
Bởi vì yêu
' Buông tôi ra!' Hứa Ngụy Châu đẩy mạnh Hoàng Cảnh Du ra khỏi thân mình rồi quơ lấy cái áo tắm mặc vào. Hoàng Cảnh Du vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Hứa Ngụy Châu đã đẩy cửa mà đi ra ngoài.
' Châu Châu.' Hoàng Cảnh Du vừa kịp định thần mà chạy ra ngoài thì Hứa Ngụy Châu cũng không còn trong phòng, kiểm tra một lúc thì thấy bộ quần áo hắn chuẩn bị cũng không có ở trên giường nên vội đi tìm.
' Châu Châu, cậu đi đâu vậy? Trời đang mưa...' Hoàng Cảnh Du chỉ biết đứng trong sảnh nhà mà gọi vì Hứa Ngụy Châu đã leo lên xe chạy đi mất, kịp thời lấy đi tất cả chìa khóa xe trong nhà. Căn bản là không muốn ai đi theo.
' Châu Châu. Có phải cậu cậu cảm thấy tôi ghê tởm đến mức phải bỏ chạy? Châu Châu, Cảnh Du tôi là yêu cậu. Thật lòng tôi từ lúc nhìn vào mắt cậu thì đã quên mất cậu là tội phạm còn tôi là cảnh sát. Thật lòng từ lúc gặp cậu tôi đã quên mất chúng ta đều là nam nhân. Thật lòng mà nói, tôi bây giờ toàn tâm toàn ý mà hướng về cậu. Cậu có thể nghe thấy chân tình của tôi không? Hoàng Cảnh Du này cần cậu tha thứ, Hoàng Cảnh Du này cho dù là tâm hồn hay thể xác, chỉ cần thuộc sở hữu của Hoàng Cảnh nó thì nó đều là của cậu. Cậu, Ngụy Châu!!! Tôi sẽ đứng đây mà chờ cậu. Bị trừng phạt đáng ra là tôi, vậy cớ sao người chịu đau lại là cậu. Tôi biết thứ lạnh, thứ đau ngoài thể xác mà tôi đang chịu, nó chỉ bằng 1 phần ngàn thứ hụt hẫn và thất vọng về tôi mà cậu đã trải qua. Hứa Ngụy Châu, cậu mau về. Ngoài trời lạnh lắm!' Hoàng Cảnh Du đứng dưới mưa mà nói, hắn ta quả thật là rất tồi tệ mà. Trong lúc Hứa Ngụy Châu đang gặp nguy hiểm, hắn ta lại vui vẻ bên cạnh Tuệ Minh. Bây giờ Hứa Ngụy Châu bên cạnh, hắn ta lại làm cậu ấy cảm thấy ghê tởm mà bỏ đi. Hoàng Cảnh Du mày, cả một cọng cỏ còn không bằng.
_____________
' Thưa sư thầy. Con có phiền người?' Hứa Ngụy Châu lái xe đến một ngôi chùa ngoại ô, trong lúc đến nơi hắn ta không hề đóng cửa sổ nên cả thân đều hẳm nước.
' Con ở đây chờ ta.' Vị sư thầy hiền từ nói rồi quay vào phòng lấy một cái khăn ra cho hắn.
' Thưa người. Bây giờ cũng đã choạng tối, tâm tình con bây giờ cũng giống hệt bầu trời ngoài kia.' Hứa Ngụy Châu ngồi xếp bằng ngắm nhìn bầu trời âm u bên ngoài.
' Bầu trời đâu có tối. Ta vẫn thấy nó rất sáng.' Vị sư thầy cười hiền.
' Người xem, cả trang và sao đều không có.' Hứa Ngụy Châu không hiểu.
' Con không thấy thì nó không có? Trăng vẫn ở kia, sao vẫn ở kia. Chỉ là chúng ta bị vô minh che mắt, con nói không có vậy thứ ánh sáng mỗi đêm con thấy là gì? Con nghĩ bầu trời kia là tối? Bầu trời của quả đất chẳng phải là như nhau sao? Bầu trời không tối, chẳng qua là thiếu sáng.'
' Phiền muộn từ đầu mà có thưa người?' Hứa Ngụy Châu dần hiểu.
' Là từ tâm.'
' Con làm sao mà hết phiền muộn?'
' Vẫn là do tâm.' Vị sư thầy nói rồi đứng lên rót một chung trà nóng đưa về phía Hứa Ngụy Châu.' Hận thù cũng giống như việc con tự mình uống thuốc độc rồi mong người khác chết vậy, nó vốn rất phi lý. Con xem, trong những ngày qua là con đau khổ hay người kia đau khổ?' Vị sư thầy uống xong chung trà của mình rồi đứng dậy.' Đến giờ ta phải lên điện hồi hướng, con có thể vào trong cùng ta hoặc ra về với một tâm hồn thư thái. Cốt chi mọi chuyện đềy nằm nơi tâm. Tha thứ được, hãy tha thứ.'
' Tâm.' Hứa Ngụy Châu lặp lại rồi đứng dậy ra xe. Hắn chạy xe đến ngôi nhà cũ của mình, tuy đều là ngoại ô nhưng ngôi chùa kia lại ngược hướng đến nhà của hắn.
' Hoàng Cảnh Du. Cậu hôn tôi lúc chúng ta cùng ngủ trên một chiếc giường mà đúng không?' Hứa Ngụy Châu nhìn vào ngôi nhà kia, lầm bầm một chút rồi quay xe trở về.
______________
Hoàng Cảnh Du đã ngồi dưới sân được 4 giờ đồng hồ hơn, hắn bây giờ đã bất tỉnh. Đợt mưa đầu hắn chịu chỉ kéo dài 10 phút rồi dứt hẳn, sau đó 5 phút thì có một trận mưa lớn hơn và nó kéo dài đến lúc Hứa Ngụy Châu về đến nhà. ( Mưa có tâm)
' Hoàng Cảnh Du. Cậu điên sao.' Hứa Ngụy Châu phát hoảng khi thấy kẻ kia bất tỉnh nằm giữa sân.
' Châu Châu. Cuối cùng con mèo hư cậu cũng chịu về.' Hoàng Cảnh Du hai mắt nhắm nghiền, tay xoay xoay khuôn mặt của Hứa Ngụy Châu.
' Tôi cõng cậu vào nhà.' Hứa Ngụy Châu nói rồi vác tên to xác kia lên phòng.
Hai nam nhân ướt sủng cùng nhau nằm trên giường.
' Nằm ngoan ở đây. Tôi đi lấy nước ấm.' Hứa Ngụy Châu nói rồi mệt mỏi mà đứng dậy. Hắn ta cũng không khác gì Hoàng Cảnh Du cả, chạy xe suốt mấy tiếng đồng hồ hơn cửa sổ không đóng, mặc kệ mưa tạc gió lùa.
' Cậu đừng đi. Đừng đi đâu nữa.' Hoàng Cảnh Du toan mở mắt mà ôm lấy đối phương.
' Tôi chỉ đi lấy nước ấm. Cả người cậu lạnh buốt như vậy rồi.' Hứa Ngụy Châu tháo tay đưa bé 3 tuổi kia ra.
' Không. Cậu là ghê tởm tôi nên mới bỏ đi có đúng không?' Hoàng Cảnh Du vẫn ôm chặt, mặt áp vào hõm vai Hứa Ngụy Châu mà thì thào.
' Là tôi ghê tởm chính bản thân mình'
' Có phải cậu giận tôi không?' Hoàng Cảnh Du nói tiếp.
' Vì tôi mà cậu phải lén lút hẹn hò với nữ nhân. Tôi sao lại giận cậu?'
' Cậu không muốn chạm vào tôi nữa phải không?'
' Tôi thậm chí ích kỉ đến mức muốn giết chết ả nữ nhân kia để rồi cậu sẽ là của mình tôi.'
' Hay là cậu không yêu tôi?'
' Tôi yêu cậu.'
' Cậu cứ trách cứ mắng tôi đi. Cậu đừng im lặng như vậy nữa có được không? Tôi sai rồi.'
' Tôi có tư cách mà mắng cậu sao? Đúng vậy, tôi chính là sai lầm của cậu.'
' Châu Châu? Sao cậu không trả lời tôi.' Hoàng Cảnh Du nói mãi vẫn không thấy hồi âm nên ngước mặt lên mà hỏi.
' Cậu nằm ngoan ở đây. Tôi đi lấy đồ mà thay cho cậu, sao cứ như đứa trẻ vậy?' Hứa Ngụy Châu cười gian tà rồi đứng dậy đi về phía tủ đồ, trong lòng đủ loại tư vị đau khổ.
' Cậu uống chút nước đi.' Hứa Ngụy Châu đưa ly nước ấm về phía Hoàng Cảnh Du thúc dục người kia uống còn mình thì lui hui thay đồ cho hắn.
' Cậu đừng bỏ đi như vậy nữa có được không?' Hoàng Cảnh Du phần nào lấy lại bình tỉnh, không còn hành xử ngây ngô.
' Tôi đi tắm đây.' Hứa Ngụy Châu vẫn giữ nguyên nụ cười.
' Cậu tắm chưa đủ hay sao?' Hoàng Cảnh Du nổi nóng.
' Nếu cậu không cho tôi tắm vậy tôi phải chịu lạnh như thế này?' Hứa Ngụy Châu chỉ lên bộ đồ ướt sủng của mình tỏ ra vẻ mặt đã đành.
' Vậy cậu nhớ mở vòi nước ấm. Đừng tắm nước lạnh, tôi chờ cậu tắm. Chỉ được tắm 5 phút .' Hoàng Cảnh Du nghiêm nghị nhìn về đồng hồ.
' Ừ.' Hứa Ngụy Châu đáp lại bằng nụ cười rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng xả nước nhẹ nhàng vang lên, bên ngoài Hoàng Cảnh Du cũng say vào giấc ngủ.
' Hành động của tôi làm cậu rất buồn đúng không? Từ bây giờ tôi sẽ không như vậy, chỉ cần cậu muốn tôi liền sẽ ở bên. Ngoài tôi ra cậu bên ai cũng được, chỉ cần điều đó làm cậu vui. Tôi vì yêu cậu mà toàn tâm toàn ý ở bên cậu. Cậu nói yêu tôi, tôi liền sẽ nhận, cho dù đó là giả thì Hứa Ngụy Châu tôi vẫn sẽ nhận. Cậu biết không? Tôi chưa từng yêu ai nhiều đến vậy! Tôi sẽ không để cậu đau khổ nữa. Tuệ Minh, con ả đã để cậu đau buồn nhiều rồi. Tôi biết, với tôi cậu chỉ xem như tạm thời nhưng dẫu sao tôi vẫn chấp nhận. Cậu cần gì, tôi liền đáp ứng. Nếu tương lai, Hứa Ngụy Châu tôi bị lãng quên thì tôi cũng sẽ xem như chúng ta từng có kỷ niệm đẹp. Dù sao yêu cậu tôi vẫn không nên nói, cậu rồi sẽ kinh tởm rồi rời xa tôi mà thôi. Tôi sẽ không độc quyền mà chiếm hữu cậu, yêu cậu nên chỉ cần bên cậu là đủ. Cảnh Du, với cậu tôi cho bản thân mình là chân ái. Chỉ là cậu có xem như vậy hay không thôi. '
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro