Chương 6: Ai lớn ai nhỏ
Chương 6: Ai lớn ai nhỏ
Tác giả Quân Khanh
Bối cảnh nơi ở của Bạch Lạc Nhân là một căn nhà trệt. Bên trong nguyên tác chính là nói nhà Bạch Lạc Nhân rất nghèo. Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu quan sát căn nhà trệt thấp bé kia, trong đầu liền hiện hai chữ ——"Thật nghèo" .
Đây là ở Bắc Kinh thật sao, hoặc là nói thủ đô quốc gia còn có loại khu bình dân này?
Toàn bộ căn nhà đều là màu muối tiêu xám trắng, cánh cửa sắt kiểu cũ của từng nhà san sát nói tiếp nhau. Toàn bộ khu xóm cũng chỉ cung cấp GDP cho Bắc Kinh đủ để sửa chữa con đường nhựa cùng một loạt đèn đường thôi.
Nhà Bạch Lạc Nhân cũng là một hộ trong xóm. Cánh cửa sắt bị gỉ trên bức tường màu xám. Sân trong không lớn, gian phòng lại được bố trí đến dị thường ấm áp. Sau khi vào cửa chính là phòng khách, một cái ghế sô pha cũ phối với một cái lò, tựa hồ có thể trừ đi cơn gió đông lạnh lẽo.
Ven phòng khách có một cửa bằng kính, nhìn sâu vào trong, chính là căn phòng tiêu chuẩn của một học sinh trung học phổ thông.
Một giường gỗ nhỏ, một bàn viết, một cái ghế. Trên bệ cửa sổ chật hẹp để chậu hoa màu xanh lục, gian phòng sạch sẽ gọn gàng.
Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu mang theo không nhiều hành lý cá nhân, đến nhà Bạch Lạc Nhân ngày đầu tiên liền tập trung tinh thần vào việc quay phim đầy căng thẳng.
Vùng ngoại thành không thể so với trong thành phố, nhiệt độ chí ít lạnh hơn hai, ba độ. Hơn nữa bên trong phòng nhỏ không có điều hòa, nhiều nhất chỉ có một cái lò cùng một túi sưởi ấm thôi.
Thời gian trong phim là đầu thu, thế nhưng trên thực tế đã bắt đầu vào đông. Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu hai người đều phủ lên trên người áo lông thật dày. Bất đắc dĩ trong lúc quay phim còn phải cởi ra, thường thường đem hai người đông đến hắt xì một cái .
Đặc biệt là Hứa Ngụy Châu chính gốc Thượng Hải, không cí máy điều hòa kề bên hai ngày, cảm mạo lại tái phát, chỉnh cậu đến cả ngày đều phải hít hít mũi.
Hoàng Cảnh Du trong tay ôm túi chườm nóng màu đỏ, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười: "Cậu lúc nào làm cái này? Sao tôi không nhìn thấy."
". . . . . ." Hứa Ngụy Châu cười cười.
Hoàng Cảnh Du giơ tay phải lên đem túi chườm đưa tới, nhưng lại chạm được mu bàn tay lạnh lẽo của người kia.
"Trời ạ, lạnh như thế, sao cậu không vào nhà a?"
"Cậu đang đứng bên ngoài, tôi lại không biết xấu hổ mà vào nhà sao. . . . . ."
"Cut ——"
Thanh âm của đạo diễn tựa như một hồi chuông lớn đem hai người dắt trở về thế giới thực.
Hứa Ngụy Châu nguyên bản thẳng tắp sống lưng lập tức thả lỏng ra, duỗi tay ra tiếp túi chườm nóng rồi lại rụt trở về.
Hoàng Cảnh Du giương mắt nhìn, chỉ thấy trên người Hứa Ngụy Châu chỉ mặc một cái áo len mỏng, bởi vì dáng người cao mà nhìn trông có chút thon gầy, xem ra quá mức đơn bạc.
Dưới khí trời bốn, năm độ, bên trong cũng ấm áp gì mấy. Hứa Ngụy Châu chỉ là lết đến phòng khách muốn nhìn một chút xem áo lót bong của chính mình để chỗ nào, đem ra tròng lên.
"Ai, túi chườm nóng cậu cầm trước đi, đừng để một chốc nữa lại bị cảm."
Hứa Ngụy Châu liếc nhìn hắn một cái: "Tôi nào có như vậy yếu ớt không thể chịu đựng được một cơn gió chứ."
"Ơ, khoe cái gì, vừa nãy là ai hít hít mũi?"
Trợ lý bên cạnh giật giật ống tay áo Sài Kê Đản, hai đôi con mắt đồng loạt ở mặt sau camera nhìn chăm chú.
Hứa Ngụy Châu hàm hồ nói: "Đó là. . . . . . Vừa nãy ngứa mũi. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, trong tay lại chạm được một mảnh ấm áp. Hứa Ngụy Châu vừa nhìn, tay Hoàng Cảnh Du cầm túi chườm nóng ghé vào bên tay hắn.
Hứa Ngụy Châu đẩy trở lại.
Hoàng Cảnh Du cười: "Cậu sao còn khách khí với tôi a, cậu bị ngốc có phải không?"
Người nào đó liếc trở về một cái: "Muốn ngốc anh ngốc, tôi cũng không có ngốc."
Hoàng Cảnh Du phụt cười, khẽ cắn môi dưới mình.
Ở vùng ngoại thành thôn trang, sau một tuần quay chụp bọn họ lại nghênh đón ngày nghỉ lễ thứ hai. Thế nhưng bởi vì thời gian quay phim tiến độ quá nhanh, Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu đều quá mức mệt mỏi, cũng không có hứng thú như lần trước ra ngoài chơi, an an ổn ổn miễn cưỡng nằm ở trong nhà nghỉ ngơi cả ngày.
Ngay sau đó, phim cũng đồng thời không chút trở ngại mà chuẩn bị công chiếu.
Đường phố lúc chạng vạng, một loạt những căn nhà trệt xám trắng xếp thành hàng chiếm cứ tầm mắt của mọi người, bầu trời tối tăm, cách đó không xa là đèn đường chiếu ra một mảnh mờ nhạt.
Ngã tư đường dựng một cái lều đỏ bày đồ ăn vặt, có người đi đường vội vã đi ngang qua, mấy người ở trên băng ghế nhỏ vừa ăn vừa xem TV nhỏ bên trong sạp hàng, cũng có một vài người vừa uống rượu dùng bữa vừa cùng bạn bè lớn tiếng nói chuyện.
Nửa giờ sau, camera cùng staff đều đã vào đúng chỗ.
Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu cùng đạo diễn tán gẫu.
"Đạo diễn, ngày hôm nay được ăn thêm sao?"
Đạo diễn nhìn hai người được bọc trong lớp áo bông to bự, nghe mùi thức ăn, một bộ dáng đáng thương, không khỏi cảm thấy hai người này rất ớn lạnh: "Thời điểm lát nữa quay hai đứa cứ tùy ý ăn."
Hứa Ngụy Châu hít hít chóp mũi đã bị đông thành màu đỏ, lộ ra hàm răng trắng.
Xác thực, thời điểm khí trời quá lạnh đoàn phim ăn vài bữa cơm đều chỉ có thể run run cầm lên ăn, điều kiện sinh hoạt gian khổ.
Hoàng Cảnh Du lôi kéo Hứa Ngụy Châu tới quán bán hàng trước, hai người tán gẫu.
"Ai, một lát nữa cần phải so với kích thước a?"
Hứa Ngụy Châu nhíu mày: "Phải so chứ."
"OK à? Cậu thật là muốn ở trước mặt 1,4 tỉ dân toàn quốc lộ lão nhị*?"
(*: Cái ấy ấy o(>﹏<)o)
Hứa Ngụy Châu một vẻ mặt "Anh ngu à" nhìn Hoàng Cảnh Du: "Ngày hôm qua đạo diễn nói chuyện anh ngủ gục đi? Camera không quay tới cái góc đó."
Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồồồồ. . . . . . Hiểu ời." Hắn trước tiên nhìn qua Hứa Ngụy Châu, phát hiện cậu đang quan sát cảnh được bố trí, trong miệng muốn nói lại thôi.
Hứa Ngụy Châu dư quang thấy được mặt của người kia.
Trên mặt Hoàng Cảnh Du ánh lên ánh sáng của những ngọn đèn trên ngã tư đường, một đôi mắt phượng hẹp dài bên trong có từng điểm từng điểm ánh sao, vẫn là bề ngoài lạnh lùng, như cũ nhìn không thấu tâm.
"Anh đang nghĩ cái gì?"
Hoàng Cảnh Du quay đầu, một bộ vẻ mặt buông thả: "Vạn nhất lộ hàng thì phải làm sao đây?"
"Tôi mặc vào hai cái quần, trong lớp quần đồng phục còn có cái quần jeans nữa."
"Cậu có phải cũng quá thiếu chuyên nghiệp rồi không a! Tôi có mặc đâu."
"Vậy anh tự xử lý cho tốt đi."
Hoàng Cảnh Du một cánh tay hướng cổ Hứa Ngụy Châu ôm chầm đi, dẫn tới cậu không khỏi cười rộ lên.
"Action!"
Hứa Ngụy Châu từ cái bàn bên cạnh quán đứng lên.
Một góc nhỏ trên bàn tất cả đều là cây que bằng trúc, còn có mấy cây xâu thịt, mấy chai bia đã hết. Còn có mấy cái chai tán loạn không đồng đều ngã trên mặt đất.
Hứa Ngụy Châu hơi híp cặp mắt, trên gương mặt một vệt ửng đỏ. Thân thể hơi nghiêng, bước đi cũng có một chút bất ổn.
"Ai, cậu đi đâu a?"
"Đi tiểu."
Hoàng Cảnh Du thấy có vẻ cậu đã uống say vội vàng từ bên cạnh bàn đứng lên dìu cậu. Một tay ôm eo Hứa Ngụy Châu, một tay lôi kéo cánh tay Hứa Ngụy Châu choàng lấy cổ chính mình, mặc cho người kia tựa ở trên vai mình.
"Được rồi, ở chỗ này tiểu đi."
Hoàng Cảnh Du lôi kéo Hứa Ngụy Châu tới một thảm cỏ trống trải không người, mà Hứa Ngụy Châu vẫn như cũ say như bãi bùn nhão, đứng cũng không vững.
"Tôi tiểu."
"Quần cậu cũng còn chưa cởi kia kìa."
Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu nhìn hắn một chút, mỉm cười: "Nhiều chuyện."
"Cậu nói ai nhiều chuyện đó?"
Hoàng Cảnh Du liếc Hứa Ngụy Châu, một tay ôm lấy eo của cậu, một tay đặt lên hạ thân cậu.
Hứa Ngụy Châu rung mình một cái, dù sao cảm giác đũng quần bị người đụng vào cũng không bình thường, nhưng vẫn là muốn làm bộ say rồi như thế không có chuyện gì xảy ra, thân thể hướng về trên người hoàng Cảnh Du tới gần.
Hoàng Cảnh Du một tay ở eo nhỏ Hứa Ngụy Châu lướt qua, đột nhiên lập tức kéo lưng quần cậu. Quần đồng phục học sinh độ co dãn rất lớn, một hồi là có thể kéo ra, lại một hồi nhẹ nhàng tuột xuống.
Hứa Ngụy Châu biết mình còn mặc quần jeans, thế nhưng bị người khác cởi quần chuyện này vẫn là lần đầu tiên. Phản xạ có điều kiện muốn cong người, hai mắt thoáng nhìn, thấy camera di chuyển trong nháy mắt, cậu nhịn.
"Ai. . . . . . Cậu sao lại không cởi?"
"Tôi không tiểu."
Hứa Ngụy Châu kéo dài giọng mình: "Không được. . . . . . Cậu cũng phải cởi, chúng ta so so thử xem, người nào lớn. . . . . ."
Hoàng Cảnh Du xem xét Hứa Ngụy Châu, ánh mắt cưng chiều mà đối với cậu cười cười.
"Cut ——"
" A...Ssig*, anh vừa nãy kéo mạnh như vậy làm gì? ! Quần tôi cũng sắp rơi mất." Hứa Ngụy Châu một bên kéo quần, một bên khinh bỉ liếc mắt nhìn Hoàng Cảnh Du.
(*: Nguyên văn là 阿西吧 – là phiên âm tiếng Trung của một câu chửi cửa miệng trong tiếng Hàn 아...씩, mà khi xem phim Hàn Quốc ta có thể nghe thấy họ phát âm là "A...Ssig".)
Hoàng Cảnh Du liếc mắt nhìn Hứa Ngụy Châu, cười đến không thể đứng lên nổi: "Tôi vốn là muốn đem quần jeans cậu kéo xuống luôn."
"Ông già nhà anh." Hứa Ngụy Châu lập tức hướng trên lưng hắn đánh một cái.
"Nếu như cậu sau này uống say như Bạch Lạc Nhân vậy, vậy thì chơi vui rồi." Hoàng Cảnh Du một bên cười, một bên tránh thoát sự đuổi đánh của Hứa Ngụy Châu.
"Ha ha."
Quay ở quán hơn hai giờ, cuối cùng cũng coi như quay xong. Nhân viên đoàn phim,đạo diễn cùng Sài Kê Đản quẩy một trận. Mười mấy người từ lúc quay phim tới nay lần đầu ăn được một bữa ngon như vậy.
Có điều rượu là không thể uống, bởi vì buổi tối bọn họ còn có một cảnh chờ quay.
Quá mười giờ, vốn là vùng ngoại thành hẻo lánh nên trên đường phố triệt để không còn ai. Con đường nhựa vốn đã không rộng lại phối thêm một hàng đèn đường màu trắng, khiến trong không khí rét lạnh lại lộ ra chút cô tịch.
Cố Hải đem Bạch Lạc Nhân đã uống say lên lưng về nhà.
"Một lúc nữa cậu sẽ phải khóc a?"
Hứa Ngụy Châu liếc nhìn Hoàng Cảnh Du.
Hoàng Cảnh Du tiếp tục nói: "Nếu không tôi cho cậu nhỏ chút nước nhỏ mắt nha?"
Hứa Ngụy Châu cười: "Anh sao không đưa nắm hành tây cho tôi hun hun luôn đi?"
"Cũng được á."
Hứa Ngụy Châu bĩu môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ một bên má.
Bắt đầu quay.
Hứa Ngụy Châu đầu tiên là được Hoàng Cảnh Du đỡ, lắc lư đi trên đường, sau đó thấy cậu là thật sự uống say, Hoàng Cảnh Du nâng vai Hứa Ngụy Châu đem cậu cõng trên lưng.
"Cậu trước tiên ngủ một hồi, lập tức sẽ đến nhà."
Hoàng Cảnh Du một cánh tay mang theo cặp sách hai người, sau đó ôm đùi Hứa Ngụy Châu, một tay khác cũng như thế, vững vàng mà đem cậu cõng trên lưng chính mình.
"Cậu bảo ai ngủ? Đúng rồi, không phải lại muốn cắt quần áo của tôi đó chứ. . . . . . cái thằng này?"
Hoàng Cảnh Du mím môi nở nụ cười: "Cậu quậy nữa có tin hay không tôi đem cậu vứt xuống mương?"
Người kia trên lưng quả nhiên an phận hơn nhiều, nằm nhoài trên lưng Hoàng Cảnh Du, đầu rất tự nhiên mà buông xuống cổ hắn .
Hoàng Cảnh Du đang muốn điều chỉnh tư thế, đột nhiên nơi cổ tựa hồ chảy qua thứ gì đó ấm áp . Hoàng Cảnh Du quay đầu, vừa vặn đụng phải khuôn mặt.
Khuôn mặt ngây ngô, hai mắt ửng hồng, sống mũi cao cùng với chóp mũi óng ánh vệt nước mắt.
"Mẹ. . . . . ."
Hoàng Cảnh Du không khỏi cau mày, hai tay ôm người kia càng dùng sức. Tựa hồ như vậy càng có thể cho cậu dựa vào, càng có thể bù đắp một ít gì, lại càng có thể làm cho cậu cảm nhận được ấm áp.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thân ảnh của hai người trùng điệp cùng nhau. Vài chiếc xe đỗ ven đường, cách đó không xa là nhà lầu thấp bé, có vẻ hơi cô tịch.
Hoàng Cảnh Du cách một tầng vải vóc mỏng manh cảm thụ lấy nhịp tim đập của cậu.
Camera rốt cục ngừng quay.
Quản lý cùng staff cho Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu thêm quần áo, hai người được bọc lại bằng bằng một cái áo lót bông vừa rộng vừa mập, đều có gì đó muốn nói.
Hoàng Cảnh Du đầu tiên là đưa cho Hứa Ngụy Châu mấy tờ giấy lau mặt. Dù sao cũng là cảnh cuối cùng của ngày hôm nay, không sợ lớp makeup bị trôi mất.
Hoàng Cảnh Du nhìn viền mắt ửng hồng của Hứa Ngụy Châu không khỏi cảm thán: "Diễn thật tốt."
"Ha ha ha ha, tôi chính là Bạch Lạc Nhân nha." Hứa Ngụy Châu một bên lau mặt, một bên điều chỉnh tâm tình.
Một lát sau, trong tay đột nhiên đụng tới một trận ấm áp, vừa ngẩng đầu, là một vật như túi chườm nóng.
Hoàng Cảnh Du cười: "Ấm áp."
"Thật sự rất ấm áp a." Hứa Ngụy Châu lần này không có từ chối, đem túi chườm nóng nâng ở lòng bàn tay.
Hứa Ngụy Châu mặc một bộ áo lông dài màu đen, phía dưới mặc quần đồng phục. Quần áo mặc lên người cũng không khiến cậu bớt run rẩy.
Hoàng Cảnh Du nhìn tay cậu. Vốn là trắng nõn thon dài , vào lúc này lại bị đông đến đỏ chót, khớp xương trắng bệch.
"Đừng cầm như thế, giấu trong túi a." Hoàng Cảnh Du nở nụ cười, lôi kéo tay Hứa Ngụy Châu đang cầm túi chườm nóng cùng nhau đỡ đến trong túi áo Hứa Ngụy Châu.
Chỉ là trong nháy mắt, lòng bàn tay cùng mu bàn tay đồng thời cảm thụ cảm giác ấm áp khiến Hứa Ngụy Châu một chốc ngẩn ngơ.
Bàn tay Hoàng Cảnh Du rộng lớn ấm áp, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền ra vô cùng ấm áp.
Thế nhưng này chỉ là nhất thời, độ ấm này rất nhanh đã từ trong túi áo của cậu rút ra rồi.
Gió lạnh cứ như lưỡi đao sắc bén cứa qua khuôn mặt mỗi người. Đèn đường tối tăm, Hứa Ngụy Châu ngắm nhìn gò má Hoàng Cảnh Du.
Gần trong gang tấc, một đôi mắt ở dưới ánh đèn ánh lên lấp lánh có thần, khuôn mặt già dặn, ngũ quan tinh điêu ngọc trác*, biểu hiện dịu dàng.
(*: như điêu khắc mài giũa.)
"Làm sao vậy?" Hoàng Cảnh Du đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Ngụy Châu.
"Không có gì."
"Ồ, cậu không có nhưng tôi có."
Hứa Ngụy Châu nghi ngờ: "Làm sao vậy?"
"Cậu trên mặt có giấy, phía dưới mũi, như nước mũi dính vào vô cùng lâu. . . . . ." Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa cười, sau đó nói không được nữa chỉ có thể phụt cười.
"Con mịa nó anh làm sao không sớm nói cho tôi biết?!" Hứa Ngụy Châu một bên ở trên mặt lung tung tìm tòi, một bên từ trong túi áo chính mình tìm gương.
"Ha ha ha ha ha ha. . . . . . Ngu ngốc."
Hứa Ngụy Châu hướng trên bắp chân Hoàng Cảnh Du đạp một cước.
_____Chương 6_____
Bé ZZ đổ từ từ rồi ≧▽≦
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro