Chương 4: Tình yêu vườn trường
Buổi tối, hai người về tới nhà trọ.
Qua mười một giờ, đoàn phim mới chọn được những bức ảnh tốt nhất ra phân phát cho bọn họ.
Hứa Ngụy Châu mới vừa tắm xong trở về phòng. Mấy ngày trước nếu để cho cậu cùng một người xa lạ ở cùng nhau, cậu trong lòng cũng sẽ có chút chống cự. Thế nhưng cùng Hoàng Cảnh Du lại không như thế, khởi đầu bởi vì Hứa Ngụy Châu nhìn bề ngoài của hắn, cảm thấy hắn vô cùng cao lãnh, thế nhưng mấy ngày nay ở chung, Hứa Ngụy Châu phát hiện Hoàng Cảnh Du thực tế lại là một người đặc biệt cởi mở, có lúc cùng Cố Hải quả thực giống nhau như đúc.
Hứa Ngụy Châu dần dần buông xuống phòng bị, cũng sẽ không tiếp tục để ý những tiểu tiết trong cuộc sống.
Tắm xong, Hứa Ngụy Châu liền thu dọn quần áo rồi lấy ra đồ mặc ở nhà của chính mình — một bộ đồ ngủ liền thân hình khủng long nhỏ màu xanh lục.
Hoàng Cảnh Du mới vừa tắm xong đi ra, phát hiện một bé khủng long ngồi trên giường, đang nhìn chằm chằm cái laptop đặt trên đùi.
Hoàng Cảnh Du nhịn không được, cười ra tiếng, chậm rãi đi tới bên mép giường: "Không nghĩ tới a, cậu lại có loại quần áo này."
"Làm sao vậy?" Con mắt Hứa Ngụy Châu vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
"Không, thật đáng yêu."
". . . . . ."
Hứa Ngụy Châu không có chụp mũ, tóc nửa ướt vấn vương từng giọt từng giọt nước. Có thể bởi vì máy điều hòa trong phòng mở rất nóng, cậu đem tay áo mình cuốn lên một chút. Ống quần cũng không đủ dài, lộ ra mội ít da dẻ.
Hoàng Cảnh Du nhìn chính mình, liền một cái áo thun, cùng một cái quần cộc lớn. Cảm thấy so với Hứa Ngụy Châu thì cậu ta xem ra ấm áp hơn nhiều, một thân chíp bông nhung nhung .
Hoàng Cảnh Du đang chuẩn bị ngồi xuống xem máy tính, cánh tay mới vừa tựa trên bả vai Hứa Ngụy Châu liền nhìn thấy phía sau cậu ta là một cái đuôi dài đằng đẵng.
Thoạt nhìn chơi rất vui .
Hoàng Cảnh Du thuận lợi sờ sờ, lông xù xù, rất mềm mại. Một cái đuôi màu xanh đậm, mặt trên còn may một loạt răng cưa màu vàng.
"Ai, cậu là Kiếm Long a."
Hứa Ngụy Châu cảm thấy đuôi mình bị người nào đó lôi kéo, tinh lực xem mấy tấm ảnh gốc cũng bị ép buộc dời đi.
"Anh buông ra, có cảm thấy mình ấu trĩ không?"
"Y phục này hình như là mặc ở trên người cậu mà."
Hứa Ngụy Châu cười cười: "Được rồi a, sang đây xem mấy tấm ảnh chưa chỉnh sửa nè."
Hoàng Cảnh Du đem cái gối sau đầu chặn lại nửa cái màn hình máy tính, Hứa Ngụy Châu dùng tay đem đầu hắn hơi xê dịch.
Trên màn ảnh máy tính xuất hiện hai thiếu niên cao ngất. Một người mặc áo khoác lông màu trắng, một người mặc áo bành tô màu đen, một người mặt không hề cảm xúc vô củng lạnh lùng, một người khuôn mặt anh tuấn ôn nhu như nước.
Trên hình là một Bạch Lạc Nhân mắt to, sống mũi cao, da dẻ trắng nõn, nhưng không mất đi góc cạnh nam tính. Vóc người không cường tráng bằng Cố Hải, nhưng tỉ lệ gần như hoàn mỹ, một đôi chân dài liền phi thường hấp dẫn người.
Cố Hải một đôi mày kiếm cong lên, phối hợp với cặp mắt phượng dài nhỏ, vốn là khí khái anh hùng hừng hực nhưng lại hàm chứa một nụ cười nhàn nhạt. Trời sinh có vóc dáng giá áo*, vai so sánh Bạch Lạc Nhân rộng hơn một ít, cũng càng thêm cao to.
(*: chỉ người có vóc dáng hoàn hảo)
Bối cảnh là một con hẻm nhỏ, ngói xanh cửa son, rìa đường một hàng cây ngân hạnh rắc xuống từng mảnh từng mảnh lá vàng, sắc màu trang nhã làm cảnh tượng càng thêm mấy phần ấm áp.
Hai người đứng cùng nhau quả thật hài hòa, một lạnh lùng, một ôn nhu, tạo thành một bộ ảnh hoàn mỹ.
"Được rồi, ngủ đi."
Hứa Ngụy Châu liếc Hoàng Cảnh Du: "Chỉ có một câu nói này?"
Hoàng Cảnh Du cầm con chuột lật qua lật lại , sau đó nhíu nhíu lông mày, do dự một hồi.
"Làm sao vậy?"
"Tôi thật là quá soái!"
Hứa Ngụy Châu lườm hắn một cái: "Anh vẫn là nên đi ngủ đi."
"Còn nữa, cậu cũng soái a."
"Hừ hừ."
"Bất quá tôi vẫn soái nhất!"
Trong đôi mắt Hứa Ngụy Châu đều sắp hằn lên tơ máu, đêm khuya lại còn cùng cái tên không có trí tuệ này không ngủ đi xoắn xuýt xem ai soái hơn ai, cậu yên lặng đá đá chân Hoàng Cảnh Du, người kia nhưng lại cười đến tỏa nắng.
. . . . . .
Sau ba ngày, chuẩn bị chính thức quay phim.
Nơi tài trợ đoàn phim ở Bắc Kinh là một trường học, sau đó bởi vì trang trí lại rơi xuống một phen công phu.
Thời điểm Hứa Ngụy Châu nhận được đồng phục học sinh, ấn tượng đầu tiên từ nội tâm chính là cự tuyệt. Trắng xanh đan xen, toàn thân một bộ đồng phục học sinh tiêu chuẩn Trung Quốc, nhìn chung chỉ có một chữ —— xấu.
Có điều như vậy mới phải là đồng phục học sinh truyền thống Trung Quốc, thanh xuân ký ức mười năm trước mới có thể được bày ra.
Dù sao thì gương mặt đẹp cũng sẽ không kén chọn quần áo, huống chi những diễn viên khác trừ Hoàng Cảnh Du ở bên ngoài đều vẫn còn là học sinh, không có khác biệt gì lớn.
Vừa mới bắt đầu quay phim mọi người đều đã rất nhập vai, không nói đến Trần Ổn cùng Lâm Phong Tùng thật sự là bạn học, Hứa Ngụy Châu cùng Hoàng Cảnh Du cảm tình đã được bồi dưỡng từ ngoài đời vào đến trong phim.
Các cảnh quay ở trường học vẫn chưa có gì gọi là khó, hai ba ngày liền quay xong vài cảnh. Có điều như thế cũng đủ mệt , Hoàng Cảnh Du mỗi ngày đều phải luyện đánh bao cát cùng xà đơn, không có chuyện gì còn phải đến vỗ vỗ cửa sổ lật lật lan can.
Mỗi ngày chỉ mặc có một hai món trên người, mùa đông lạnh giá lại giả bộ thành trời thu. Hứa Ngụy Châu dần dần có chút chịu không nổi. Thỉnh thoảng lại đánh cái hắt xì, phát sốt. Đôi lúc trang điểm cũng sẽ bị trôi đi.
Thời điểm buổi tối về nhà trọ lại cần nghỉ ngơi, Hoàng Cảnh Du lúc rỗi rãnh sẽ đi chiếu cố chăm sóc cậu.
Buổi tối, Hoàng Cảnh Du sau khi tắm xong lại phát hiện Hứa Ngụy Châu còn chưa ngủ. Nhìn hắn tựa ở đầu giường chơi điện thoại, hai cánh tay lộ ở bên ngoài, mũi ửng hồng, môi cũng bởi vì khí trời Bắc Kinh không tốt trở nên đỏ chót, trên đầu giường còn có một cuộn giấy vệ sinh thật to.
"Hắc, tên nhóc nghiện game."
"Tôi không có chơi, đang mua đồ này."
Hoàng Cảnh Du đem khăn lông ướt khoát lên trên lưng ghế dựa, thuận thế ngồi xuống bên mép giường.
"Mua cái gì?"
"Bảng chữ mẫu."
Hoàng Cảnh Du cười cười: "Mua bảng chữ mẫu làm gì? Chữ của cậu đã rất đẹp rồi."
Con mắt Hứa Ngụy Châu vẫn lướt xem màn hình: "Không được, hiện tại internet đại thần nhiều lắm, sợ bị mắng a."
Hoàng Cảnh Du bất đắc dĩ: "Ừa, vậy cậu đi ngủ sớm một chút đi. Ai, đã uống thuốc chưa?"
Hứa Ngụy Châu để điện thoại xuống, hít hít mũi: "Tôi mới vừa phát hiện thuốc kia uống vào sẽ ngủ, vạn nhất sáng sớm ngày mai không dậy nổi làm sao bây giờ." Dứt lời, cậu nhíu nhíu mày.
"Tôi sẽ gọi cậu a."
"Anh gọi tôi? Chính anh có thể dậy mổi là tốt lắm rồi." Hứa Ngụy Châu nhớ tới tình huống khi vừa mới dậy mấy ngày trước.
Hoàng Cảnh Du ở bên mép giường ngồi một lúc, đôi mắt lờ đờ không cố định nhìn qua nhìn lại. Nhìn nhìn một lúc đèn trần sáng rực, lại nhìn nhìn một lúc rèm cửa màu kem, xong lại nhìn nhìn một lúc đầu giường gỗ, cuối cùng thì nhìn nhìn một lúc mặt cậu.
Hứa Ngụy Châu mới vừa cảm nhận được ánh mắt người kia, phát hiện hắn đã quay đầu đi ra ngoài, qua không bao lâu, trong tay có thêm một quyển kịch bản.
Hứa Ngụy Châu đang buồn bực, Hoàng Cảnh Du liền lên tiếng.
"Ngày mai hai ta chẳng phải sẽ diễn đoạn cho Bạch Lạc Nhân uống thuốc ngủ sao? Tôi với cậu đối diễn đi."
Hứa Ngụy Châu gật gật đầu: "Bắt đầu từ khúc nào?"
"Liền từ lúc tôi cho cậu uống nước, sau đó cậu gọi tôi là 'cha', từ chỗ ấy bắt đầu đi."
Hứa Ngụy Châu lườm hắn một cái.
"Đợi xíu, cậu chờ tôi đi bưng chén nước." Hoàng Cảnh Du không biết từ nơi nào bưng đến chén nước, đem bàn làm việc củng cái ghế bên cạch giường dẹp đi.
"Đến mức này à, sao nghiêm túc vậy."
Hoàng Cảnh Du liếc nhìn hắn một cái: "Đây là tố chất cơ bản của một người diễn viên." Dứt lời, hắn dùng tay ở giữa mình cùng Hứa Ngụy Châu khoa tay rồi hô "Action!"
Hứa Ngụy Châu cười cười nằm xuống.
Không lâu sau, cậu liền cảm thấy cổ mình được nhẹ nhàng nâng lên, lòng bàn tay rộng lớn truyền đến nhiệt độ. Trên môi một trận lạnh, đụng phải một vật cứng, miệng môi của cậu bị ép mở ra, một mảnh ấm áp rót vào khoang miệng.
Hử, mùi vị này sao có điểm lạ.
"Cha, con không khát. . . . . ."
"Không khát cũng phải uống."
Hứa Ngụy Châu liếc một chút Hoàng Cảnh Du: "Câu này hình như không đúng."
"Cậu đi ngủ sớm một chút đi." Hoàng Cảnh Du cười vuốt ve vai cậu.
Hứa Ngụy Châu càng nghĩ càng thấy không đúng, nước kia vừa nãy có mùi lạ gì đó, Hoàng Cảnh Du vẻ mặt che giấu là sao, lẽ nào. . . . . .
"Anh cho tôi uống cái gì?"
Hoàng Cảnh Du cười nhe răng hổ: "Thuốc cảm mạo."
"Anh. . . . . ."
"Cậu cũng đừng nói nữa a, tôi đây vừa nãy đập nát ra viên thuốc con nhộng thật lớn a, cậu xem tay tôi đây này, trong móng tay đều là bột thuốc." Hoàng Cảnh Du đem bàn tay đến trước mặt Hứa Ngụy Châu.
Một đôi tay thon dài, nơi đầu ngón tay quả nhiên dính bột phấn màu trắng gì đó.
"Mịa nó, vốn dĩ tôi không muốn nhắc tới." Hứa Ngụy Châu làm hành động nôn mửa, duỗi chân ra đạp lên trên đùi Hoàng Cảnh Du một cước.
"Cậu sớm một chút uống thuốc không tốt sao?"
Hứa Ngụy Châu nhìn vẻ mặt người nào đó, là dáng vẻ đê tiện mười phần giống Cố Hải. Đem chăn toàn bộ kéo lên che lại đầu.
Ai, vậy là cứ thế ngủ đi.
Hoàng Cảnh Du nhìn một khối chăn bông thật to trên giường, đột nhiên nhớ tới trước đây chính mình có nuôi một bé mèo. Vào mùa đông cũng đáng yêu như thế tiến vào trong chăn to, đem thân mình co lại thành một đoàn, tay chân đồng thời đều vùi ở trong.
Hắn không khỏi cười rồi cười, sau đó cũng xoay mình lên giường.
. . . . . .
Ngày hôm sau đóng cảnh ở trường học. Buổi sáng quay cảnh chơi bóng rổ một hồi. Hứa Ngụy Châu cũng cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, lại nói, đã lâu không động vào bóng rổ, chơi một trận ít nhiều cũng có chút hưng phấn.
Sau khi tẩy trang bọn họ lại nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều liền bắt đầu ở phòng y tế quay đoạn nguyên tác mà vạn người chờ mong "Ngụy thông báo" .
Hứa Ngụy Châu được trang điểm trông như đang bệnh, mắt có vành đen, trên môi cũng đắp một tầng kem che phủ, cả khuôn mặt không còn màu máu, vô cùng tiều tụy.
Bắt đầu chân chính "Action"rồi.
Nằm ở trên giường không bao lâu, cảm nhận được bàn tay sau gáy nâng cậu lên, cốc chạm môi, cậu không khỏi nhớ tới tối hôm qua bị Hoàng Cảnh Du xếp đặt, liền hơi mím môi.
"Cha, con không khát. . . . . ."
"Khách khí như vậy a."
"Cố Hải?"
"Nha, nhanh như vậy đã không nhận cha rồi?"
Hoàng Cảnh Du nhìn hắn một chút, khóe miệng hơi mím, cố ngăn cho mình không cười một trận.
Hứa Ngụy Châu cau mày, đàng hoàng trịnh trọng ghét bỏ Hoàng Cảnh Du, sau đó quay về phía hắn đem lời kịch của mình nói xong.
"Cậu uống thuốc cảm quá hạn. . . . . . Sau đó tôi lại bỏ trong ly nước của cậu thêm hai viên thuốc ngủ."
Hứa Ngụy Châu nghe lời này như là đang nói chính mình, lập tức đáp trở về: "Cậu có bệnh à!"
Người kia cười: "Tôi chính là có bệnh a."
"Có bệnh liền uống thuốc!"
"Cậu chính là thuốc."
Hứa Ngụy Châu một đôi mắt kinh ngạc mà nhìn Hoàng Cảnh Du, trong chốc lát quên mất từ ngữ.
"Cậu. . . . . .Là có ý gì a?"
Ánh mắt người kia nóng rực nhìn thẳng vào mắt mình, khuôn mặt đẹp trai cùng mình chỉ cách không tới 20 cm, một nở một nụ cười giễu cợt, trong đôi mắt nhưng lại bao hàm ôn nhu: "Muốn tốt cho tôi, cậu phải chịu đựng dày vò."
"Cut!"
Hứa Ngụy Châu dừng lại ở ánh mắt của người nọ cùng trong tươi cười thật lâu không thể phục hồi lại tinh thần.
Vốn là hai người tính cách một trời một vực, trong nháy mắt lại đồng cảm rồi.
____Chương 4____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro