CHƯƠNG 12: CẢM XÚC HỖN LOẠN
Cảnh Du nhún vai với chút bực mình và gác điện thoại. Anh đã lỡ một cú ghi bàn trong trận đấu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi rời sự chú ý khỏi màn hình.
Anh ngồi lại với một tiếng làu bàu, hai bàn chân trần gác lên bàn cà phê và bắt chéo nhau. Đây là thời gian thảnh thơi nhất của anh gần đây: không áo sơ mi, không giày, bia trên tay lạnh đến nỗi làm cho miệng anh tê tê khi uống.
Người gọi tới là một đàn ông. Anh biết điều đó một cách bản năng, mặc dù giọng nói thì thầm và khàn khàn kì lạ. Giọng nói của người hút thuốc.
Anh nghĩ về Hứa Ngụy Châu. Giọng cậu ta cũng có chút lạo xạo như thế; lần nào anh cũng cứng lên chỉ vì nghe giọng nói đó. Theo phản xạ anh nhìn xuống đùi mình. Trúng phóc.
Anh với lấy điện thoại.
"Cậu vừa gọi phải không?"
Anh hỏi gọn lỏn, sau khi kiểm tra lại số điện thoại.
"Tôi... vâng. Tôi xin lỗi."
"Có lý do gì không?"
Anh có thể nghe thấy cậu ta thở trên đường dây, âm thanh ngắn và nông. Cái gì đó đã làm phiền cậu ta.
"Tôi lo lắng" cuối cùng cậu ta cũng thừa nhận.
"Lo lắng? Về chuyện gì?"
"Tôi tưởng anh gặp chuyện rắc rối gì đó. Tôi đã sai. Tôi xin lỗi" cậu ta lại nói.
"Cậu đã sai" anh nhắc lại, với sự nghi ngờ cường điệu hoá. "Nghĩ mà xem."
Cậu ta dập ống nghe trong tai anh. Anh nhăn nhó, bắt đầu bấm nút gọi lại một cách giận dữ, nhưng thay vào đó lại gác máy. Thay vì chế giễu, đáng lẽ anh nên tìm hiểu thêm chuyện gì làm cậu ta khổ sở; có lẽ Lưu Liên đang đè nặng lên lương tâm cậu ta. Có lẽ cậu ta sắp sửa thổ lộ nỗi lòng; cảnh sát Vương đã làm chứng cho cậu ta, mặc dù cậu ta còn chưa biết, nhưng anh vẫn cá là cậu ta biết nhân dạng của tên thủ phạm.
Bây giờ, vì cái miệng ba hoa của mình, anh đã thổi bay cơ hội để tìm hiểu thêm, bởi vì chắc như quỷ là cậu ta sẽ không nói với anh nữa.
Rồi anh nhận ra cả hai người họ đều không xưng tên. Cậu ta biết anh là ai, cũng như anh biết cậu ta là ai.
Và cậu ta đã nói đúng về một chuyện, chết tiệt. Anh đang gặp rắc rối. Anh nhìn xuống đùi mình lần nữa. Rắc rối lớn!
Sự cám dỗ gặm nhấm anh. Anh dằn lon bia xuống bàn mạnh đến nỗi bọt bắn tung ra ngoài. Rồi, nguyền rửa sự ngu ngốc của chính mình, anh bốc máy và bấm nút.
"Cái gì?"
Cậu ta quát, trả lời trước cả khi tiếng chuông đầu tiên hết kêu.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nói với tôi đi."
"Anh muốn tôi nói gì?" cậu ta mỉa mai.
"Về lý do thực sự tại sao cậu gọi thì sao."
"Tôi đã bảo anh rồi. Tôi tưởng có chuyện gì đó trục trặc."
"Cái gì khiến cậu có ý tưởng đó?"
Dù đã cố gắng, anh vẫn không ngăn giọng điệu nghi kị được.
Cậu ta hít thở sâu, đều đặn. "Nghe này. Tôi có một linh cảm khó chịu về anh và tôi lo lắng. Tôi đã sai."
"Cái gì khiến cậu nghĩ là có gì đó liên quan tới tôi?"
Im lặng hoàn toàn.
Anh chờ, nhưng cậu ta không nói gì. Đó là một sự im lặng tuyệt đối, thậm chí không có cả tiếng thở của cậu ta, việc đó làm anh lạnh sống lưng.
"Cậu có sao không?" anh vội hỏi. "Ngụy Châu?"
Im lặng.
"Thôi nào, Châu Châu, nói với tôi đi, nếu không tôi sẽ tới đó."
"Không!" Giọng cậu ta nghe nghẹn ngào. "Không... đừng qua đây."
"Cậu có sao không?"
"Có. Có, tôi ổn. Tôi chỉ... nghĩ về cái gì đó khác."
"Ví dụ?"
"Có lẽ việc đó không liên quan đến anh. Có lẽ là ai đó khác. Tôi phải nghĩ về việc này. Tạm biệt."
"Đừng dập máy!" anh cảnh cáo.
"Chết tiệt, Hứa Ngụy Châu, đừng dập máy – cứt thật!"
Tiếng máy bận vang trong tai anh. Anh đập mạnh điện thoại xuống và bật đứng dậy. Anh sẽ đi tới đó, để kiểm tra.
Để tìm cái gì?
Anh thực lòng nghi ngờ chuyện cậu ta sẽ mở cửa cho anh. Anh cũng không có lý do nào, bởi vì Cảnh sát Vương đã làm chứng cho cậu ta. Việc đó đã gặm nhấm anh suốt cả ngày; trừ khi có cái gì khác xuất hiện, và về mặt này thì có vẻ như tuyệt vọng hoàn toàn, anh chẳng có lý do gì để nói chuyện với cậu ta lần nữa. Và việc giải quyết vụ Lưu Liên dường như ngày càng khó khăn hơn.
Anh cực kì bực bội vì có vẻ như là vụ án này sẽ trở thành một bí ẩn thực sự, một vụ người lạ giết người lạ, kiểu án mạng gần như không bao giờ giải quyết được. Bà Lưu đáng được hơn thế.
Và hơn hết anh không bao giờ muốn gặp lại Hứa Ngụy Châu, không một lần nào nữa. Nếu cậu ta không dính dáng đến vụ án, và anh phải chấp nhận chuyện đó một cách chính thức, anh sẽ phải sắp xếp vài chuyện.
Anh không thích những gì mình đang cảm nhận, nhưng nó quá mạnh không thể nào bỏ qua được.
....
Ngụy Châu đi đi lại lại, hoặc là chửi thề và ngăn chặn nước mắt.
Hoàng Cảnh Du chết tiệt! Gã khiến cậu quá tức giận, cậu có thể hả hê đập gã một trận, nếu lúc đó gã ở ngay đây. Nhưng Hoàng Cảnh Du là vấn đề tối thiểu của cậu. Sự tiên thị chắc chắn đã quay trở lại, có lẽ hơi thay đổi so với trước đây. Có lẽ cậu không có khả năng đồng cảm như trước; có lẽ cậu tiên tri tốt hơn.
Còn lý do nào khác cậu có thể biết rằng Hoàng Cảnh Du đang xem một trận bóng chày? Còn lý do nào khác cậu có thể dự đoán được câu trả lời ngay trước đó một giây? Trước đây việc đó chưa từng xảy ra.
Cậu đã đang nghĩ về gã, một cách miễn cưỡng, nhưng chắc chắn gã đã ở trong đầu cậu khi cảm giác nguy hiểm khó chịu đó quét qua cậu. Cậu đã tự động nghĩ rằng có gì không ổn với gã, nhưng không phải; gã chỉ đang chiếm tâm trí cậu nhiều đến nỗi cậu không nhận ra hai sự việc không liên quan đến nhau. Điều đó có nghĩa là cậu có hai vấn đề, không, ba.
Một: những kĩ năng siêu cảm của cậu đã trở lại, lúc được lúc không. Cậu không muốn, nhưng chúng đã trở lại, và cậu phải đối mặt với việc đó. Cậu gạt cái nhận thức đó ra xa, bởi vì mặc dù vấn đề này sẽ có tác động lớn nhất lên cuộc đời cậu, những vấn đề khác cấp bách hơn.
Thứ hai: Thám tử Hoàng sẽ trở thành một rắc rối lớn. Gã đã là rắc rối lớn. Gã khiến cậu tức giận hơn bất kì người nào khác cậu từng gặp, và gã làm vậy mà thậm chí không cần cố gắng. Gã là một tên thô lỗ to lớn, nhạo báng và nghi kị, và cậu có thể cảm nhận cơn giận của chính gã chiếu vào cậu. Gã căng thẳng tới nỗi cậu gần như đầu hàng trước ý muốn giấu mặt mỗi lần nhìn thấy gã. Gã cháy bỏng với kiểu nam tính mãnh liệt khiến phụ nữ phải quay lại và mắt tròn mắt dẹt khi họ nhìn gã, dù rằng cậu không phải phụ nữ, nhưng những phản ứng của cậu với gã là quá mạnh, vượt mọi tầm kiểm soát. Thứ cuối cùng cậu cần lúc này là phải đối mặt với một sự hấp dẫn thân thể, đặc biệt là khi nó chẳng đem lại điều gì.
Cậu rên rỉ khi nhận ra Hoàng Cảnh Du cũng cùng cảm nhận được sự hấp dẫn miễn cưỡng ấy. Gã đã gọi cậu là "Châu Châu". Có lẽ thứ duy nhất ngăn cản gã là mối nghi ngờ của gã với cậu, và cái đó sẽ không duy trì được lâu với sự thiếu vắng chứng cứ.
Người như gã sẽ biết phải làm gì khi muốn một người; một khi gã đã thừa nhận rằng cậu chẳng liên quan gì đến vụ giết bà Lưu Liên, cậu sẽ phải ngăn chặn gã.
Việc đó lại mang cậu tới vấn đề thứ ba, thứ quá khổ sở đến nỗi cậu đã cố không nghĩ về nó: Sự độc ác mà cậu đã cảm thấy, đã khiến cậu khó chịu, có cùng một... kết cấu, hay tính cách, như năng lượng mà cậu đã cảm nhận được cái đêm Lưu Liên bị giết. Cùng một người đàn ông. Hắn vẫn còn ở ngoài đó, và sự độc ác của hắn đang tập trung vào ai đó khác. Nó vẫn chưa được hình thành; cậu chỉ bắt được một âm vọng của nó. Nhưng hắn sẽ lại hành động lần nữa, và cậu là hi vọng duy nhất mà cảnh sát, và nạn nhân kế tiếp của hắn có, để ngăn chặn hắn kịp thời.
***
Sáng hôm sau Ngụy Châu chỉ vừa mới mặc xong quần áo khi tiếng gõ cửa nặng trịch ở trước nhà khiến cậu giật mình, rồi cau mày vừa khó chịu vừa cảnh giác. Cậu biết chắc ai đang gõ vào cửa nhà cậu lúc bảy giờ hai mươi phút sáng, và không cần phải có khả năng đặc biệt nào mới biết được việc đó.
Mặc dù vậy cách tốt nhất để đương đầu với gã là không để gã biết cậu phản ứng với gã theo bất kì cách nào. Gã sẽ coi cơn giận dữ của cậu như một sự yếu đuối, chỉ có Trời mới giúp được cậu nếu gã biết được một dấu hiệu của sự hấp dẫn miễn cưỡng mà cậu đang cảm thấy. Gã quá quyết liệt đến nỗi sẽ không để cơ hội nào tuột khỏi tay.
Cậu sẽ không mời gã vào. Cậu phải đi làm, và cậu không có ý định để gã làm cậu đi muộn. Cậu lấy ca-táp và cầm chìa khoá trên tay khi hành quân ra cửa trước.
Khi cậu mở cửa, gã đang đứng gần như chạm mặt cậu, cúi vào trong với một cánh tay cơ bắp chống lên khung cửa và cánh tay kia giơ lên để gõ vào cửa nhà cậu lần nữa. Sự gần gũi của cơ thể gã khiến cậu hụt hơi, một phản ứng mà cậu giấu nhẹm bằng cách bước ra ngoài và quay lại để đóng cánh cửa phía sau.
Không may, gã không lùi lại, và cậu bị dựa ngay vào người gã, nóng bỏng và cơ bắp cứng ngắc ở khắp nơi. Cậu thực sự đang đứng trong vòng tay gã; tất cả những gì gã phải làm là vòng tay quanh người cậu, và cậu sẽ bị bắt giữ.
Ngụy Châu cau có tập trung vào việc khoá cửa, cố lờ đi tình huống đó. Cái nhìn thoáng qua vào mặt gã nói cho cậu biết sáng nay gã đang có tâm trạng tồi tệ, nhưng bây giờ cậu cảm nhận được một sự hừng hực đáng ngại của đàn ông bên dưới cơn giận đó. Gã giống như một con ngựa đực nóng nảy ngửi thấy mùi ngựa cái trong kì động dục- một cách ví von ngu xuẩn, Hứa Ngụy Châu, cả hai đều là đàn ông đấy. Cậu tự gào lên với mình!
Hình ảnh trong đầu cậu vừa không lành vừa chính xác đến nỗi trái tim cậu bắt đầu đập cuồng loạn. Quay lưng lại gã trong lúc cậu vật lộn với cái khoá cứng đầu, cậu đột nhiên cảm nhận sâu sắc áp lực của cơ thể gã lên mông cậu. Một đỉnh nhọn không lẫn đi đâu được đã hình thành, dày và cứng, ý nghĩa quá rõ ràng.
Cuối cùng cái khoá cũng có cách chui vào ổ. Cậu đứng bất động, tê liệt vì lưỡng lự. Nếu cậu di chuyển, cậu sẽ cọ vào gã; nếu cậu không di chuyển, gã có thể coi đó như một lời mời.
Cậu nhắm mắt lại để phản đối nỗi cám dỗ trong lòng cậu là chỉ đơn giản quay mặt lại nhìn gã, âm thầm cấp phép cho gã bằng cách để gã tiếp cận. Thứ duy nhất ngăn cậu đầu hàng chỉ là ý nghĩ chắc chắn việc đó sẽ không có tác dụng, và cậu sẽ lại chết cứng dưới sự tấn công dữ dội của nỗi kinh hoàng sáu năm trước. Cậu không thể trải qua chuyện đó một lần nữa.
Cậu buộc mình phải nói. "Anh muốn gì, Thám tử?"
Đáng lẽ cậu nên cắn lưỡi mình. Chọn từ sai lầm, trong hoàn cảnh này. Với sự cương cứng của gã không ngừng chọc vào cậu, điều gã muốn quá hiển nhiên.
Trong vòng hai giây gã không trả lời.
Cậu cảm thấy ngực gã nâng lên khi gã chầm chậm hít vào; rồi, cảm tạ trời đất, gã lùi lại một bước.
"Tôi không ở đây với tư cách là thám tử. Tôi chỉ đến để xem cậu có sao không."
Sự căng thẳng tình dục giảm nhẹ cùng với khoảng cách nhỏ nhoi giữa họ, khiến cậu cảm thấy như thể cậu vừa được tháo ra khỏi xiềng. Sự nhẹ nhõm khiến tinh thần cậu bay bổng, một phản ứng mà cậu chuyển ngay thành hành động.
"Tôi ổn" cậu nói chắc chắn, và bước xuống trước khi gã có thể ngăn cậu.
Ôi, chết tiệt. Xe của gã chắn lối ra vào của cậu.
Cậu dừng phắt, và sự kiềm chế của cậu trở lại đủ để cậu chỉ dè dặt một thoáng trước khi quay lại đối mặt với gã.
"Tôi phải đi nếu không sẽ muộn làm."
Gã liếc vào đồng hồ đeo tay. "Chỉ phải lái xe mười lăm phút thôi mà. Cậu còn ối thời gian."
"Tôi muốn đi sớm, đề phòng gặp trục trặc."
Câu giải thích không làm gã nhúc nhích. Đôi mắt nâu với hai mí nhỏ nhíu lại, nặng trịch nhìn lên cậu, cảm xúc đã bị che chắn.
"Còn gì khác đe doạ cậu tối hôm qua không?"
"Tôi không sợ."
"Không thể chứng minh với tôi."
"Tôi không sợ!" cậu nhắc lại, lần này qua hai hàm răng nghiến chặt. Sự ngoan cố của gã đã bào mòn sự kìm chế của cậu. Cậu cần phải tránh xa khỏi gã, ngay bây giờ.
"Chắc chắn là có. Và giờ cậu cũng sợ."
Đôi mắt gã lại nhìn khắp lượt cậu lần nữa.
"Mặc dù không phải cùng một lý do" gã khẽ nói. Lần này khi mí mắt gã nâng lên, cậu có thể thấy ánh mắt của gã quá sở khanh với việc nhìn một người cùng giới tính.
Ngụy Châu cứng người, một cơn ớn lạnh sợ hãi chạm vào cậu. Bản thân gã không phải là nhà ngoại cảm, nhưng bản năng đàn ông của gã thì quá chính xác. Trốn tránh gã còn khó khăn hơn cậu tưởng, vì gã cảm nhận được sự phản ứng của cậu bên dưới lớp mặt nạ.
Gã bước xuống cầu thang theo cậu, và cậu nhanh chóng lùi về chỗ xe ô tô. Cậu giật mở cánh cửa xe và trượt vào trong, sử dụng nó như một tấm rào chắn gã.
Gã cúi xuống cậu qua cánh cửa mở, đôi mắt gã lúc này rất sắc bén, đầy ý nghĩa.
"Bình tĩnh nào!" gã lẩm bẩm. "Đừng có cáu cằn như thế."
Cậu lườm gã, bối rối gần như không thể chịu nổi. Nếu gã không đi sớm, cậu sẽ mất bình tĩnh và nói điều gì đó cậu biết sẽ khiến mình hối hận.
Cậu bám lấy cánh cửa để trợ lực, khớp ngón tay trắng bệch vì cố gắng.
"Đưa xe anh ra đi, Thám tử. Và trừ khi anh có lệnh, đừng tới nhà tôi lần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro