấn công, việc đó cũng xảy ra rất nhanh. Vụ tấn công vào bà Lưu vừa man rợ vừa kéo dài. Bệnh hoạn!
Anh trở vào nhà bếp. Liệu cuộc chạm trán đầu tiên đã diễn ra ở đây, hay bà Lưu đã nhìn thấy tên đột nhập và cố chạy ra cửa sau, càng xa nhà bếp càng tốt trước khi hắn bắt được bà ta?
Cảnh Du nhìn chằm chằm vào những dụng cụ như thể chúng biết kể chuyện. Lông mày anh khẽ nhíu lại và anh đi tới chiếc máy pha cà phê tự động, loại được lắp đặt bên dưới cái tủ bếp cao để nó không chiếm nhiều diện tích của kệ bếp. Chiếc máy chứa khoảng năm cốc cà phê. Anh chạm vào bình thuỷ tinh, dùng khớp ngón tay. Nó lạnh ngắt. Máy pha cà phê là loại có bật tắt tự động sẽ tắt chế độ giữ ấm sau hai giờ. Một cốc cà phê gần đầy đến miệng nằm trên bàn. Trông nó như là không có ai đụng vào kể từ lúc cà phê được rót vào đó. Anh nhúng ngón tay mình vào chất lỏng sẫm màu. Lạnh ngắt.
Anh lôi một đôi găng tay cao su ra khỏi túi và đeo vào. Cẩn thận chỉ chạm vào rìa gỗ của cánh tủ bếp thay vì tay nắm kim loại, anh bắt đầu mở chúng ra. Cánh cửa thứ hai mở ra cho thấy một bịch cà phê đã gạn cafein. Bà Lưu có thể uống nó vào lúc đêm khuya mà không lo bị mất ngủ. Bà ta đã pha một bình cà phê và đang ở đây, trong bếp. Bà ta chỉ vừa rót ra cốc đầu tiên và đặt chiếc bình pha vào đĩa để giữ ấm. Cánh cửa phòng khách ở đằng sau và bên tay phải của bà ta. Cảnh Du làm các cử động như thể anh vừa mới rót cho mình một cốc cà phê, đứng tại nơi mà bà ta sẽ đứng. Theo vị trí của chiếc cốc trên bàn, chắc hẳn bà ta sẽ đứng hơi dạt sang bên trái chiếc máy pha cà phê. Đó là lúc bà ta đã nhìn thấy kẻ đột nhập, ngay khi vừa đặt chiếc bình lên đĩa. Chiếc máy pha cà phê có bề mặt đen bóng loáng, gần như gương ở đằng sau kim chỉ giờ của chiếc đồng hồ gắn liền với nó. Cảnh Du khom đầu gối, cố làm mình thấp bằng chiều cao trung bình của bà Lưu. Cánh cửa mở được phản chiếu rong bề mặt của chiếc máy pha cà phê.
Bà ta đã không bao giờ cầm cốc cà phê của mình lên được. Bà ta đã nhìn thấy hình phản chiếu của kẻ đột nhập và quay lại, có lẽ trong giây phút đầu tiên nghĩ rằng chồng bà ta đã quên cái gì đó và trở lại để lấy. Vào lúc bà ta nhận ra được sai lầm của mình thì hắn đã khống chế được bà. Có lẽ bà ta đã không đứng khoả thân ở trong bếp, mặc dù Cảnh Du đã làm cớm đủ lâu để biết rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đó chỉ là một trực giác khác. Nhưng bà ta đã trần truồng khi tên sát nhân xong chuyện với bà, và có lẽ cũng vậy khi hắn bắt đầu.
Có khả năng là bà ta đã bị cưỡng hiếp ngay tại chỗ để dao, ngay ở trong căn bếp này. Việc không tìm thấy tinh dịch ở bên ngoài chẳng có ý nghĩa gì; sau quá nhiều thời gian, và sau cuộc vật lộn đã diễn ra, cần phải có các kiểm nghiệm pháp y mới đánh giá được. Và trong rất nhiều lần, những tên cưỡng hiếp cũng không đạt cực khoái được. Cực khoái không phải là mục đích của vụ cưỡng hiếp. Sau khi cưỡng dâm, hắn đã bắt đầu làm việc với con dao. Cho đến khi đó, bà ta đã rất sợ hãi nhưng vẫn hi vọng, rằng có lẽ khi hắn xong việc hắn sẽ chỉ bỏ đi. Khi hắn bắt đầu cắt bà ta, bà ta đã biết hắn định giết mình và bắt đầu chiến đấu để giữ mạng sống. Bà ta đã thoát được hắn, hoặc có lẽ hắn đã để bà ta thoát, giống như một con mèo vờn một chú chuột, để cho bà ta nghĩ rằng bà ta đã thoát được trước khi dễ dàng tóm lại bà ta. Hắn đã chơi cái trò chơi nho nhỏ bệnh hoạn của hắn bao nhiêu lần trước khi cuối cùng cũng dồn bà ta vào phòng ngủ?
Bà ta đã mặc gì? Có phải tên sát nhân đã lấy cả quần áo của bà ta mang theo như một món đồ kỉ niệm hay chiến lợi phẩm của hắn?
"Sao?"
Ray khẽ hỏi từ lối vào, đôi mắt đen của anh ta căng thẳng khi nhìn đồng sự của mình.
Cảnh Du nhìn lên.
"Quần áo của bà ta đâu?" anh hỏi. "Bà ta đang mặc gì?"
"Có lẽ ông Lưu biết."
Ray biến mất, và chưa tới một phút sau đã trở lại. "Bà ta đã thay sang bộ váy ngủ khi ông ta rời nhà đi làm. Ông ta nói đó là một bộ váy màu trắng với những thứ màu xanh nhỏ xíu ở trên đó."
Họ bắt đầu tìm kiếm bộ váy bị mất. Nó dễ tìm đến mức kinh ngạc. Ray mở cánh cửa gập che máy giặt và máy sấy, và nó ở đó, đặt gọn gàng trên đỉnh đống quần áo trong giỏ đựng đồ cần giặt ở trên đầu máy sấy. Bộ váy bị vấy máu, nhưng chắc chắn là không bị rách. Không, bà ta đã không mặc nó khi cuộc tấn công bằng dao bắt đầu. Có lẽ nó đã nằm trên sàn, bị ném sang một bên, và máu đã vấy vào nó sau này.
Cảnh Du nhìn chằm chằm vào nó.
"Sau khi cưỡng hiếp và giết bà ta, tên chó đẻ đã đặt bộ váy ngủ của bà ta lên đống đồ cần giặt sao?"
"Cưỡng hiếp?" Ray hỏi.
"Cá đấy !"
"Tớ đã không chạm vào tay cầm. Hi vọng sếp Viên có thể lấy được một dấu vân tay; trong căn phòng ngủ thứ hai ông ta đã không tìm được gì."
Cảnh Du có một linh cảm khác, một cái anh còn ghét hơn những cái trước.
"Tớ e là chúng ta sẽ chẳng tìm được cái gì ở khắp mọi nơi," anh nói một cách chán chường..
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro