Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 15: GẶP



Ngụy Châu giật toang cửa sau năm lần bị gõ dồn dập. Cậu đứng ngang ngạnh ở lối vào, tư thế rõ ràng từ chối cho anh vào trong.

"Đã mười giờ ba mươi rồi, Thám tử" cậu lạnh lùng nói.

"Trừ khi anh có lệnh khám, không thì bước ra khỏi hiên nhà tôi ngay."


"Chắc rồi"

Cảnh Du trả lời đơn giản, và bước tới trước. Cậu không chuẩn bị tinh thần cho sự tiến công này, tự động lùi lại để lấy chỗ cho anh trước khi định thần. Cậu cố khôi phục thần trí, tóm lấy cửa, nhưng đã quá muộn; anh đã ở trong ngưỡng cửa rồi.


Anh không dời mắt khỏi cậu khi đóng cánh cửa phía sau lưng. Cậu đang mặc một chiếc quần lửng, tất thể thao, và một chiếc áo sơ mi trắng cũ rất mỏng ép sát phần thân trước. Đầu nhũ hoa có màu hồng rất đẹp, anh để ý, không hề cố gắng che giấu hướng nhìn của mình. Chúng tươi tắn như một loại trái cây mùa hè mát dịu.

Miệng anh khô khốc và các thớ thịt thắt lại, cùng một phản ứng mỗi lần anh ở gần cậu. Anh đã bắt đầu trông đợi nó, tiên đoán nó, và thưởng thức nó.

Cách ăn mặc thoải mái của cậu khiến anh ngạc nhiên, khiến anh ý thức được chính xác vẻ bề ngoài nghiêm nghị thường ngày của cậu đã che dấu cái gì. Đằng sau vẻ nghiêm nghị là một chàng trai với sự hấp dẫn tự nhiên khiến anh nghẹt thở, và khiến anh nhận ra cậu đã che dấu nó giỏi thế nào. Anh muốn lắc đầu trước sự hoài phí này và đồng thời tạ ơn Trời vì, rõ ràng không có ai khác nhìn qua được lớp bảo vệ của cậu.


Cậu còn có nhiều lớp hơn cả một củ hành, và cậu kiên quyết giữ chúng an toàn bên dưới tấm khiên cứng chắc mà cậu đã dựng nên. Ánh mắt sắc như dao cậu dành cho anh đáng lẽ phải làm cho da anh cháy xém. 

Một cách bản năng anh biết rằng sự căm ghét của cậu do sự yếu đuối gây ra; tất nhiên cậu phải giận dữ vì sự nghi ngờ rành rành và những câu hỏi còn lâu mới nhẹ nhàng của anh lúc trước, nhưng phần lớn nỗi tức giận của cậu là do thực tế anh đang nhìn cậu như thế này, không hề có tấm khiên xấu xí nào che đậy.


Sự kiên nhẫn sẽ không có tác dụng với cậu. Cậu đã quá quen với việc trốn tránh, để bảo vệ chính mình. Anh sẽ phải đập vỡ tuyến phòng thủ của cậu, buộc cậu để anh tới gần hơn. Máu anh đột nhiên nóng lên khi anh quyết định sẽ phải làm như thế nào.


Anh cố tình nhìn ngắm khắp người cậu. Mái tóc đen óng của cậu phủ hờ trên hàng lông mày rậm. Anh thích thế. Đôi chân trần...

Anh cảm thấy một cơn ham muốn khác. Chết tiệt, đôi chân cậu thật tuyệt, thon dài thẳng tắp, và được phủ bởi một lớp lông mượt_điều này không giống với bất kỳ người phụ nữ nào anh từng thấy trước đây.

Cậu quyến rũ đến nỗi miệng anh bắt đầu chảy nước, cho tới khi anh đầy một miệng nước. Anh sẽ không cố giấu việc anh bị hấp dẫn thêm một phút nào nữa; đã đến lúc bắt cậu phải quen với việc đó.


Ngụy Châu đỏ bừng mặt giận dữ vì gã tiếp tục nhìn vào cậu. Cậu khoanh tay ngang ngực trong tư thế nửa khiêu chiến, nửa phòng ngự.


"Nếu anh không có một lý do tử tế cho việc này, tôi sẽ khiếu nại anh đấy" cậu cảnh báo.

Ánh mắt anh chuyển lên trên. "Tôi đã tới Bắc Kinh" anh đột ngột nói.

"Tôi chỉ vừa mới trở về một giờ trước." 


Anh dừng lời, tìm kiếm một biểu hiện thoáng qua nào đó. Cậu chẳng thể hiện gì nhiều, nhưng anh đang học cách đọc đôi mắt cậu. Cậu vẫn chưa học được cách che giấu hoàn toàn cảm nghĩ trong chúng. 

"Tôi đã nói chuyện với Tiến sĩ Trương ."


Cặp đồng tử của cậu giãn hẳn ra, và không có chút giả dối nào trong sự tức giận ấy. Cậu đứng chết lặng, lườm nguýt anh. "Thì sao?"


Anh di chuyển tới gần hơn, gần đến nỗi anh biết cậu có thể cảm nhận được sức nóng của anh, gần đủ để đe doạ cậu bằng kích cỡ của anh, dù anh chỉ cao hơn cậu vẻn vẹn vài cm. Đó là một chiến thuật cố tình, một chiến thuật anh đã dùng trước đây trong cuộc thẩm vấn, nhưng lần này có sự khác biệt rất lớn trong thái độ của chính anh.

Sự gần gũi của cơ thể anh khiến cậu choáng váng; anh đã nhìn thấy cậu do dự, nhìn thấy màu sắc đột ngột hiện lên trên má cậu, nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cậu. Cậu không cho phép chính mình lùi bước, nhưng cậu đứng rất im lặng, lỗ mũi phập phồng khi ngửi được mùi hương từ làn da anh.

Mùi hương thanh nhã của chính cậu phảng phất bao quanh anh, kéo anh tới gần hơn. Đó là một mùi sạch sẽ, hương xà phòng cho anh biết cậu vừa mới tắm không lâu, trộn lẫn với mùi vị ngọt ngào ấm áp trên da thịt.

Anh muốn cúi xuống và dụi mặt vào cổ cậu, để lần theo mùi hương đó tới tận nguồn của nó, điều tra tất cả những nơi chốn thú vị mà nó còn lưu lại.

Để sau. Bây giờ vẫn còn quá sớm cho việc đó.


"Vậy là ông tiến sĩ tốt bụng có rất nhiều việc thú vị để nói cho tôi biết" anh lẩm bẩm. 

Anh bắt đầu chầm chậm xoay quanh cậu, để cho cơ thể anh chạm vào cậu, những cú chạm nhẹ làm các dây thần kinh của anh râm ran như có điện. Như thể một con sư tử vòng quanh đối tượng của nó, để ve vãn và xoa dịu bạn tình. 

"Có vẻ như em là một điều kì diệu của ESP (siêu cảm nhân), nếu em tin vào thứ gì đại loại như thế."


Môi cậu mím lại. Cậu đã lại kiểm soát được bản thân, thậm chí không liếc vào anh khi anh tiếp tục vòng quanh cậu, lờ đi những tiếp xúc nhanh chóng với tay anh, hay ngực anh, chỗ đùi anh.


"Tất nhiên anh không tin rồi."


"Không" anh vô tình nói. Đó không hẳn là một câu nói dối hoàn toàn, nhưng anh không định nói cho cậu biết ít nhất anh cũng đã bị thuyết phục một nửa. 

Anh sẽ thu được nhiều phản ứng của cậu hơn nếu cậu tức giận, và phản ứng chính xác là điều anh muốn.

"Trừ khi em có thể chứng minh với tôi điều đó. Tại sao em không thử nhỉ? Nào, Ngụy Châu, đọc ý nghĩ tôi hay cái gì đó đi." 

Từ từ, từ từ, vòng quanh và vòng quanh. Không bao giờ để cậu hoàn toàn thoát khỏi sự đụng chạm của anh, sức nóng của anh.


"Tôi không thể. Phải có gì ở trong đầu anh đã."


"Nói hay lắm, nhưng chẳng chứng tỏ được gì." Anh giữ giọng nói thấp, gần như ngâm nga. 

"Làm tôi tin đi."


"Tôi không làm những trò trình diễn câu khách!" cậu quát, tức điên lên. 

Cậu đang ngày càng căng thẳng hơn, sức mạnh từ sự gần gũi của anh đang làm thần kinh cậu kiệt sức.


"Thậm chí cả khi để chứng minh em vô can trong một vụ án mạng sao?" Anh đẩy cậu đi xa hơn. "Đây không phải là một bữa tiệc, Châu Châu, trong trường hợp em còn chưa để ý."


Đầu cậu quay sang bên, mái tóc đen bay bay, và cậu bắn anh bằng toàn bộ sức mạnh của cú lườm, đôi mắt to nheo lại như mắt mèo. 

"Tôi cho là tôi có thể biến anh thành một con cóc" cậu nói một cách suy đoán, rồi nhún vai. 

"Nhưng người khác đã thắng tôi trong chuyện đó rồi."


Anh cười phá ra với cậu, làm cậu giật mình. "Em xem quá nhiều phim "Hút hồn" rồi đấy; đó là trò phù thuỷ, không phải ESP."


Việc quanh vòng vòng chầm chậm cuối cùng cũng làm cậu mất kiên nhẫn. Cậu đột nhiên chạy đi, về phía nhà bếp. 

Anh để cậu đi, theo sát đằng sau cậu. "Trà à" anh dịu dàng nói. "Ý hay."


Tất nhiên cậu không định pha trà. Cậu chỉ đơn giản là chạy trốn. Nhưng cậu tóm lấy việc đó một cách biết ơn, đúng như anh biết là cậu sẽ thấy thế. Cậu đang bối rối, và vật lộn với nó từng chút một. Anh đã bắt đầu nhận ra việc kiểm soát được bản thân quan trọng với cậu ra sao. Quá tệ là anh không thể để cậu giữ nó.


Cậu mở một cánh cửa tủ và lấy xuống hộp Hồng trà. Đôi tay cậu run rẩy thấy rõ. Rồi cậu dừng lại, lưng quay về phía anh khi cậu cẩn thận đặt hộp trà xuống bàn bếp.


"Tôi không đọc ý nghĩ" cậu thốt lên. "Tôi không phải là chiết tâm nhân."


"Không à?" Đó không phải là những gì Tiến sĩ Trương đã nói, chính xác như thế. Anh cảm thấy một chút đắc thắng. Cuối cùng cậu đã bắt đầu nói chuyện với anh, thay vì khước từ anh. Anh muốn vòng tay quanh cậu và ôm cậu lại gần, che chắn cho cậu khỏi chấn thương từ những kí ức xưa cũ, nhưng vẫn còn quá sớm. Giờ cậu đã cảm nhận được anh về mặt thân thể, nhưng cậu vẫn còn sợ hãi, vẫn còn ác cảm.


"Không... không phải là một chiết tâm nhân thực sự." Cậu nhìn vào chén trà. Anh có thể thấy tay cậu vẫn còn run.


"Vậy em là gì?"


Vậy em là gì? Ngụy Châu nghe thấy câu hỏi vang vang trong đầu mình. Quái nhân, vài người sẽ nói vậy. Kẻ loè bịp là những từ mà vài người khác dùng. Hoàng Cảnh Du sẽ không lịch sự như thế. Gã sẽ gọi cậu đồ giả, và có thể còn là tòng phạm giết người. Tất nhiên việc đó thật kì cục. Thậm chí đến giờ cả gã cũng nên từ bỏ cái ý tưởng đó đi, khi hoàn toàn thiếu hụt bằng chứng, cả cơ hội, và động cơ. Nhưng gã đã kiểm tra cậu, thực sự tới Bắc Kinh để nói chuyện với tiến sĩ Trương.

 Giờ gã đã biết về cậu. Gã có thể không tin, nhưng ít nhất giờ đây gã đang hỏi thay vì chỉ đơn giản là buộc tội. Nhưng gã đã biết được bao nhiêu rồi? Tiến sĩ Trương có thể dạy môn giữ bí mật cho một nhà ngoại giao, khi ông chọn; ông sẽ kể bao nhiêu cho một gã lạ mặt, thậm chí cả khi gã lạ mặt đó là một cảnh sát? 

Ngụy Châu hi vọng một cách tuyệt vọng rằng gã chẳng biết gì hết, bởi vì nếu không gã sẽ hỏi cậu về nó, và cậu không nghĩ cậu có thể chịu đựng được việc kể lại tất cả bây giờ. Cậu cảm thấy yếu đuối và bị vạch trần kì lạ, những dây thần kinh của cậu nhức nhối. Gã đã gây ra những việc đó cho cậu, ép cơ thể to lớn của gã tới gần cậu đến mức hơi nóng của gã thiêu cháy làn da cậu, cố tình chạm vào cậu, nhìn chằm chằm vào mông cậu một cách thô bỉ.


Cậu thậm chí còn không muốn biết về gã nhiều hơn những gì cậu đã biết. Cậu được an toàn trong sự cô độc của mình.


"Em là gì?" gã bình tĩnh nhắc lại.


Cậu quay lại để đối mặt với gã, cử động của cậu chậm rãi và cố ý. Cậu bành hai vai ra như thể đang gồng mình ra trận. 

"Tôi là một đồng cảm nhân cảm thụ. Hay đã là." Đột nhiên cậu bối rối, cậu xoa trán mình. "Tôi đoán tôi vẫn đang là."


"Nhưng trước đây em đã từng đọc ý nghĩ."


"Có thể. Không hẳn." 

Rất khó để giải thích rằng khi bạn kết nối với một người nào đó chặt chẽ quá bạn có thể phiên dịch những ý nghĩ của anh ta qua các cảm xúc. Đôi khi mối liên kết đủ mạnh để việc đó xảy ra.


Chọn lựa từ ngữ cẩn thận, anh nói: "Theo lời Tiến sĩ Trương , em là một trong những thụ nhân nhạy cảm nhất mà ông ấy từng biết."


Cậu nhìn anh bằng ánh mắt căng thẳng. "Thụ nhân không hẳn là từ đúng. Tôi góp nhặt – tôi đã từng góp nhặt các thứ. Cảm xúc, năng lượng từ các hành động. Đôi khi cả các ý nghĩ nhưng thường thì là cảm xúc chứ không phải ý nghĩ thực sự. Các tĩnh điện là không thể tin được."


"Đó là lý do tại sao em tham gia vào nghiên cứu của Tiến sĩ Trương , vì sự yên bình do hoàn cảnh được kiểm soát mang lại."


Cậu cắn môi. "Phải. Tôi đã không thể lái xe xuống phố, đi mua hàng ở siêu thị, đi xem phim. Nó giống như một ngàn tiếng nói gào thét vào tôi cùng một lúc. Phần lớn mọi người không hề cố gắng che chắn chính họ, họ chỉ thổi tung mọi thứ ra ngoài như một phát súng, phát cảm xúc đi mọi hướng."

"Mặc dù vậy em đã không sống ở Viện."

"Không, tôi có một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh. Nó rất yên bình."


"Tôi biết về chuyện đã xảy ra sáu năm trước."


Lời tuyên bố thô bạo như đánh thẳng vào giữa hai mắt cậu. Cậu quay cuồng trước sức mạnh của cú đánh, lảo đảo lùi lại tựa vào tủ bếp. Gã cũng di chuyển, tiến tới cậu với sự duyên dáng nguy hiểm như một con báo, quá bất bình thường đối với một người đàn ông to lớn như thế. Choáng váng, tê liệt, cậu giơ một tay ra để tránh gã. 

Với vẻ nhẹ nhàng lố bịch gã gạt tay cậu ra và thay vào đó kéo cậu vào trong lòng gã.


Cơn sốc của cơ thể cứng rắn của gã chạm vào cơ thể cậu làm cậu kinh ngạc. Gã nóng kinh khủng, thiêu đốt cậu thậm chí qua mấy lần quần áo của họ. Hai cánh tay cơ bắp của gã cứng rắn như thép; chúng ép cậu vào gần hơn, cho đến khi đùi cậu chạm vào đùi gã, cho tới khi ngực cậu mỏng dính bên dưới những thớ thịt chắc nịch của cơ ngực gã. Cậu cảm thấy yếu ớt, mất phương hướng, và tự động tóm lấy bắp tay gã trong nỗ lực giữ thăng bằng.


"Đừng sợ" gã lẩm bẩm, cúi đầu xuống đầu cậu. Hơi thở ấm áp của gã làm tai cậu râm ran khi gã nhẹ nhàng dí mũi vào một bên cổ cậu. Gã liếm chỗ hõm nhỏ dưới tai cậu và cảm giác đó, dịu dàng như nụ hôn của một người mẹ, khiến cậu bắt đầu run rẩy.

"Anh sẽ không để bất kì chuyện gì như thế xảy ra với em lần nữa. Anh biết bây giờ em rất cảnh giác với người khác, bảo bối, nhưng anh sẽ chăm sóc em. Anh sẽ chăm sóc em thật tử tế."


Cậu kéo đầu ra sau để có thể nhìn vào gã. Đôi mắt cậu mở lớn, và đầy hoảng loạn.


"Anh đang nói về chuyện gì thế?" cậu khẽ kêu lên. Cậu bắt đầu sợ hãi, sợ cái cách mọi chuyện đột nhiên ra khỏi tầm kiểm soát của cậu, sợ sự thân mật với thân thể to lớn này. Cậu không muốn, không muốn phải đối mặt với những kí ức và sự khó chịu. Vì bất kể lý do gì, gã đã quyết định không lờ đi ngọn lửa hấp dẫn giữa hai người mà cả hai đều phải chống lại, và tiến tới với tốc độ đáng kinh ngạc để thay đổi tình trạng của họ. 

Lúc này chẳng còn chút gì của một thám tử trong gã nữa; gã là một người đàn ông thuần tuý, đôi mắt nâu của gã lấp lánh vì sự căng thẳng tình dục.


Gã ấn miệng vào thái dương cậu. "Trên giường, bảo bối à. Khi chúng ta làm tình."


Cậu cứng đờ, đẩy đôi vai nặng nề của gã ra hết sức có thể. Gã không hề suy chuyển. 

"Không, anh điên rồi! Chúng ta là đàn ông!"


"Suỵt!" gã nói kiên quyết, kéo cậu vào còn gần hơn.


"Đừng quan tâm về vấn đề giới tính, anh chỉ đang ôm em thôi, Ngụy Châu. Chỉ có thế. Anh đã muốn ôm em kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em vào sáng thứ Hai."


"Chắc phải có một luật lệ nào đó ngăn không cho thám tử gạ gẫm nghi phạm chứ" cậu buột mồm, tìm kiếm bất kì một vũ khí nào. 

"Nếu anh nghĩ là tôi không báo cáo với cấp trên ..."


"Em không phải là một nghi phạm"

Anh cắt ngang. Miệng anh cong lên. 

"Có lẽ anh nên nói với em sớm hơn, nhưng viên cảnh sát nhìn thấy đêm hôm thứ Sáu đã cho em một chứng cớ ngoại phạm khá chắc chắn, vì em không thể ở hai địa điểm cùng một lúc được."


Cậu bất động, sự chú ý tập trung vào điều anh vừa nói. Ánh mắt cậu khoá và mắt anh. Anh nhận ra một cách khó chịu là có gì đó hấp dẫn kì lạ trong đôi mắt cậu. 

"Anh nói chuyện với anh ta khi nào?"

Giọng đều đều của cậu không lừa được anh. 

Anh nhăn nhó ở bên trong. "Ừm... tối thứ Ba." Đáng lẽ anh phải nói dối. Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên khơi ra chuyện này, ít nhất là không phải lúc này. Đáng lẽ anh phải...


Cậu đấm anh. Anh đã gần như trông chờ cậu sẽ thẳng tay với anh. Anh phải thừa nhận anh đáng bị thế, và anh sẵn sàng nhận một phát đạn nếu việc đó làm cậu thấy khá hơn. Hơn nữa, với cách anh đang ôm cậu, anh biết cậu không thể dùng nhiều lực. Rõ ràng cậu cũng nhận ra chuyện đó, bởi vì cậu chỉ đơn giản là nghiêng đầu và cắn vào cổ anh.

"Ái!" anh kêu lên, bị giật mình vì cơn đau đột ngột. Cậu day nghiến như một chú chó bull, và cơn đau do những cử động miễn cưỡng của anh nhanh chóng thuyết phục anh đứng im.

"Chết tiệt! Hứa Ngụy Châu! Nhả anh ra!"


Cậu làm theo, và nhìn anh với sự thoả mãn độc địa khi anh nhanh chóng lùi lại và chà chà vào cổ. Chỗ bị ướt trên cổ áo sơmi đánh dấu nơi cậu đã cắn.

Anh cẩn thận cởi khuy áo để xem, trông chờ sẽ nhìn thấy máu. Anh cũng chẳng khá hơn chút nào khi phát hiện ra rằng bất chấp dấu vết do những chiếc răng nhỏ nhắc sắc lẻm của cậu để lại trên cổ, anh thậm chí còn không bị sưng.


"Tiến sĩ nói rằng họ đã kiểm tra em" anh lẩm bẩm. "Nhưng ông ấy không nhắc tới chuyện ăn thịt người."


"Đáng đời!" cậu nói. "Anh đã săn lùng tôi hai ngày liền trong khi anh đã biết là tôi nói với anh sự thật."


Trông gã hơi ngượng ngùng, và tiếp tục di hai ngón tay lên cổ. 

"Anh cần có một cái cớ nào đấy."


"Để làm gì?"


"Gặp em."


"Anh cho là việc đó sẽ làm tôi yêu quý anh đấy hả?" cậu hỏi một cách chua cay, quay đi nhặt hộp trà lên và đút lại nó vào trong tủ.

"Tôi không pha trà. Anh có thể đi bây giờ."


"Tối mai em có ăn tối với anh được không?"


"Không."


Gã khoanh tay. "Vậy thì anh không đi."


Cậu đập xuống bàn bếp trong sự giận dữ và quay lại đối mặt với gã. "Anh không thể hiểu gợi ý hả? Tôi không muốn. Bất kể anh đang chào mời cái gì, tôi không muốn."


"Nói dối."

Đôi mắt nâu đó lại lấp lánh lần nữa, lần này là với sự bướng bỉnh. Cậu đã để ý thấy nét tiêu biểu đó ở gã. Cậu cảm giác như có một con bò mộng trong bếp, và không thể đẩy lùi gã.


"Em cũng có cùng cảm nhận với anh" gã tiếp tục nói không mệt mỏi. 

"Em cũng bị anh hấp dẫn, và nó làm em sợ chết khiếp, bởi vì Phương Bác."


Khuôn mặt cậu vô cảm. "Tôi không muốn nói về Phương Bác."


"Việc đó có thể hiểu được, nhưng anh sẽ không để em giữ hắn ta giữa hai ta. Tên con hoang đó đã chết; hắn không bao giờ còn làm hại em được nữa. Có quá nhiều niềm vui trong cuộc sống để quay lưng lại với nó."


"Và anh chính là người có thể chỉ cho tôi thấy tôi đang mất mát gì, có đúng không?" cậu hỏi với giọng chế giễu. "Tôi thà tìm một người đàn bà còn hơn anh. Ngài thám tử."


"Cá không, bảo bối."


Cậu khoanh tay và dựa vào tủ bếp, giữ mình tránh xa khỏi gã.

"Tôi ghét bị gọi là bảo bối, nhất là từ miệng một tên đực rựa khác"

Cậu nhận xét.


"Được thôi. Anh sẽ gọi em bất kể cách nào em thích."


"Tôi không muốn anh gọi tôi là gì hết. Anh không thể để nó vào trong cái đầu mít đặc của anh hả, Thám tử? Không có bất kì điều gì giữa chúng ta, chấm hết, mãi mãi."


Gã đột nhiên cười toe toét, và trái tim cậu đập thịch một cái trước điều kì diệu là nụ cười ngây thơ phá tan những đường nét khắc nghiệt trên gương mặt gã.

"Đã có chuyện giữa chúng ta rồi. Em có thể nghĩ ra một người nào khác khiến em giận dữ như anh không?"


"Ngay lúc này thì không" cậu thừa nhận.


"Thấy chưa? Anh cũng như vậy. Kể từ lúc anh thấy em sáng thứ Hai, anh đã ở trong tâm trạng tồi tệ kinh khủng, điên tiết vì em là nghi phạm, điên tiết với chính mình vì cứ bị em hấp dẫn bất chấp cả chuyện đó."


"Có lẽ chúng ta chỉ đặc biệt căm ghét nhau" cậu gợi ý.


"Anh không nghĩ vậy." Bằng một cái  liếc nhanh đầy thô bỉ xuống đũng quần, trông gã chẳng khác gì một tên lưu manh chính hiệu. 

"Có bằng chứng cho điều ngược lại."



Ngụy Châu quyết liệt kìm chế cơn bốc đồng trượt ánh mắt cậu xuống dưới. Sau những gì cậu đã cảm nhận sáng ngày hôm qua trên hiên nhà, cậu khá chắc chắn sẽ nhìn thấy gì. Bất chấp chính mình, cậu đang bị quyến rũ vì kiểu đùa cợt nhẹ nhàng của gã với phản ứng cơ thể gã, và cậu phải cần tới tất cả sức mạnh ý chí mới không thể hiện ra. Chỉ vì việc đó sẽ không ra sao. Bây giờ không cần để gã biết cậu ao ước mọi chuyện khác đi thế nào thì gã cũng đủ khó xua đuổi lắm rồi.

Ngụy Châu chưa từng có một mối quan hệ bình thường theo đúng nghĩa, chủ yếu vì khả năng của cậu. Chỉ mới tuần trước cậu còn nghĩ mình sẽ cô độc đến già cho đến khi gã xuất hiện, sau sáu năm cậu thật sự mong muốn có một mối quan hệ, nhưng khốn khổ thay thiên thần cứu rỗi đời cậu thô lỗ như bò mộng và hơn hết đó lại là một gã đàn ông.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro