CHƯƠNG 2: NGÀY NGHỈ TỒI TỆ
Chuông cửa reo. Hoàng Cảnh Du mở một mắt, liếc vào đồng hồ, rồi nhắm mắt lại với một tiếng chửi thầm. Mới bảy giờ sáng thứ Bảy, cuối tuần được nghỉ đầu tiên của anh trong cả một tháng, và tên ngốc nào đó lại đang dựa vào chuông cửa nhà anh. Có lẽ cái tên cà chớn nào đó sẽ đi. Tiếng chuông lại reo lần nữa, và theo sau nó là hai tiếng gõ vào cửa.
"Khốn kiếp!"
Lẩm bẩm một lần nữa, Cảnh Du ném mép chăn sang một bên và trần truồng lao ra khỏi giường. Anh tóm lấy chiếc quần nhàu nhĩ tối qua đã cởi ra và mặc vào, kéo khoá nhưng không cài cúc. Theo thói quen, một thói quen thâm căn cố đế tới mức anh thậm chí không bao giờ phải nghĩ về nó, anh nhặt khẩu Beretta 9 li lên từ chiếc bàn cạnh giường. Anh không bao giờ ra mở cửa mà không mang vũ khí. Về mặt này, thậm chí anh còn không ra nhặt thư mà không trang bị. Cô bạn gái gần đây nhất của anh, với khoảng thời gian tồn tại rất ngắn bởi vì cô ta không thể chịu nổi thời gian biểu lộn xộn của một tay cớm, đã nói một cách cay độc rằng anh là người đàn ông duy nhất cô ta biết mang theo cả vũ khí vào trong phòng tắm.
Cô ta chẳng có mấy khiếu hài hước, vì thế Cảnh Du đã kìm mình không nói một câu nhận xét bẩn thỉu về súng ống của đàn ông. Ngoại trừ tiếc nuối chuyện tình dục, anh đã thấy thật sự vui mừng khi cô ta kết thúc mọi chuyện.
Anh nâng một khe mành lên để nhìn ra ngoài, và với một tiếng chửi thề khác anh vặn khoá và mở cửa.
Bạn và người đồng sự của anh, Ray, đang đứng trên cái hiên nhỏ. Ray nhướn đôi lông mày đen thanh lịch lên khi anh ta quan sát chiếc quần thun nhàu nhĩ của Cảnh Du.
"Pijama đẹp đấy!" Ray nói.
"Cậu có biết bây giờ là lúc quái nào không hả?"
Cảnh Du khạc ra.
Ray xem đồng hồ đeo tay của anh ta, một chiếc Piaget mỏng dính.
"Bảy giờ không hai. Sao?" Anh ta bước vào trong. Cảnh Du đóng sầm cánh cửa lại với một tiếng beng chói tai.
Ray dừng phắt lại, hỏi một cách muộn màng.
"Cậu có khách à?"
Cảnh Du lùa tay vào tóc, rồi xoa mặt, nghe tiếng đám râu lởm chởm cọ vào lòng bàn tay chai sạn.
"Không, tớ ở một mình."
Anh ngáp, rồi quan sát người đồng sự của mình. Ray đang đóng bộ hoàn hảo, như mọi khi, nhưng mắt anh ta cũng thâm quầng. Cảnh Du lại ngáp lần nữa.
"Đó là tại một đêm thức khuya, hay là một sáng dậy sớm?"
"Cả hai đều đúng. Chỉ là một đêm không ra gì, không ngủ được. Tớ nghĩ tớ sẽ ghé qua để dùng bữa sáng và uống ít cà phê."
"Thật là hào phóng biết bao, chia sẻ cơn mất ngủ của cậu với tớ"
Cảnh Du lầm rầm, nhưng anh đã đang trên đường vào bếp. Anh cũng có những đêm tồi tệ của mình, vì thế anh hiểu nhu cầu cần một người bạn. Ray chưa bao giờ bỏ rơi anh trong những trường hợp đó.
"Tớ sẽ châm một bình cà phê, rồi cậu tự lo trong khi tớ đi tắm và cạo râu."
"Quên đi" Ray nói.
"Tớ sẽ chuẩn bị cà phê. Tớ muốn nó có thể uống được."
Cảnh Du không tranh cãi. Anh có thể uống được cà phê của mình pha, nhưng từ trước tới nay chẳng ai khác uống được cả. Bản thân anh không quan tâm lắm tới vị của nó, nhưng đó là vì anh chỉ cần cú hích của chất caffeine, nên hương vị phải xếp hàng thứ yếu.
Anh để Ray lo chuyện cà phê và ngáp ngắn ngáp dài trở lại phòng ngủ, nơi anh lột quần ra, bỏ mặc chúng ở vị trí cũ trên sàn. Mười phút ở dưới vòi hoa sen, với một tay chống vào tường ốp đá trong khi nước phun vào đầu anh sẽ khiến cho việc thức dậy là khả dĩ; cạo râu khiến nó thành việc được trông mong, nhưng anh vẫn còn cần đến một vết xước trên cằm mới bị thuyết phục. Anh vừa thấm máu vừa lẩm bẩm. Anh có một lý thuyết là bất kì ngày nào bắt đầu với một vết xước lúc cạo râu sẽ đều là một ngày chó chết từ đầu đến cuối. Không may là, hầu như ngày nào mặt anh cũng có một vết cắt nho nhỏ. Anh không giỏi cạo râu lắm. Ray đã từng uể oải khuyên anh chuyển sang máy cạo râu chạy điện, nhưng anh ghét cái ý tưởng để cho một lưỡi dao làm tốt hơn cả mình, vì thế anh khăng khăng giữ kiểu cũ, dâng máu mình trên bệ thờ của sự cứng đầu.
Ít nhất, mặc quần áo cũng dễ dàng. Cảnh Du chỉ đơn giản mặc vào bất kể cái gì trong tầm tay. Bởi vì đôi khi anh quên thắt cà vạt, anh luôn giữ một chiếc trong xe ô tô; nó có thể không hợp với bất kể cái gì anh đang mặc, nhưng anh nghĩ cà vạt chỉ là cà vạt, và điều quan trọng là tinh thần của nó chứ không phải là phong cách. Đồn trưởng muốn các thám tử phải đeo cà vạt, vì thế Cảnh Du đeo một cái. Đôi khi Ray nhìn anh kinh hoàng, nhưng Ray là một gã sùng thời trang thường hướng về những bộ vét lụa Italy, vì thế Cảnh Du không thèm để tâm. Nếu bất kì một tay cớm nào khác ăn mặc như Ray, hay lái chiếc xe giống của Ray, thì Bộ Nội Vụ sẽ vây xung quanh anh ta như lũ ruồi bu vào phân, mà đó cũng là một cách thích hợp để mô tả Bộ Nội Vụ. Nhưng Ray giàu có một cách độc lập, do được thừa kế một tài sản kha khá từ người mẹ tài phiệt cũng như vài món kinh doanh thành công của cha mình, một doanh nhân đã rơi vào bẫy tình ái trong một chuyến công tác tới Paris và dành phần đời còn lại ở Pháp.
Ngôi nhà của Ray dễ ngốn đến mười triệu, và anh ta không bao giờ thực hiện bất kì một nỗ lực nào để hạ bậc mức sống của mình. Người đồng sự của anh là một gã chó đẻ bí ẩn đến nỗi Cảnh Du không thể quyết định liệu Ray đã sống xa hoa như thế chỉ vì anh ta thích lối sống ấy và có phương tiện, hay là anh ta làm như thế để chọc tức những tên con hoang ở Bộ Nội Vụ. Cảnh Du nghi cái sau là đúng. Anh đồng tình.
Anh và Ray đối lập nhau trong rất nhiều chuyện. Ray dẻo dai như một sợi roi da, và sống cách biệt như một con mèo. Bất kể tình huống nào, trông anh ta luôn luôn lịch sự và có văn hoá, quần áo hoàn hảo. Anh ta thích – thực sự thích – opera và ba lê. Cảnh Du thì hoàn toàn ngược lại: anh có thể mặc những bộ vest lụa đắt tiền nhất, cắt may hoàn toàn dành cho cơ thể cường tráng, sung sức của anh mà trông vẫn rối bù sao đó. Anh thích thể thao và nhạc cổ điển. Nếu họ là những chiếc xe, Ray sẽ là một chiếc Jaguar, trong khi Cảnh Du là một chiếc bán tải. Bốn bánh dẫn động. Mặt khác, Cảnh Du nghĩ khi anh lang thang trở lại nhà bếp, tự nhiên đã lấy của người này cái này thì sẽ đền bù cho anh ta cái khác và ngược lại. Về mặt cá nhân, Ray đẹp trai một cách bóng bẩy, nhưng trong ảnh khuôn mặt anh ta như báo điềm gở. Cảnh Du cho là mặt của anh sẽ doạ được bọn trẻ con và đám thú nhỏ, nếu xét đến sự khác biệt giữa hai người, nhưng máy ảnh lại yêu thích anh. Với tất cả những góc cạnh đó, Ray giải thích. Ray là một tay thích chụp ảnh và chụp rất nhiều; anh ta không bao giờ quên mang theo máy ảnh. Vốn là đồng sự và thường xuyên đi cùng anh ta, Cảnh Du tự nhiên có mặt trong rất nhiều bức ảnh.
Trên phim, những đường nét thô bạo của hàng lông mày luôn nhíu chặt, đôi mắt sâu và khuôn hàm sắc cạnh, tất cả đều trở nên đăm chiêu và hấp dẫn thay vì hung hăng thuần tuý. Thậm chí bằng cách nào đó chiếc mũi hơi gãy của anh trông cũng thẳng ra trên ảnh. Ngoài đời, trông anh lúc nào cũng nhăn nhó, méo mó, và đôi mắt anh là đôi mắt của cớm, cảnh giác và quá già dặn.
Cảnh Du lấy cho mình một cốc cà phê và ngồi xuống bàn. Ray vẫn đang nấu nướng, và bất kể đó là gì thì mùi cũng rất tuyệt.
"Bữa sáng có gì?" anh hỏi.
"Bánh mỳ làm bằng bột mỳ nguyên chất với trứng ốp la."
Cảnh Du khụt khịt. "Không bao giờ có bột mỳ nguyên chất trong nhà tớ cả."
"Tớ biết. Vì thế tớ đã mang theo."
Những thứ đồ bổ dưỡng. Cảnh Du chẳng quan tâm. Anh có thể khá lịch sự khi người khác nấu ăn. Trong lúc làm việc họ hầu như sống nhờ đồ ăn nhanh, bất kể cái gì nhanh và dễ làm, vì thế anh không phiền phải ăn những thứ ít béo, bổ dưỡng để cân bằng bất kể khi nào họ có thời gian. Quỷ thật, thậm chí anh còn học cách thích ăn mầm. Chúng có vị như đậu non, vừa được kéo ra khỏi mặt đất và còn chưa phát triển hết, với thân vẫn còn mềm. Anh ăn rất nhiều đậu non khi còn là một đứa trẻ, thích ăn chúng hơn thứ đậu đã chín hoàn toàn và cần phải đóng hộp.
"Vậy cái gì làm cậu không ngủ đêm qua?" anh hỏi Ray.
"Có gì đặc biệt không?"
"Không, chỉ là một trong những đêm mà cứ hễ cậu thiu thiu ngủ thì một giấc mơ kì quái lại bắt đầu."
Những giấc mơ đến và đi thật là kì lạ. Tất cả cớm đều nằm mơ, nhưng anh và Ray đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn vài năm trước, ngay sau vụ xả súng; trong một thời gian đêm nào giấc mơ cũng tới. Phần lớn cớm trải qua toàn bộ sự nghiệp của họ mà không bao giờ phải nổ súng, nhưng Cảnh Du và Ray không có cái may mắn đó. Họ đang cố tìm một nghi phạm để thẩm vấn trong một vụ bắn giết và đã bị cô bạn gái phiền phức của nghi phạm dẫn ngay vào giữa một vụ buôn bán ma tuý lớn, do chính nghi phạm tổ chức. Đó thường là cách những tên tội phạm dính chấu; hầu hết chúng không bị bắt nhờ vào kết quả hoạt động vất vả của các thám tử, mà vì một kẻ nào đó đã bán rẻ chúng.
Vào lần đó, thay vì chuồn qua một cánh cửa sổ nào đó và biến mất trong những ống cống, bọn tội phạm đã nổ súng trước. Cảnh Du và Ray đổ xuống sàn, bò vào một căn phòng khác, và trong năm phút dài nhất trong lịch sử họ đã bị dồn ép trong căn phòng đó. Đến khi quân tiếp viện tới, trong hình dạng của mọi cảnh sát ở gần đó, mặc đồng phục hoặc không, những người đã nghe cú gọi "cảnh sát bị bắn" của Cảnh Du, thì ba trong số những tên tội phạm và cô bạn gái đã bị bắn.
Cô gái và một trong số ba gã đàn ông đã chết. Một viên đạn đã nảy ra, bật lại và một phần của nó trúng vào lưng Cảnh Du, suýt trúng vào xương sống của anh. Nó vẫn có đủ lực để làm gãy một xương sườn và tạo một cái lỗ trong lá phổi bên phải của anh. Lúc đó mọi thứ đã hơi lộn xộn, nhưng một kí ức anh vẫn còn nhớ rõ đó là Ray quỳ bên cạnh anh và xổ ra một tràng chửi thề liên tu bất tận trong khi cố ngăn máu chảy ra.
Ba ngày trong khu vực chăm sóc đặc biệt, tổng cộng mười lăm ngày nằm viện, chín tuần trước khi anh có thể trở lại với công việc. Phải, cả hai người họ đều đã có những cơn ác mộng trong một khoảng thời gian sau vụ đó. Ngay khi Ray dọn bánh mỳ ra, điện thoại reo. Cảnh Du vươn tay với ống nghe, và cùng lúc máy nhắn tin của Ray cũng reng.
"Cứt thật!" cả hai đồng thanh nói, nhìn chằm chằm vào nhau.
"Ngày thứ Bảy đấy, chết tiệt!"
Cảnh Du quát vào ống nói. "Hôm nay chúng tôi nghỉ."
Anh lắng nghe trong khi nhìn Ray nhanh chóng nuốt vội một cốc cà phê, rồi thở dài.
"Rồi, okay. Ray đang ở đây. Bọn tôi lên đường đây."
"Cái gì đã huỷ ngày nghỉ của bọn mình thế?"
Ray muốn biết khi họ ra khỏi cửa.
" Ba người có mặt ở hiện trường khác. Một xin nghỉ ốm sáng nay và người còn lại đang ở chỗ nha sĩ với cái răng sâu."
Chuyện thường ngày, điên tiết cũng chẳng được gì. "Tớ sẽ lái."
"Vậy chúng ta đang đi đâu?"
Cảnh Du đưa cho anh ta địa chỉ khi họ vào trong xe của anh, và Ray viết ra.
"Một người đàn ông gọi điện báo và nói rằng vợ ông ta bị đau. Xe cấp cứu đã xuất phát, nhưng một cảnh sát tuần tra đã tới đó trước. Anh ta chỉ nhìn qua và đã báo huỷ xe cấp cứu, và thay vào đó báo một vụ giết người."
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro