Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 28: HỌP



Cậu châm một bình trà, rồi lôi cái chảo hiếm khi dùng của cậu ra. Trong khi nung nóng chảo cậu nhào một bát bột pha sẵn.

Anh sẽ ăn bao nhiêu nhỉ? Cậu không thể ăn hết một cái, nhưng nghi là anh có thể ăn hết hai thậm chí là ba cái mà không vấn đề gì.


Cậu có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen mở, nghe thấy anh đang huýt sáo. Bình trà bốc hơi nghi ngút. Cậu đang nấu bữa sáng cho anh. Tính chất gia đình của việc đó làm cậu choáng váng, và cánh tay cậu thõng xuống bên người. Cậu chưa bao giờ nấu bữa sáng, nấu bất kì một bữa ăn nào, cho bất kì một người nào khác trong đời cậu.

Trong sáu năm cậu đã cần mẫn xây dựng một cuộc sống an toàn, bí mật, bình thường, và vững chắc. Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi cuộc sống của cậu đã bị thay đổi hoàn toàn, và cậu vẫn đang phải vật lộn để lấy lại thăng bằng.

An toàn, bí mật, và bình thường đã bị gạt ra lề; giờ, rõ ràng là cả sự cậu độc của cậu cũng đã ra đi nốt. Đó không phải là một thứ mà cậu căm ghét; cậu đã thích thú với việc được làm mọi thứ theo ý muốn của mình, được thức đọc sách suốt đêm nếu cậu muốn, được ăn bất kể món gì mà ngay lúc cậu thấy thích. Trước Phương Bác, cậu đã rất muốn có một mối quan hệ, một cuộc hôn nhân, những đứa con. Tuy nhiên, sau Phương Bác, cậu đã chỉ muốn được để yên một mình.

Thay vào đó, lúc này đang có một người đàn ông trong phòng tắm của cậu. Không chỉ là một người phụ nữ bất kì, mà là Hoàng Cảnh Du: hắc ám, thô ráp, dữ dội đến đáng sợ, một viên cảnh sát không bao giờ đi bất kì nơi nào mà không trang bị vũ khí – và là người lượng nhất mà cậu đã từng gặp.

Anh đem cho chính bản thân mình theo cách cậu chưa từng mơ đến, xét đến sự ác cảm của buổi đầu gặp gỡ giữa họ. Anh đã tới với cậu không hề do dự, sau tiếng kêu gọi giúp đỡ tuyệt vọng của cậu vào đêm thứ Sáu, và kể từ đó cậu chỉ có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong anh. Cậu đã bị anh thu hút từ trước đó, nhưng đã phải lòng anh vì tấm lòng rộng lượng không dè dặt ấy. Cậu cần anh, và anh đã ở đó. Chỉ đơn giản như thế mà thôi.


Cậu nghe thấy tiếng tắt vòi hoa sen, rồi nước chảy trong bồn rửa khi anh cạo râu. Cậu làm nốt những khâu chuẩn bị cho bữa sáng: Lật nhanh mặt bánh rán vàng ươm, rót trà ra tách, cùng lúc đó thì anh đã bước vào bếp. Anh chỉ mặc độc một chiếc quần, bờ ngực để trần rộng lớn và đầy cơ bắp. Mái tóc anh ẩm ướt và mặt anh vừa cạo râu nhẵn nhụi, với hai vết xước nhỏ trang trí cho cái cằm của anh. Cậu hít thở thật sâu, tóm lấy làn hương ẩm, thơm mùi xà phòng và vị của riêng anh.

Anh mỉm cười khi trông thấy bữa ăn đang chờ mình. "Bánh tiêu" anh nói một cách biết ơn. "Anh đang tưởng là bánh mỳ với sữa cơ"


Cậu cười. "Đó là thứ em thường ăn."


"Anh thường tóm lấy sandwich, hamburger khi nào rảnh rỗi lắm thì được một bát cháo quẩy."

Anh ngồi xuống và bắt đầu ăn với sự thích thú rành rành. Cậu chắt lưỡi một cách quở trách. 

"Toàn là ba mớ đồ béo và cholesterol."


"Đó là những gì Ray nói."


"Hai anh đã là đồng sự được bao lâu rồi?" Cậu đã không ở gần Ray nhiều lắm, nhưng cậu thích anh ta. Anh ta làm cậu nhớ tới một con báo, lanh lẹ và đẹp lạ, với cùng một sức mạnh mềm dẻo và nguy hiểm như thế.


"Mười hai năm. Bọn anh cùng học chung trường, và làm thám tử cùng một lúc."

Cảnh Du tiếp tục cần mẫn ăn bánh quế với sự hưởng ứng rõ ràng.


"Thế còn lâu hơn phần lớn các cuộc hôn nhân đấy."


Anh cười toe toét. "Ừ, nhưng nếu anh phải ngủ với hắn, thì nó sẽ không tồn tại nổi lấy một ngày."


"Anh từng kết hôn chưa?"


Cậu mím môi ngay khi câu hỏi thành tiếng. Sự riêng tư của chính cậu đã được đặt ở một vị trí quan trọng gần hết cả đời cậu đến nỗi cậu hiếm khi hỏi bất kì một câu hỏi cá nhân nào.


"Quên em vừa hỏi đi."


"Tại sao?" anh nhún vai. "Anh chưa từng kết hôn, chưa từng đính hôn."


Anh hắng giọng, rõ ràng cảm thấy điều đó cần phải giải thích một chút. "Nhưng anh là đàn ông trăm phần trăm. Em là ngoại lệ"


"Chẳng lẽ em không phải" cậu nói cộc lốc.


Anh cười toe, ánh mắt nâu di chuyển ấm áp khắp người cậu. "Để em ghi lại nhé, anh ba mươi tuổi. Hai cụ nhà anh sống ở Đan Đông, và anh có hai anh trai và một em gái, tất cả đều đã kết hôn và góp phần làm tăng dân số, kể cả điều đó không cần thiết cho đất nước này. Trong vòng hai người bọn họ, anh có năm đứa cháu. Khi bọn anh tập trung lại trong các kì nghỉ thì nhà như là sở thú ấy. Anh cũng có cậu dì chú bác và anh em họ, nhưng không mật thiết lắm."


Anh nhìn cậu cẩn trọng khi liệt kê thành phần gia đình mình, biết rằng ai đó đã sống như Ngụy Châu hẳn phải thấy chỉ ý nghĩ về tất cả từng đó họ hàng cũng đáng ngại. Anh chưa từng muốn mang bất kì một người bạn gái nào vào trong cuộc sống riêng tư của anh, nhưng với cậu mọi chuyện đều khác.


Ngụy Châu cố tưởng tượng một gia đình lớn như thế, nhưng không thể. Cậu đã luôn bị buộc phải giữ các mối quan hệ ở một mức độ tối thiểu nhất, và mặc dù trong vòng sáu năm qua sự giới hạn đó đã không còn cần thiết nữa, nhưng cậu vẫn bám lấy nó, miễn cưỡng để bản thân mình trở nên yếu đuối theo bất kì cách nào.


"Mẹ em đã mất trong một vụ hoả hoạn khi em ba tuổi" cậu nói.

"Sét đánh trúng vào nhà. Em không nhớ bất kì điều gì về nó ngoại trừ một tiếng rắc lớn, lớn hơn bất kì điều gì anh có thể tưởng tưởng được, và thậm chí không khí dường như cũng bị rã ra. Một ánh sáng trắng loá làm loà mọi thứ. Một người hàng xóm đã đưa em ra khỏi ngôi nhà, và em chỉ bị bỏng nhẹ. Mẹ em đã ở trong phần bị đánh trực tiếp của căn nhà."


"Những cơn bão hẳn là làm em lo sợ" anh bình luận.


"Đáng lẽ là thế, nhưng không. Em chưa bao giờ sợ hãi chúng, thậm chí ngay sau đó cũng không."

Cậu đã ăn đủ chỗ bánh quế cậu muốn, vì thế cậu đặt dĩa xuống và cầm cốc cà phê lên.

"Sét đã làm vài chuyện thú vị. Tiến sĩ Trương có lý thuyết cho rằng điện tích khổng lồ của nó bằng cách nào đó đã thay thế hay tăng cường hoạt động sóng não bình thường của em, khiến em nhạy cảm hơn với các năng lượng điện do người khác phát ra. Trước đây có thể là em bình thường, nhưng sau đó em trở nên khó tính, dễ dàng nổi cáu hơn."


"Có lẽ vì em đã mất mẹ."


"Có thể. Ai mà biết được? Có thể em đã có khả năng từ trước, nhưng đơn giản là chưa đủ lớn để tự thể hiện được. Từ những gì em được kể, mẹ em là một kiểu người lặng lẽ, điềm đạm, vì thế có thể sự hiện diện của bà đã làm em bình tâm. Dù thế nào đi nữa, ba em gặp khó khăn trong việc nuôi nấng em. Ông càng bối rối và tức giận, thì em càng cảm nhận được nó. Em không biết cách nào để ngăn ông ở ngoài. Cả hai chúng em đều là những người rất khốn khổ.


"Em là tên quái nhân trong khu vực đó. Khi em bắt đầu đi học em chẳng có người bạn nào, nhưng với em thế cũng được bởi vì như thế sẽ quá kiệt sức. Rồi em tìm được một đứa bé nào đó đã đi lạc, và việc đó lên báo, và Tiến sĩ Trương tìm tới nói chuyện với ba em. Em tới viện để được kiểm tra, thích sự yên bình và tĩnh lặng ở đó, và ở lại. Cả ba em và em đều nhẹ nhõm."


"Giờ ông ở đâu?" Cảnh Du hỏi.


"Mất rồi. Ông đến thăm em thường xuyên trong một thời gian, nhưng cả hai chúng em đều không thoải mái. Những chuyến viếng thăm thưa dần và thưa dần. Ông tái hôn khi em mười bốn tuổi, em nghĩ vậy, và chuyển tới Trùng Khánh. Em chỉ gặp vợ ông một lần. Bà ấy cũng tử tế, nhưng rất khó chịu với em. Bà ấy có hai đứa con riêng, bà ta và ba không có thêm đứa nào. Ông mất vì một cú đột quỵ khi em mười chín tuổi."


"Không có họ hàng nào khác sao?"


"Vài ông chú bà dì, và vài anh em họ em chưa từng gặp."


Cậu đã thực sự cậu đơn kể từ khi còn là một đứa trẻ, anh nghĩ. Không nựng nịu, không ôm ấp. Không có những buổi ngủ lang thú vị với bạn bè trong những năm niên thiếu. Anh tự hỏi liệu cậu có bao giờ thực sự là trẻ con hay không, liệu cậu có từng vui chơi không. Có lẽ là không. Có cái gì đó rất chín chắn trong con người Ngụy Châu, một sự trưởng thành về tâm tưởng vượt xa tuổi tác. Nhưng bất chấp tuổi thơ không bình thường và một kiểu sống khắc khổ cần thiết, cậu vẫn bình thường đến mức kinh ngạc.

Người ta có thể hiểu cho bất kì một tính cách lập dị nào của cậu dựa vào hoàn cảnh lớn lên, nhưng cậu chẳng hề có lấy một thói quen kì quặc hay quái gở.

Trừ khi anh tính tới việc góp nhặt những làn sóng suy nghĩ của một tên sát nhân hàng loạt.

Anh nhìn vào đồng hồ và hớp ngụm cà phê cuối cùng.


"Anh phải đi rồi. Đồ ăn ngon lắm. Tối nay chúng ta ăn gì?"


Vừa buồi cười, vừa hi vọng và hoàn toàn hoảng sợ vì rõ ràng anh định ở lại với cậu đêm nữa, tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là bắt đầu cười.


"Anh chỉ vừa mới ăn xong bữa sáng" cậu nói giữa những tiếng cười khúc khích.


Anh véo cằm cậu. "Thậm chí cả ở trong mơ thì anh cũng sẽ nhắc tới thức ăn đầu tiên."


"Em tưởng rượu đầu tiên chứ."


"Em biết rõ về anh đấy, phải không nào?"


Anh nháy mắt với cậu và vào trong phòng ngủ để mặc nốt quần áo, và Ngụy Châu bắt đầu dọn bàn. Cậu cảm thấy choáng váng. Anh sẽ quay lại đêm nay.

Cậu tự hỏi anh thường thu xếp những cuộc tình của mình như thế nào. Anh có hài lòng với việc thỉnh thoảng chia sẻ một đêm với nhau, có lẽ chỉ vào cuối tuần không? Hay anh sẽ tới mỗi đêm, dành thời gian với cậu, làm tình với cậu, rồi về nhà mình?


Cậu không biết phải trông mong điều gì. Có một bầu không khí mãn nguyện bao quanh anh khiến cậu nghĩ anh cực kì hài lòng với những gặt hái của bản thân trong cuối tuần này, nhưng có lẽ đó chỉ là sự vui thích mới mẻ. Cậu không đủ kinh nghiệm để chỉ ra sự khác biệt, đó là nếu có khác biệt. Bất chấp sự tử tế, dịu dàng, thậm chí là đam mê của anh, bất chấp thực tế cậu đã phải lòng anh quá đỗi, cậu nhận ra cậu thực sự chẳng biết gì về anh.

Anh đang khoác bao súng lên vai khi bước ra khỏi phòng ngủ.


"Anh quên là anh không mang áo khoác tới đây" anh nói, cau mày. "Anh sẽ phải ghé qua nhà để lấy một cái, vì thế anh phải đi thôi."


Anh cúi xuống để hôn cậu. "Tạm biệt bảo bối. Anh không biết sẽ mất bao lâu."


Cậu kéo anh lại và trao cho anh một nụ hôn khác.


"Em phải đi mua thực phẩm, nếu anh muốn ăn cái gì đó. Nếu em không có ở đây, thì em sẽ ở siêu thị"


Anh vòng tay quanh người cậu và tóm cậu tới gần hơn, buộc hông cậu áp vào anh. Miệng anh đặt lên miệng cậu một nụ hôn mạnh và ngấu nghiến đến nỗi ngạt thở. Bàn tay anh tìm kiếm dưới đũng quần, và vuốt ve giữa hai chân cậu. Anh ép cậu dựa lưng vào tủ bếp và nhanh chóng nâng mông cậu lên trên mặt tủ, cọ xát hông anh vào cậu.

Cảnh Du kéo miệng mình ra với một tiếng rên rẩm.


"Lạy Chúa. Chúng ta không thể làm chuyện này. Anh không có thời gian."


Mồ hôi lấp lánh trên trán anh, và mắt anh đã có cái nhìn sụp mí, chăm chú gần như khiến cậu cầu xin anh ở lại. Nhưng hơn tất cả mọi người cậu biết cái giá của trách nhiệm, và cậu ép mình thả anh ra.


"Đi đi" cậu nói. "Nhanh nào!"


Anh lùi lại, nhăn nhó khi với tay chỉnh trang quần áo. "Anh sẽ về ngay khi có thể, nhưng sẽ mất vài tiếng. Em có chìa khoá nhà dự trữ không?"


"Có, tất nhiên."


"Đưa anh một cái."


Không có chút dè dặt hay không chắc nào dành cho anh, cậu nghĩ khi cậu nhảy xuống khỏi mặt tủ bếp và nhanh chóng đi tìm bao da. Cậu đưa cho anh chiếc chìa khoá dự phòng, và anh trượt nó vào trong chùm chìa khóa của mình. Anh bắt đầu đưa tay tới chỗ cậu, cho một nụ hôn khác, nhưng anh dừng lại kịp lúc.


"Để sau" anh nói, nháy mắt với cậu, và hướng ra cửa.


Khi anh đã đi, Ngụy Châu đặt mình xuống ghế sô pha và cố đánh giá lại cuộc sống của cậu. Cậu cảnh giác, thậm chí sợ hãi, với việc đang xảy ra, nhưng không gì trên đời này có thể ngăn cậu khỏi việc trải nghiệm điều này. Lần đầu tiên trong đời, cậu đang yêu, và việc đó thật tuyệt vời.


***

Trước sự ngạc nhiên của Cảnh Du, Sếp Viên cũng có mặt trong cuộc họp. Cao, tóc trắng, và gù vì quá nhiều năm ngồi sau bàn giấy, tuy nhiên ông là một cảnh sát đã đi lên suốt các bậc cấp và ông có bốn mươi năm kinh nghiệm trong ngành. Ông là một con sói già thông minh đã trụ lại thành công song song với cơn lũ những công nghệ mới trong công việc của cảnh sát, thay vì bướng bỉnh bám víu vào những phương cách cũ đã học được trong thời trai trẻ.

Văn phòng chật hẹp của Long Điền không đủ lớn để chứa tất cả mọi người, vì vậy họ vào trong một phòng họp và đóng cửa. Tất cả các thám tử đều ở đó, phần lớn bọn họ rõ ràng là bối rối vì cuộc họp sáng Chủ nhật này, đặc biệt là một cuộc họp lại dính tới cả Đồn trưởng.

Long Điền đang uống cà phê như thể đó là tất cả những gì ông ta cần để sống. Từ cái nhìn của ông ta, trông có vẻ ông ta cũng không ngủ được mấy, nếu có ngủ chút nào, và bàn tay đang cầm cốc cà phê của ông ta khẽ rung vì bị quá tải ca phê in.

Mọi người đều cầm cốc cà phê của mình vào ngồi vào chỗ. Cảnh Du quyết định đứng, và dựa vào tường.

Long Điền nhìn xuống những tấm giấy trên bàn trước mặt ông ta, và thở dài. Rõ ràng ông ta không muốn phải bắt đầu, như thể chính thức nói ra những từ ấy sẽ làm cho nó thật hơn.


"Mọi người, chúng ta có rắc rối lớn" ông ta nói.


"Chúng ta chỉ có hai vụ để so sánh, nhưng những điểm tương đồng rất đáng chú ý đến nỗi chúng tôi khá chắc chắn là chúng ta đang có một tên sát nhân hàng loạt hoạt động tại Thợng Hải."

Sự im lặng chết chóc tràn ngập căn phòng khi các thám tử trao đổi ánh mắt với nhau.


"Chúng ta đã được cảnh báo với khả năng đó" ông ta nói, không hề đi vào chi tiết, đó là lý do tại sao chúng ta có thể phát hiện ra nó sớm như vậy." Ông ta chuyển một vài tờ giấy cho thám tử ngồi bên tay phải


"Lấy một tờ và phát cho mọi người. Đây là hồ sơ vụ Lưu Liên và Tống Lam. Đọc kĩ càng cả hai vụ. Bà Lưu đã bị giết hôm thứ Sáu tuần trước, Bà Tống đã bị giết hôm thứ Sáu vừa qua."


"Vậy chúng ta có gì?"


Long Điền nhìn vào Sếp Viên, lắc đầu. "Không có gì. Không có cái gì cả. Không dấu vân tay; hắn mang găng. Không tinh trùng, mặc dù những dấu vết bầm tím ngoài âm đạo ở cả hai người phụ nữ chỉ ra rằng họ đã bị cưỡng đoạt. Hoặc hắn đã dùng bao cao su hoặc dùng ngoại vật, cũng không tìm thấy bất kì một sợi tóc nào. Không dấu chân, không sợi vải quần áo, không nhân chứng. Chúng ta chẳng có gì cả."


"Hãy để tôi hiểu mọi chuyện nhé" Viên Hành nheo mắt, đôi mắt ông ta xoáy vào đám đông.


"Nghĩa là tôi sẽ phải kể cho thị trưởng có một tên sát nhân hàng loạt đang hoạt động trong thành phố, và chúng ta không có đến một mảy may bằng chứng về hắn? Đó là nếu, bằng một cách kì diệu nào đó, chúng ta có thể sờ tay được vào hắn, chúng ta sẽ không thể buộc tội hắn với hai vụ án mạng này?"


"Đúng là vậy đấy" Long Điền nói.

"Làm thế nào các cậu chắc chắn là cùng một gã như thế? Mới có hai vụ giết người, và những vụ đâm chém không bất bình thường đến thế..."


"Hai vụ chém chết người mà hoàn toàn không có một bằng chứng nào để lại ư?"

Cảnh Du chen vào.

"Cả hai vụ đều tình cờ vào đêm ngày thứ Sáu, gần như cùng một giờ. Cả hai vụ đều được thực hiện từ một con dao trong bếp của nạn nhân, và cả hai lần hung khí đều bị bỏ lại. Đó là cùng một gã."


Anh không nhắc tới Ngụy Châu, và anh cá là Long Điền cũng sẽ không nhắc. Không sớm thì muộn cậu cũng sẽ bị mang vào vụ này, nhưng anh muốn việc đó để sau, khi đúng thời điểm và mọi chuyện trong tầm kiểm soát của anh.


"Có liên hệ nào giữa các nạn nhân không?" Sếp Viên hỏi.


Cảnh Du nhìn vào Queen và K, những người đang xử lý hồ sơ vụ án Tống Lam.

Queen lắc đầu. "Chúng tôi vẫn cần nói chuyện với vài người nữa, nhưng cho đến giờ chúng tôi không tìm được bất kì một mối liên hệ nào cả. Họ trông không giống nhau, họ không sống cùng một khu. Bà Lưu là một bà nội trợ, bà Tống là một luật sư. Họ không thường tới cùng một nơi. Theo những gì chúng tôi đã tìm hiểu được tới giờ, họ chưa từng gặp nhau."


"Chúng ta có thể lấy một bản danh sách ở công ty điện thoại ghi lại những cuộc gọi đi từ cả hai căn nhà, và so sánh chúng. Có thể chúng ta sẽ gặp may và họ có vài số điện thoại chung" Ray nói.


"Và luôn có những thứ thú vị ở trong các sọt rác nữa."


"Và chúng tôi cần lấy bản sao các hoá đơn đã huỷ của họ ở ngân hàng."


Cảnh Du viết ghi chú cho mình. "Cả các bản sao của các hoá đơn thanh toán bằng thẻ tín dụng. Có một sợi dây liên kết. Luôn có một sợi dây liên kết."


"Tôi muốn hoãn việc thông báo với thị trưởng trong một hoặc hai ngày"

Sếp Viên kết luận, lườm vào tất cả bọn họ. "Cho tới khi các cậu tìm được một bằng chứng chắc chắn để trông tôi không đến nỗi ngớ ngẩn như bây giờ."


"Bản thân việc hoàn toàn thiếu bằng chứng pháp y đã là một điểm đặc trưng,"


Cảnh Du chỉ ra. "Chúng ta cần đưa vụ này cho bên trên giải quyết"

Đúng như anh đã trông đợi, khuôn mặt Sếp Viên trở nên chua chát, ông ta quát.

"Cậu đang nói là chúng ta không đủ tốt để tự mình xử lý hả, thám tử Hoàng"


Cảnh Du nhún vai. Tất cả cớm đều ghen tị với phạm vi thẩm quyền của họ, và không ai, đặc biệt là lớp người cũ.

"Đơn vị hỗ trợ điều tra chuyên về lĩnh vực này, và tôi nói rằng chúng ta cần mọi sự giúp đỡ có thể có. Tôi không cần phải chứng minh cần của tôi to hơn của bọn họ."


"Với cậu nói thì dễ" Queen lạnh nhạt nhận xét. "Nhưng còn tôi thì sao?"


"Còn chúng tôi thì sao?" K nói ngay bằng một giọng ai oán.

Căn phòng dậy lên những tiếng cười và vài câu nhận xét tục tĩu. Long Điền đỏ mặt trước sự thiếu chín chắn, nhưng cũng không ngăn mình cười được. Cảnh Du nháy mắt với Queen, và chị nháy mắt lại.


"Nếu tất cả các cậu đã xong với vụ so sánh chiều dài – hay thiếu chiều dài"

Sếp Viên nói, cao giọng lên "có lẽ chúng ta có thể trở lại công việc. Được rồi, có thể chúng ta sẽ đưa vụ này lên trên. Nhưng không cho tới khi tôi bảo vậy, và không cho tới khi tôi nói chuyện với thị trưởng. Hiểu rõ chưa? Hãy tìm hết mọi khả năng khác trước đã."


"Chúng ta không có thời gian để chờ đợi lâu. Chỉ còn năm ngày nữa là lại tới một ngày thứ Sáu khác."


"Tôi biết hôm nay là ngày gì trong tuần" Viên Hành quát. "Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy vào chiều thứ Ba, và đó là sớm nhất có thể rồi. Mọi người, thế có nghĩa là các cậu có hai ngày để tìm ra cái gì đó, vì thế tôi đề nghị các cậu vào việc đi."

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro