CHƯƠNG 17: MỆT MỎI
Y tràn đầy sinh lực đến nỗi gần như đau đớn. Y có thể nhận thấy dự cảm ngập tràn trong y, năng lượng đang tích tụ, cho tới khi y như sáng lấp lánh. Y luôn luôn ngạc nhiên bởi cách con người mù tịt trước sức mạnh, nhưng mà phần lớn mọi người đều cực kì ngu ngốc.
Sẽ là đêm nay.
Thật không bình thường khi chỉ mới một tuần trôi qua từ tối thứ Sáu trước, nhưng việc này quá dễ dàng, chẳng có lý gì phải trì hoãn. Và còn nỗi sung sướng, sự hình thành của năng lượng gần như ngay lập tức sau khi ánh sáng từ vụ trước phai nhạt dần. Tất nhiên, y không thể dựa vào sự hình thành này mỗi tuần; sức mạnh thực sự tàn bạo không diễn ra thường xuyên như thế. Và y thường thích kéo dài nó nhiều hơn, thậm chí có khi lâu đến một tháng, nhưng đó là vì luôn luôn có những khó khăn cần phải vượt qua, những vấn đề cần phải giải quyết.
Tống Lam chẳng có vấn đề gì cả. Mụ ta sống một mình, và thói quen hàng ngày của mụ thì cố định một chỗ. Không, chẳng có lý do gì phải chờ.
Thật kì lạ là hầu như lúc nào phụ nữ cũng là những kẻ thô lỗ, mặc dù một đôi lần cũng có những gã đàn ông mà y buộc phải trừng phạt. Y không thích đàn ông. Không phải vì sức mạnh của một gã đàn ông làm mọi chuyện khó khăn hơn; y khinh miệt cái khái niệm đó. Y đủ khoẻ để xử lý hầu như bất kì kẻ nào, và làm việc miệt mài để duy trì sức mạnh đó.
Đàn ông chỉ đơn giản là không mang tới niềm sung sướng, cơ hội để kéo dài trò chơi trong khi năng lượng hình thành. Đàn ông gần như là buồn chán. Và tất nhiên, y không phải là đồ biến thái, nên ít nhất một nửa trò vui đã bị mất. Không đời nào y giao cấu với một gã đàn ông. Nếu đôi khi y hơi độ lượng hơn với sự thô lỗ của đàn ông – chà, thì rút cuộc đó là do quyết định của y, chứ không phải của bất kì ai khác. Nếu y thích phụ nữ hơn, thì đó cũng không phải là việc của bất kì ai ngoài chính y.
Y ngâm nga suốt cả ngày, khiến Mai phải nhận xét rằng chắc chắn y đang có tâm trạng tốt.
"Chắc anh phải có kế hoạch lớn cho dịp cuối tuần"
Cô ta nói, và y nghe thấy một chút ghen tị vô tình trong giọng nói của cô ta. Y thích thế. Tất nhiên, y đã biết là Mai khao khát y, vì tất cả những thứ hay ho mà cô ta sẽ có. Cô ta đơn giản không phải loại y thích.
"Một cuộc hẹn nóng bỏng"
Y trả lời, không quan tâm liệu cô ta có nghe thấy trạng thái vui sướng âm ỉ trong câu nói hay không. Nó có thể tâng bốc những tưởng tượng của cô ta.
Y nghĩ Tống Lam đang chờ đợi y. Y đã ở trong nhà của mụ ta, và có thể tưởng tượng ra chính xác tình huống ấy. Y biết mụ ta ngồi ở đâu trong lúc xem ti vi – vốn là tất cả những việc mà mụ làm. Y biết phòng ngủ của mụ trông thế nào, mụ mặc gì đi ngủ: những bộ pijama thực dụng. Y không hề ngạc nhiên.
Y thích váy ngủ hơn, nhưng quần pijama cũng không thành vấn đề. Mụ ta sẽ lột ra cho y; tất cả bọn họ đều làm vậy, với một con dao sáng loé dí vào mặt.
Y đã kiểm tra trong bếp. Dao rựa của mụ tồi tệ đáng thất vọng, với lưỡi cùn gần như không thái nổi một quả chuối. Rõ ràng mụ không giỏi nấu nướng, nếu không những con dao của mụ đã ở trong tình trạng khá hơn.
Y đã chọn một con dao thái phi lê và mang về nhà, dành hai đêm vừa qua để cần mẫn mài lưỡi dao thật sắc. Y ghét phải làm việc với những dụng cụ nhà bếp.
Y gần như không chờ nổi tới đêm, khi nghi lễ bắt đầu, như cha y đã dạy: Khi mi thô lỗ, mi sẽ phải chịu phạt.
***
Cảnh Du đã gọi cho Ngụy Châu vào lúc bảy giờ sáng, chỉ để chào và hỏi xem cậu có ngủ ngon không, và âm điệu khó chịu trong giọng cậu khiến anh cười khúc khích. Về mặt tinh thần cậu vẫn còn khước từ anh, nhưng về mặt thân thể mọi chuyện đã diễn tiến tốt đẹp hơn mọi hi vọng của anh.
Anh đã hôn cậu, và cậu không chỉ không sợ hãi, cậu đã thích thú với nó. Xét đến quá khứ của cậu thì đó là cả một bước tiến dài.
Anh cười toe toét như một tên ngốc suốt trên đường đi làm.
Anh đã hôn cậu! Cứ cho nó là một nụ hôn sẽ khiến bất kì đứa trẻ vị thành niên nào đảo mắt vì buồn chán thì đã sao nào? Anh đã đủ già để biết rằng càng chậm thì càng thú vị. Tới lúc Ngụy Châu đến với anh có thể anh đã phát điên vì chán nản, nhưng sau đêm hôm qua anh không hề nghi ngờ chuyện đó sẽ xảy ra. Anh choáng váng vì vui sướng, những dự đoán sủi bọt trong lòng anh như rượu champagne.
Ray đã ở đó khi Cảnh Du bước vào, đôi mắt anh ta ngái ngủ khi dựa ra sau ghế của mình và nhìn Cảnh Du đi tới.
Mọi người di chuyển xung quanh họ, nói chuyện và văng tục; tiếng điện thoại reo không ngớt, máy fax và máy phô tô o o gần như không lúc nào ngừng.
Một ngày bình thường, nhưng Cảnh Du không cảm thấy bình thường. Anh vẫn đang cười khi bước tới máy pha cà phê và rót ra hai cốc. Anh hớp một ngụm khi về tới bàn mình, và đưa cho Ray cốc kia.
"Trông cậu có vẻ cần nó đấy. Một đêm tồi tệ hả?"
"Cảm ơn." Ray cẩn thận nếm thử, nhìn Cảnh Du qua mép cốc.
"Một đêm dài, nhưng không tệ. Sao? Hôm qua có tìm hiểu được gì hay ho không?"
"Khá nhiều. Trước hết, hãy nói là tớ không còn nghi ngờ như trước nữa."
Ray đảo mắt. "Thế còn Ngụy Châu? Cậu ta đã làm gì trong sáu năm?"
"Cố gắng hồi phục" Cảnh Du nói nhanh.
"Phương Bác đã đánh đập cậu ấy, cố cưỡng hiếp cậu ấy, và khi không thể, y đã giết đứa trẻ trước mặt cậu ấy. Theo lời Tiến sĩ Trương, cú tổn thương về tinh thần đó đặc biệt tai hại, thậm chí có thể đã huỷ hoại mọi khả năng siêu cảm của cậu ấy. Rõ ràng hình ảnh về vụ giết bà Lưu là cơn nhột ngoại cảm đầu tiên cậu ấy có kể từ đó."
"Vậy là ba mớ ngoại cảm đã trở lại với cậu ấy?"
Cảnh Du nhún vai. "Ai mà biết được. Không có gì khác xảy ra cả."
"Tớ đã nói chuyện với cậu ấy đêm qua, hỏi thêm vài câu về những gì cậu ấy đã nhìn thấy trong hình ảnh tiên thị, và cậu ấy nhớ ra được vài chi tiết."
"Như cái gì?"
"Gã đó cao khoảng 1m8, khoẻ mạnh, và hắn không phải người Thượng Hải."
Ray khụt khịt. "Việc đó thực sự khoanh vùng nhiều cho chúng ta đấy."
"Còn hơn những gì chúng ta có trước đó."
"Đồng ý. Có còn hơn không. Đó là trong trường hợp chúng ta chấp nhận coi hình ảnh tiên thị của một nhà ngoại cảm là đầu mối, bởi vì thẩm phán chắc chắn là sẽ không chấp nhận cậu ấy như một bằng chứng."
"Còn lựa chọn nào khác nữa? Chẳng có gì khác cả. Gã này không để lại một dấu vết nào. Tớ sẽ chấp nhận bất kì một đầu mối nào có thể có, và lo tìm bằng chứng sau khi đã tìm ra hắn."
"Thực ra" Ray chậm rãi nói "Chúng ta đã nói chuyện với một người phù hợp với mô tả đó."
"Ừ, tớ biết. Lưu An. Ông ta khỏe như trâu mộng, và mặc dù đã sống ở Trùng Khánh hơn hai mươi năm, giọng ông ta vẫn còn mang âm điệu miền tây."
"Nhưng trực giác của tớ bảo là ông ta đã không làm việc đó."
"Ông ta đã có cơ hội."
"Nhưng không có động cơ. Không người tình, không bảo hiểm. Không có gì cả."
"Có lẽ là một cuộc cãi vã đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát chăng?"
"Giám định pháp y không tìm được một vết bầm nào chứng tỏ bà ta bị đánh. Bà ta không chỉ bị giết, bà ta đã bị xẻ thịt."
"Sách đã dạy rằng khi có nhiều vết dao đâm đến thế, tên sát nhân phải thực sự tức giận với nạn nhân. Và rằng nếu hắn dành nhiều thời gian như thế để làm việc đó, có thể hắn sống ở ngay gần. Cậu cũng biết các con số y như tớ: tám mươi phần trăm trường hợp, khi một người phụ nữ bị giết, đó là chồng hoặc bạn trai của cô ta. Và trong rất nhiều lần, tên giết người chính là kẻ đã gọi cảnh sát khi hắn "phát hiện" ra thi thể. Lưu phù hợp với tất cả những phân loại trên."
"Trừ cái đầu tiên. Nếu họ đã cãi nhau, thì không ai biết gì về chuỵên đó cả. Hàng xóm không nghe thấy bất kì cái gì, dường như lúc nào họ cũng hoà thuận với nhau, và Lưu không hề cư xử bất thường theo bất kì cách nào khi đi làm vào đêm đó. Và bà ta đã bị cưỡng hiếp, mà không có một chút tinh dịch nào. Ngụy Châu nói rằng tên sát nhân đã dùng bao cao su; tại sao Lưu An lại phải làm thế? Bà ta là vợ ông ta. Tìm thấy tinh dịch của ông ta trong người bà ta chẳng phải là tội lỗi gì cả. Điều thực sự làm tớ bực mình"
Anh nói, suy nghĩ rất hỗn loạn.
"Là những ngón tay của bà ta. Tại sao phải cắt lìa chúng? Chúng ta vẫn chưa tìm được. Chẳng có lý do gì cắt lìa ngón tay của bà ta, trừ khi... "
"...trừ khi bà ta đã cào hắn"
Ray tiếp lời, đôi mắt đen tập trung sáng long lanh.
"Bà ta đã cào hắn, và hắn biết về kiểm tra ADN. Hắn đã cắt ngón tay bà ta để các bác sĩ pháp y không thể lấy mẫu da của hắn dưới móng tay bà ta."
"Ông Lưu mặc chiếc áo cộc tay vào buổi sáng hôm đó," Cảnh Du nhớ lại.
"Cậu có nhớ có bất kì vết cào nào không?"
"Không. Có thể ông ta có vài vết trên ngực hoặc cánh tay phía trên, nhưng bàn tay và cẳng tay phía dưới là những vị trí dễ bị cào nhất."
"Đừng quên tấm màn trong phòng ngủ bị cắt. Nếu là do Lưu An làm, để nó trông giống như một lối vào bị đột nhập, chẳng phải ông ta phải làm cho nó rõ ràng hơn sao? Dù thế nào ông ta cũng không làm cho tớ có cảm giác là loại người nham hiểm. Và mọi chuyện Ngụy Châu đã kể cho chúng ta đều ăn khớp với những thứ chúng ta tìm được ở hiện trường. Đó không phải là Lưu An."
"Chờ đã" Ray nói. "Ngụy Châu đã không nhắc tới những ngón tay, phải không?"
Cảnh Du nghĩ về việc đó, rồi lắc đầu. "Không, và có vẻ như đó không phải là loại chi tiết mà một người có thể quên."
Việc bỏ sót đó làm phiền anh, anh làm một ghi chú trong đầu là tối nay sẽ hỏi cậu việc đó.
"Tóm lại, tớ thấy tốt hơn nên nói chuyện lại với Lưu An" Ray khăng khăng.
Cảnh Du nhún vai. "Với tớ cũng không sao, tớ chỉ cảm thấy đang lãng phí thời gian."
Trong ngày hôm đó Ray đã thử vài lần liên lạc với ông Lưu, giữa hàng trăm việc họ phải làm, nhưng không có ai nhấc máy. Anh ta đã gọi tới công ty vận chuyển nơi ông Lưu làm việc, và được cho biết là ông ta đã nghỉ suốt cả tuần, và sau khi xem xét mọi chuyện, họ thực sự không trông mong ông ta sẽ đi làm lại trong ít nhất một tuần nữa.
"Ngày hôm qua là lễ tang" Cảnh Du nói. "Có lẽ ông ta đang ở với vài người bạn. Quỷ thật, tất nhiên ông ta sẽ không ở trong ngôi nhà đó. Các bác sĩ pháp y đã xong việc ở đó, nhưng cậu có muốn ngủ lại không cơ chứ?"
Ray nhăn mặt. "Đoán là không. Nhưng làm sao chúng ta tìm được ông ta?"
"Hỏi một trong những người hàng xóm. Họ sẽ biết."
Khi họ lái xe đến trước nhà Lưu thì đã là chiều muộn. Ngôi nhà có vẻ bị đóng cửa, bị bỏ hoang, trông nó biệt lập, mãi mãi khác biệt khỏi các căn nhà gần đó bởi bạo lực đã diễn ra bên trong. Một chiếc ô tô đậu trên đường lái xe, và Cảnh Du nhận ra nó là chiếc đã đậu ở đây sáng thứ Bảy tuần trước.
"Ông ta ở đây."
Họ gõ lên cửa trước. Không có ai trả lời, không có tiếng chuyển động ở bên trong ngôi nhà. Ray đi vòng ra cửa sau, cùng một kết quả. Tất cả rèm cửa đều bị kéo xuống, nên họ không thể nhìn vào cửa sổ nào được.
Cả hai cửa nhà đều khoá. Họ gõ lần nữa, xưng tên. Không có gì.
Cảnh Du bước sang nhà hàng xóm. Một người phụ nữ bước ra khỏi hiên nhà trước tiếng gõ cửa của anh.
"Tôi là Thám tử Hoàng" anh nói, mở ví đựng thẻ ra.
"Bà có trông thấy ông Lưu không? Xe ô tô của ông ta ở đây, nhưng chúng tôi gọi không ai ra mở cửa."
Bà ta cau mày, và gạt tóc ra khỏi mắt.
"Không, tôi không trông thấy ông ấy từ sau đám tang. Tôi cũng tới đó; như tất cả mọi người khác trong khu phố. Bà ấy là một người phụ nữ rất tử tế. Tôi không biết ông ấy đỗ xe trên đường từ lúc nào. Chiều muộn hôm qua còn chưa thấy nó ở đấy, nhưng sáng nay lúc tôi dậy thì đã thấy."
"Bà không nhìn thấy ai ở đó hết à?"
"Không. Tất nhiên, tôi không ở đây cả ngày, nhưng tôi không trông thấy ai ở đó cả."
"Cám ơn."
Cảnh Du gật đầu chào tạm biệt và bước trở lại căn nhà của nhà họ Lưu.
"Tớ không thích vụ này" anh nói, sau khi kể cho Ray nghe nhưng gì bà hàng xóm nói. "Cậu thấy sao về chuyện phá cửa xông vào?"
"Tớ nghĩ tốt hơn nên làm thế" Ray nói nghiêm túc. "Nếu chúng ta sai, chúng ta sẽ cúi mình xin lỗi và trả tiền đền bù thiệt hại."
Họ đi vòng ra sau nhà. Phần trên của cánh cửa bếp rất nhỏ, là những tấm kính cắt hình kim cương. Cảnh Du kéo khẩu Beretta ra và dùng báng súng đập vỡ tấm kính gần nắm đấm cửa nhất. Anh luôn ngạc nhiên trước việc thực sự rất khó đập vỡ một cánh cửa sổ. Những tấm kính vụn lanh canh trên sàn đá phía trong. Cẩn thận dùng khăn tay bọc quanh bàn tay, anh với vào trong và mở khoá cửa.
Căn nhà rất nóng, và nồng nặc mùi tử khí bị ứ đọng ở bên trong. Sự im lặng gần như là sờ thấy được.
Cảnh Du tháo tấm khăn khỏi bàn tay và giơ lên chẹn mũi.
"Cứt thật!" anh lẩm bẩm, rồi cao giọng. "Ông Lưu? Thám tử Hoàng và Thám tử Ray đây."
Không có gì.
Cái mùi đó thấm qua cả lần vải. Nó không phải là mùi thịt thối rữa ngào ngạt, muốn bệnh, mà là một thứ mùi nhức óc của nội tạng trộn lẫn với mùi tanh của máu, cả mới và cũ. Dạ dày Cảnh Du xoắn lại. Anh thầm chửi thề lần nữa, và bước vào trong.
Căn phòng khách trống trải; anh cũng đã nghĩ như vậy. Các bức tường vẫn còn vương máu của bà Lưu, những vệt máu đã chuyển sang màu nâu.
Ông Lưu đang ở trong phòng ngủ.
Nó cũng vẫn chưa được rửa dọn. Vẫn có hình phấn vẽ một cơ thể người, và ông Lưu nằm trong góc nhà bên cạnh hình người đó. Có một khẩu súng nhỏ đặt sát đầu và tóc ông ta được nhuộm thẫm bởi thứ dung dịch màu thâm đặc quánh.
Ông ta không chừa lại một khả năng nào cho sự sống sót. Bất kì ai tọng nòng súng vào miệng đều cực kì nghiêm túc với nỗ lực đó.
"A, cứt thật!" Ray mệt mỏi nói. "Tớ sẽ gọi điện báo."
Cảnh Du ngồi xổm bên cạnh khối thi thể, cẩn thận không chạm vào thứ gì. Anh không thể tìm ra bất kì dấu hiệu nào cho thấy đây là một vụ giết người, nhưng không làm xáo trộn hiện trường đã là một thói quen.
Anh nhìn quanh, và thấy một tờ giấy nằm trên giường. Những tấm ga giường đã bị kéo đi, chỉ còn trơ lại tấm đệm, và tờ giấy trắng lúc đầu rất khó nhìn trên nền vải bọc đệm màu trắng. Anh có thể đọc những gì trong đó mà không cần cúi xuống.
"Giờ tôi không còn gia đình nào nữa, khi Liên đã ra đi, vì thế tôi không nghĩ chuyện này có gì quan trọng. Tôi chỉ không muốn tiếp tục sống nữa"
Ông ta ghi ngày tháng và kí tên, thậm chí còn ghi lại cả giờ. Mười một giờ ba mươi tối, gần với giờ bà vợ ông ta đã bị sát hại.
Cảnh Du bóp gáy, miệng anh mím lại thành một đường thẳng. Chết tiệt, thật rắc rối. Người đàn ông này chôn cất vợ mình, rồi trở lại nơi bà ta đã bị sát hại và găm một viên đạn vào sọ.
Ray đã quay trở lại trong phòng và đứng bên cạnh Cảnh Du, tự mình đọc bức thư.
" Đó là do mặc cảm tội lỗi hay là do sự tuyệt vọng?"
"Có quỷ mới biết được?"
"Cứt thật!"
Ray nói. Có cái gì đó trong ngôi nhà chết chóc này làm giảm mọi câu bình luận xuống một từ đơn giản, thô lỗ đó mà thôi. Thật là buồn.
Tới lúc hiện trường đã được niêm phong, thi thể được mang đi, và các giấy tờ cần thiết được làm xong, thì đã gần chín giờ tối. Cảnh Du nghĩ về việc gọi cho Ngụy Châu, nhưng cuối cùng anh đã quyết định không gọi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro