CHƯƠNG 26: NÚT THẮT
Một bức tường xi măng thấp, hai bức tường cao bao quanh nhà để xe ở mặt bên. Bạn bà Tống đang ngồi trên một bức tường, co rúm lại một mình, nhìn chằm chằm tê liệt vào đám đông cảnh sát đang đi lại xung quanh.
Bà ta là một phụ nữ cao, rắn rỏi, với máu tóc cắt ngắn trong chiếc mũ mỏng, và đôi bông tai dài lúc lắc gần chạm tới vai. Bất chấp đôi bông tai, bà ta không có vẻ ăn diện để đi tiệc; bà ta đi xăng-đan, quần bó màu vàng, và một chiếc áo dài màu trắng với những hình màu vàng và tím loè loẹt ở đằng trước. Cảnh Du để ý thấy bà ta đeo vài chiếc nhẫn, nhưng không có cái nào là nhẫn cưới.
Anh ngồi xuống cạnh bà ta trên bức tường, và Ray, hơi tách biệt một chút như mọi khi, dựa vào chiếc xe của bà Tống ở cách đó một vài mét.
"Bà là bạn bà Tống" Cảnh Du hỏi, chỉ để cho chắc.
Bà ta bắn cho anh một cái nhìn cực kì sốc, như thể bà ta đã không để ý thấy anh đang ngồi cạnh bà ta. "Vâng. Anh là ai?"
"Hoàng CanhrDu, thám tử." Anh chỉ vào Ray. "Và thám tử Ray."
"Rất vui được gặp anh" bà ta nói lịch sự, rồi một cái nhìn hoảng hốt ào vào mắt bà.
"Ôi, làm sao tôi lại nói thế được? Không vui khi gặp anh gì cả. Anh ở đây là bởi vì Lam Lam"
"Vâng, thưa bà, đúng vậy. Tôi rất tiếc, tôi biết đây là một cú sốc cho bà. Bà có phiền trả lời vài câu hỏi nữa của chúng tôi không?"
"Tôi đã nói chuyện với cậu cảnh sát kia rồi."
"Tôi biết, thưa bà. Nhưng chúng tôi nghĩ về vài việc khác, và bất kì điều gì bà có thể kể cho chúng tôi đều sẽ giúp chúng tôi tìm ra kẻ đã giết bà ấy."
Bà ta run run hít vào. Bà ta đang run, và vòng tay ôm mình. Đó là một đêm ấm áp, oi bức, nhưng cơn sốc đã tác động vào bà ta. Cảnh Du không mang áo khoác để khoác lên bà, vì thế anh bảo một sĩ quan tuần tra gần đó đi lấy một cái chăn. Vài phút sau một cái chăn được mang tới, và anh đặt nó lên vai bà ta.
"Cảm ơn" bà ta nói, nắm chặt những nếp chăn một cách biết ơn.
"Không có chi."
Bản năng của anh là quành tay quanh bà để an ủi, nhưng anh cảm thấy dè dặt và bằng lòng với việc vỗ vào lưng bà. Giờ đây người duy nhất anh có thể ôm là Ngụy Châu; vì lý do nào đó, bằng cách ngủ với cậu, anh đã mãi mãi tách biệt mình ra khỏi những người phụ nữ.
Anh khó chịu nhận ra sự thay đổi này nhưng gạt nó xuống bên dưới nhận thức của mình, để xem xét việc đó sau khi anh có thời gian.
"Bà đã kể với cảnh sát rằng bà Tống hiện giờ không có bạn trai. Gần đây bà ấy có chia tay với ai, hay có lẽ là thường hẹn hò với một vài người không?"
Bà ta lắc đầu. "Không."
"Không có ai à? Không có một người bạn trai thường xuyên nào hết kể từ ngày li dị ư?"
Bà sốc lại mình đủ để ngẩng đầu lên và gửi cho anh một nụ cười run rẩy, lạnh nhạt.
"Chắc chắn." Chỉ một từ mang vị cay đắng.
"Cô ấy đã có một mối tình mười hai năm với một thẩm phán. Hắn đã bảo cô ấy rằng họ sẽ cưới nhau khi hắn li dị vợ, nhưng lúc đó không đúng thời điểm vì hắn đang xây dựng sự nghiệp. Rồi khi thời điểm đến, hắn li dị, và nhanh chóng kết hôn với một bình hoa di động hai mươi ba tuổi. Lam Lam đã tuyệt vọng, nhưng cô ấy đã ở một mình suốt một thời gian dài và không thể bắt đầu lại từ đầu. Hắn muốn tiếp tục chuyện tình ái, nhưng Lam Lam đã chấm dứt, hết sức im ắng. Ít nhất hắn đã không cố sa thải cậu ấy, nhưng tôi không cho là có lý do gì hắn phải làm thế. Chuyện của họ không phải là một bí mật; tất cả mọi người trong văn phòng đều biết."
"Chuyện đó xảy ra khi nào?"
"Để xem. Khoảng bốn năm trước, tôi đoán vậy."
"Kể từ đó bà ấy đã hẹn hò với những ai?"
"Tôi không biết là cậu ấy có hẹn hò không nữa. Có lẽ là một hoặc hai lần, ngay sau khi kết thúc chuyện tình kia, nhưng tôi biết ít nhất là suốt cả năm ngoái cậu ấy không ra ngoài với ai nữa. Cậu ấy bắt đầu có những vấn đề về sức khoẻ, và cậu ấy không cảm thấy đủ khoẻ mạnh để hẹn hò. Chúng tôi ăn tối bên ngoài mỗi tuần một lần hoặc cỡ đó; để làm tinh thần cậu ấy phấn chấn lên."
"Kiểu vấn đề về sức khoẻ nào?"
"Vài thứ bệnh. Cô ấy bị chứng màng tử cung (endometriosis), và khoảng một năm trước cuối cùng đã phải cắt bỏ tử cung. Một chỗ loét dạ dày, và huyết áp cao. Không có gì đe doạ đến sức khoẻ, nhưng dường như mọi thứ cùng đến một lúc, và nó khiến cho cô ấy tuyệt vọng. Gần đây Lam Lam đã ngất xỉu vài lần. Đó là lý do tại sao tôi quá lo lắng khi cô ấy không tới nhà hàng đúng giờ."
Họ đã gặp phải ngõ cụt khi hỏi về những người bạn trai cũ, nhưng Cảnh Du không thực sự trông mong điều gì khác đi. Anh chỉ đang thu thập mọi manh mối.
"Bà ấy có nhắc tới người nào mới gặp gần đây không? Bà ấy có cãi nhau với ai, hay có nhắc đến ai đó đi theo bà ấy không?"
Người phụ nữ lắc đầu. "Không, Lam Lam là người rất nền tính, hoà hợp với tất cả mọi người. Cô ấy thậm chí còn không mất kiểm soát khi tên khốn kia cưới cô búp bê bé nhỏ của hắn ta. Thực ra, lần gần đây nhất cô ấy gần với tức giận là khi một chiếc áo sơ mi lụa sút chỉ trong lần đầu tiên cô ấy giặt nó. Lam Lam yêu quần áo, và luôn đặc biệt tỉ mỉ về chúng."
"Gần đây bà ấy có hay tới một nơi nào không, nơi có thể gặp gỡ ai đó?"
"Không trừ tiệm tạp hoá."
"Tất cả mọi người đều có một lịch trình hàng ngày"
Cảnh Du khẽ thúc giục. Họ phải tìm ra làm cách nào tên sát nhân chọn những nạn nhân của hắn. Lưu Liên và Tống Lam phải có điểm chung nào đó, cái gì đó ở họ đã gây chú ý cho tên sát nhân. Họ đã sống ở hai khu vực khác nhau, vì thế chắc phải là cái gì đó khác, và tìm ra được điểm khác đó chính là mấu chốt.
"Bà ấy có thường đi làm đầu không, đi thư viện, hay cái gì đại loại như thế?"
"Lam Lam có mái tóc đỏ rất đẹp. Cậu ấy đi tỉa tóc vài tuần một lần, ở một tiệm làm tóc nhỏ gần văn phòng. Tiệm Hairport. Người làm tóc tên là Kathy, tôi nghĩ vậy. Có thể là Kathleen, hay Katherine. Cái gì đó tương tự như vậy. Thư viện ư? Không, Lam Lam không thích đọc cho lắm. Cậu ấy yêu các bộ phim và thích thuê video"
"Bà ấy thuê chúng ở đâu?"
"Ở siêu thị. Cậu ấy nói họ có một bộ sưu tập các băng video rất hay, và cậu ấy khỏi cần phải dừng lại nhiều lần."
"Bà ấy thường đi siêu thị nào?"
"Phillip, cách đây khoảng cây rưỡi."
Một siêu thị gần nhà, không phải là nơi Lưu Liên sẽ tới mua sắm. Nhưng Cảnh Du vẫn ghi chú mọi thứ; họ không biết chính xác mình có gì cho tới khi họ so sánh từng chi tiết với vụ Lưu Liên.
"Còn bà thì sao?" anh hỏi. "Bà kết hôn chưa?"
"Tôi goá chồng. Bảy năm trước. Lam Lam đã giúp tôi vượt qua quãng thời gian khó khăn, và đó là lúc chúng tôi trở thành bạn bè thân thiết. Trước đó chúng tôi chỉ là bạn thường, anh biết đấy, làm việc trong cùng một văn phòng từ lâu, nhưng đó là lúc tôi thực sự biết cô ấy. Cô ấy là một người bạn tuyệt vời."
Nước mắt chảy xuống khuôn mặt đầy phấn của bà.
Cảnh Du vỗ vào bà thêm mấy cái, nhận ra và lờ đi ánh mắt khó hiểu của Ray. Ray không nói một lời, để mặc cho anh hỏi hết. Anh ta vẫn làm thế, mỗi khi có một lý do gì đó khiến anh ta quyết định là Cảnh Du sẽ có nhiều cơ may có câu trả lời hơn.
"Tôi xin lỗi. Tôi biết tôi chẳng giúp được gì."
"Nhưng bà đã giúp mà" Cảnh Du trấn an bà ta. "Bà đã giúp chúng tôi loại trừ vài chuyện, để chúng tôi biết cần tập trung vào đâu và không lãng phí thời gian vào những ngõ cụt."
Về cơ bản đó là một lời nói dối; tất cả những gì họ có là những ngõ cụt. Nhưng bà ta cần mọi sự an ủi có thể có, dù dối trá hay không.
"Tôi có cần phải tới đồn hay gì không? Buồn cười nhỉ"
Bà gạt nước mắt và cố nặn ra một nụ cười cảm động. "Tôi biết các thủ tục pháp lý ở đoạn cuối, đoạn đã ra toà rồi ấy, nhưng chẳng biết gì về những giai đoạn khởi đầu cả."
"Không, bà không cần phải về đồn" anh nói, an ủi bà ta. "Cảnh sát đã lấy địa chỉ và số điện thoại của bà chưa?"
"Tôi nghĩ là rồi. Vâng, tôi nhớ đã nói với cậu ấy rồi."
"Vậy tôi không thấy lý do gì bà không thể về nhà, nếu bà muốn. Bà có muốn tôi điều ai đó đưa bà về nhà? Hay gọi ai đó, một người bạn hoặc là họ hàng, để ở cùng bà đêm nay không?"
Bà ta nhìn quanh đau khổ. "Tôi không thể bỏ ôtô của tôi ở đây."
"Nếu bà muốn ai đó đưa bà về, tôi sẽ cử một cảnh sát lái xe của bà và một người nữa theo cùng, để đưa anh ta về."
Nhưng dường như bà ta không thể đưa ra quyết định, vẫn còn quá choáng váng và yếu đuối để suy nghĩ mạch lạc. Cảnh Du quyết định thay cho bà ta, đỡ bà ta đứng dậy, gọi một cảnh sát tuần tra qua và sắp xếp đưa bà ta về nhà, chỉ dẫn bà ta gọi một người bạn hay hàng xóm sang ở cùng trong đêm đó.Bà ta gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ đang nghe hướng dẫn bài tập về nhà.
"Tôi có một đứa cháu ở gần nhà" bà ta nói. "Tôi sẽ gọi nó."
Và bà ta nhìn vào anh như thể hỏi xin sự cho phép để gọi cho đứa cháu thay vì một người bạn. Anh vỗ vào bà và nói với bà rằng thế cũng được, và đưa bà tới chỗ cảnh sát tuần tra, người vừa mới nhận chỉ thị của Cảnh Du nên đối xử với bà nhẹ nhàng như với một đứa trẻ bị lạc.
...
Khi Cảnh Du quay người, Ray vẫn mang cái nhìn bí ẩn như mèo đó.
"Cái gì?" anh gắt gỏng hỏi.
Ray nhướng lông mày lên. "Tớ chả nói gì cả."
"Mặc dù vậy cậu đang nghĩ cái gì đó. Câu đang mang cái nụ cười tự mãn như ăn phân trên mặt."
"Tại sao ai đó lại cười tự mãn khi họ ăn phân nhỉ?" Ray hỏi ngược lại.
Anh thích anh ta như một người anh em, nhưng thề có Trời, đôi khi Cảnh Du cảm thấy như muốn đập vỡ cái bộ mặt đẹp đẽ kia đi. Nhưng một khi Ray đang có một trong những tâm trạng của anh ta, thì không gì có thể móc được thông tin từ anh ta. Cảnh Du nghĩ về việc chuốc vài cốc bia để làm mềm cái lưỡi của anh ta, rồi quyết định để lại đã. Anh sẽ dành bia cho những trường hợp đặc biệt.
Chẳng còn việc gì để làm ngoại trừ hỗ trợ Queen và K thắt lại các đầu mối lỏng lẻo: đảm bảo thùng rác đã được thu thập, để xem xét sau; tìm khắp căn nhà những giấy tờ cá nhân đại khái như nhật kí, sổ điện thoại và địa chỉ, hợp đồng bảo hiểm. Khi chết đi, Tống Lam sẽ mất tất cả sự riêng tư của mình. Họ sẽ lục soát tủ quần áo và tủ đồ của bà, để tìm kiếm một dấu vết ngẫu nhiên và định mệnh liên kết bà với Lưu Liên. Bất kể hai người phụ nữ đó có điểm chung nào thì đó cũng là chìa khoá dẫn tới tên sát nhân.
Nếu Lưu An tội nghiệp không tự sát, ông ta đã có thể giúp họ chỉ ra mối liên hệ chết người này, và có lẽ đã tìm được một lý do để sống là giúp tìm kiếm tên sát nhân của vợ ông ta. Theo ý kiến của Cảnh Du, những miếng đề can có chữ "Chuyện chết tiệt vẫn xảy ra" nên có thêm từ "thường xuyên" ở bên dưới.
Bên khám nghiệm pháp y đã mang thi thể Tống Lam đi, mặc dù vẫn còn cũng chẳng còn gì nhiều để mà khám nghiệm ngoại trừ thời gian giả định của cái chết. Đáng lẽ họ có thể tiết kiệm thời gian và công sức cho đội khám nghiệm pháp y; Cảnh Du biết rõ thời gian của cái chết, bởi vì Ngụy Châu đã gọi anh.
Lo lắng đã tăng thêm vài nếp nhăn trên khuôn mặt của Đại úy khi ông ta rầu rĩ nghiên cứu đường vẽ hình người trên sàn nơi bà Tống đã nằm xuống.
"Tất cả mọi người đến văn phòng tôi sáng mai lúc mười giờ" ông ta nói. "Còn bây giờ, hãy về nhà và ngủ đi một chút."
Cảnh Du liếc đồng hồ. Đã gần 3 giờ sáng, và anh đột nhiên nhận ra là cả đêm hôm trước anh cũng chẳng ngủ được mấy.
"Cậu có về lại nhà Ngụy Châu không?" Ray hỏi.
Anh muốn thế, anh rất muốn. "Không, tớ sẽ không làm phiền cậu ấy," anh nói. "Cậu ấy chắc đang ngủ."
"Cậu nghĩ vậy à?"
Anh nhớ lại cái cách cậu đã nhìn khi anh ra đi, biểu cảm đau đáu đã trở lại trên khuôn mặt u sầu của cậu. Anh vẫn chưa hôn cậu, anh chợt nhận ra. Đầu óc anh đã để trên hiện trường vụ án mạng, và anh đã hoàn toàn bỏ Ngụy Châu ra ngoài. Anh chỉ vừa mới làm tình với cậu, vừa rời khỏi cơ thể ấm áp của cậu để trả lời tin nhắn, và anh đã bước ra ngoài mà không hôn cậu.
"Chết tiệt" anh mệt mỏi.
Ray nói, "Gặp cậu sáng mai," và đi tới chỗ ô tô của anh ta. Lộ Lộ có lẽ vẫn còn đang đợi, Cảnh Du nghĩ. Cô ấy cũng là một cảnh sát; cô ấy sẽ hiểu rằng anh ta phải ra đi đột ngột.
Nhưng Ngụy Châu không phải là cảnh sát; cậu chỉ là một chàng trai đã quá cô độc suốt cả cuộc đời cậu, một người đã chịu đủ thương đau cho cả mười kiếp sống. Cậu mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ; cậu đã không gục ngã, nhưng cậu mang đầy những vết thương, cả về thể xác và tinh thần. Cậu đã phải gom hết can đảm mới để cho anh làm tình với cậu, và anh đã làm gì? Lần đầu tiên của họ, anh đã biến nó thành một cú chớp nhoáng cẩu thả; anh thậm chí còn chưa nói lời yêu.
Nếu anh mà với tới được thì anh đã tự đá vào mông mình rồi.
Cậu không thể ngủ; cậu sẽ đang nằm trên giường, yên ắng và im lặng, chờ anh trở về. Anh không thể bảo vệ cậu bằng cách giữ bí mật với cậu, bởi vì cậu biết còn nhiều hơn anh. Cậu là một nhân chứng trực tiếp, bên trong tên sát nhân, theo dõi qua đôi mắt hắn khi hắn vui vẻ xẻ thịt và đâm chém.
Cảnh Du lái xe thật nhanh, lúc này đường phố đã vắng lặng hơn. Trời bắt đầu mưa, cơn bão di chuyển chậm rãi cuối cùng đã tới được thành phố. Anh cảm thấy như đây là cuộc diễn lại đêm thứ Sáu vừa qua, khi anh nhanh chóng lao qua những con phố ẩm ướt để tới chỗ Ngụy Châu.
Đúng như anh đã nghĩ, có đèn trong phòng khách khi anh đưa xe vào lối lái xe và tắt động cơ. Trước khi anh có thể ra khỏi xe, cậu đã mở cửa trước và đứng ở đó, bóng cậu che lấp ánh sáng, chờ đợi anh.
Cậu vẫn còn mặc chiếc áo choàng mỏng, và anh có thể nhìn rõ đường nét cơ thể cậu qua lớp vải. Anh chạy qua làn mưa và nhảy bật lên hai bậc cầu thang thấp tới hiên nhà. Cậu không nói gì, chỉ đứng lùi lại cho anh vào. Cậu không hỏi họ đã tìm thấy cái gì, bởi vì cậu đã biết.
Cậu mệt mỏi, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng. Đôi mắt ấy chứa chấp sự mệt mỏi vượt xa giới hạn thể xác, và bầu không khí huyền ảo xa cách lại một lần nữa bao quanh cậu.
Anh đã định sẽ dành cho cậu sự an ủi, nếu cậu chấp nhận. Anh đã định sẽ chăm sóc cậu, cho cậu giấc ngủ không mộng mị để chữa lành. Cậu có thể thư giãn, biết rằng cậu đã an toàn.
Anh đã định sẽ ôm cậu suốt cả đêm, cho cậu niềm an ủi nguyên sơ của loài vật khi anh gần bên.
Đó là những gì anh đã định làm. Nhưng khi họ lặng lẽ đối mặt với nhau, với cơn mưa rào rạt đổ bên ngoài và nhịp tim đột ngột tăng nhanh của anh, anh quên mất tất cả những điều cao thượng anh định làm. Anh chỉ vừa mới chiếm lấy cậu vài giờ trước, biến cậu thành của anh bằng sự chiếm hữu thể xác trong giao phối, nhưng họ đã bị chen ngang. Hành động đã hoàn tất, nhưng dấu ấn xác thịt vẫn chưa được định rõ. Sự thân mật thật sự không nằm trong việc xâm nhập hay cực khoái, mà là trong quãng thời gian im lặng sau đó, trong những giao lộ nhỏ nơi hai sinh mạng đan vào nhau. Anh đã không đủ thời gian để dành trọn cả đếm cho cậu.
Anh đóng cửa và khoá lại, mắt chưa từng rời khỏi cậu một giây. Rồi, không hề vội vã, anh bế cậu lên và mang cậu vào trong phòng ngủ, dừng lại trên đường đi để tắt đèn.
Không có sự phản đối giận dữ nào từ phía cậu, không có sự miễn cưỡng. Cậu nằm lặng im nơi anh đã đặt cậu trên giường, chờ đợi trong khi anh kiễn nhẫn lột hết quần áo của mình. Anh cởi bỏ chiếc áo choàng của cậu lần thứ hai trong đêm đó, không để làm gì cả, chỉ đơn giản là anh muốn ôm cậu, thuần túy muốn chạm vào cơ thể cậu.
"Còn đau không?"Anh thì thầm trên vành tai cậu.
Ngụy Châu khẽ lắc đầu, và anh biết cậu nói dối. Cậu đã phải đứng dựa vào khung cửa và khó khăn khi làm hành động xoay người, có lẽ phải mất đến 5 phút để cậu di chuyển từ giường ra mở cửa cho anh. Anh đột nhiên thấy ghét mình.
"Châu Châu"
Lần này cậu quay lại kèm theo một cú đấm nện thằng lên cằm, quá bất ngờ Cảnh Du gần như rú lên.
"Có đau không?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.
"Tất nhiên rồi!" Như nghĩ ra điều gì, anh quan sát trong khi cậu đang mỉm cười.
Anh không thể làm đêm nay biến mất, nhưng anh có thể biến bóng tối thành thánh đường của riêng họ. Anh có thể kìm hãm dục vọng không thể kiềm chế được của mình và đảm bảo là lần này cậu cũng ở đó cùng anh, nằm im trong sự tĩnh lặng ấm áp, anh có thể ôm cậu để cho suốt cả đêm cậu cảm nhận được hơi ấm và những nhịp tim đều đặn và biết rằng cậu không cô đơn.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro