Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cảnh Du và Nguỵ Châu


Cảnh Du 5 tuổi...Nguỵ Châu vừa chào đời...

Cảnh Du đứng ngây ngốc bên cạnh chiếc nôi màu lam đang đong đưa...Bên trong là một hài tử nhỏ xíu đang ngủ. Bỗng dưng bị giật mình, hài tử mở mắt "oe oe" khóc, tay huơ trong không trung như thể đang tìm vật gì đó. Cảnh Du thấy thế liền đưa bàn tay của mình vào nôi nắm lấy bàn tay hài tử, ôn nhu vỗ về:

_Châu Châu ngoan, có Cảnh Du ca ca ở đây... ca ca sẽ bảo vệ Châu Châu.

Như nghe thấu lời nói của Cảnh Du, hài tử trong nôi ngừng khóc, bàn tay ôm chặt lấy tay Cảnh Du, tiếp tục giấc ngủ ban nãy.

Cảnh Du, ngay từ giây phút nhìn thấy Nguỵ Châu, đã quyết tâm dùng cả đời bảo vệ Nguỵ Châu. Và có một nguyện ước muốn thực hiện.

Cảnh Du 15 tuổi...Nguỵ Châu 10 tuổi...

Nguỵ Châu cùng bạn học Trần Ổn, Nguyên Băng và Dục Sướng đứng nấp trong bụi cây ở công viên nhìn ra hồ nước. Nguyên lai các tiểu bằng hữu đang theo dõi Lý Hạo – biểu ca của Trần Ổn cùng người yêu là Lưu Tranh ca trò chuyện a~, sau một lúc trò chuyện, Tranh ca ôm Hạo ca vào lòng, các tiểu bằng hữu nấp trong bụi cây đồng loạt tròn mắt nhìn. Châu Châu ngây ngô hỏi Trần Ổn:

_Ổn Ổn, họ làm gì vậy? Vì sao Tranh ca lại ôm Hạo ca?

_Những người yêu nhau thường làm như vậy oh~ – Trần Ổn tỏ vẻ hiểu biết giảng giải cho Nguỵ Châu nghe.

Sau khi nghe xong, Châu Châu cắn môi suy nghĩ: "Hôm qua Cảnh Du ca ca cũng đối với mình làm như vậy, vậy là Cảnh Du ca ca yêu mình sao?"

*****

Cảnh Du ngồi học bài, thỉnh thoảng len lén nhìn sang nhà bên cạnh. Sau đó thở dài. Tiểu bảo bối cả ngày hôm nay đều không thấy, cũng không sang đây chơi. Làm mình nhớ đến chết.

_Cảnh Du ca ca...

Oh tiểu bảo bối vừa nhắc đã xuất hiện nga, Cảnh Du vui vẻ buông tập xuống, bước ra kéo Nguỵ Châu vào.

_Châu Châu, cả ngày hôm nay đã đi đâu. Vì sao bây giờ mới sang đây? Cảnh Du ca ca rất nhớ em...

_Uh...Em ra công viên chơi. Cảnh Du ca ca, ca ca có yêu Châu Châu không?

_Vì sao em lại hỏi như vậy?

_Vì...vì em nghe Ổn Ổn nói những người yêu nhau thường hay ôm nhau. Giống như Cảnh Du ca ca và Châu Châu hôm qua.

Cảnh Du sủng nịch xoa đầu Nguỵ Châu cười. Tiểu bảo bối, chờ em lớn hơn một chút, anh sẽ cho em câu trả lời.

Cảnh Du 19 tuổi...Nguỵ Châu 14 tuổi...

Nguỵ Châu bị Trần Ổn, Nguyên Băng và Dục Sướng cho "leo cây". Đáng ghét, bọn họ chính là "trọng sắc khinh bạn" ah. Vì Phong Tùng, Ray và Triết Vũ mà nỡ bỏ rơi Nguỵ Châu. Rất là đáng giận. Nguỵ Châu uỷ khuất ngồi ngoài công viên ném đá xuống hồ, miệng không ngừng trách cứ các "hảo bằng hữu" của mình. Bỗng nhiên Nguỵ Châu cảm giác má phải lành lạnh, quay sang liền nhìn thấy Cảnh Du đang cầm lon nước uống vị cam mà cậu yêu thích nhất. Nguỵ Châu híp mắt cười, nhận lon nước cam từ tay Cảnh Du, sau đó kéo anh ngồi xuống, đầu dụi vào vai anh làm nũng:

_Cảnh Du ca, bọn họ đáng ghét. Bọn họ dám bỏ rơi em. Dám cho em leo cây.

_Châu Châu ngoan, không phải có Cảnh Du ca ở đây sao, không cần đau lòng như vậy. Cảnh Du ca sẽ ở đây với em.

_Uh...Cảnh Du ca tốt nhất. Sau này lớn lên, Châu Châu nhất định sẽ lấy Cảnh Du ca làm chồng...

Lời nói của Nguỵ Châu chính là thật lòng...Cảnh Du mỉm cười không nói, Châu Châu nói là phải giữ lời nga...Anh sẽ chờ....

Cảnh Du 22 tuổi...Nguỵ Châu 17 tuổi....

Cảnh Du đạp xe đến trường đón Nguỵ Châu nhưng không thấy cậu đâu. Anh liền dựng xe sau đó đi khắp nơi tìm cậu. Ngang qua ngõ hẻm gần trường, anh nhìn thấy một đám thanh niên đang vây quanh một cậu học sinh:

_Tiểu mỹ nhân, hảo xinh đẹp. Làn da trắng mịn, thân hình hoàn hảo. Nếu có thể thưởng thức, thì quả là sướng hơn thần tiên.

_Buông ra, hạ lưu...

Giọng nói này...

_Buông cậu ấy ra – Cảnh Du sau khi xác định giọng nói, lập tức tiến vào cứu cậu.

_Cảnh Du ca ca....

_Mày là thằng nào, dám tranh tiểu mỹ nhân với tao, tính làm anh hùng sao? – tên lão đại của đám hạ lưu nhếch mép nhìn Cảnh Du. Cư nhiên dám làm hỏng việc tốt của ta, đáng chết.

_Tụi bây, lên...

Một trận đánh thật không cân sức. Một bên là Cảnh Du, một bên là sáu tên du đãng. Rất may là Cảnh Du vốn học võ, nên cũng có thể đấu với bọn chúng. Kết thúc trận đánh, bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy. Cảnh Du vì kiệt sức mà loạng choạng như sắp ngã, Nguỵ Châu nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Cảnh Du sau đó dìu anh về nhà.

Vừa thoa thuốc cho Cảnh Du Nguỵ Châu vừa hấ hấp mũi, hai tròng mắt chuyển sang màu đỏ:

_Châu Châu, em khóc sao? Còn có kẻ khác ở trường ức hiếp em? Là ai ?

_Uh...không phải...là vì...vết thương của anh...anh vì em mà thành ra như vậy...em...

_Tiểu tử ngốc...Còn nói như vậy...Với anh mà cũng khách sáo? Thực sự xem anh là người ngoài?

_Không phải...chỉ là anh bị thương...em rất là đau lòng...

Cảnh Du sau khi nghe Nguỵ Châu nói, nhịn không được ôm lấy cậu vỗ về...thật là...đã làm cho bảo bối đau lòng rồi...Nguỵ Châu ở trong lòng Cảnh Du, cảm giác hảo ấm áp...khiến cậu thực không muốn buông...Chính là cả đời muốn được anh ôm cậu như vậy...

Cảnh Du 27 tuổi...Nguỵ Châu 22 tuổi:

Nguỵ Châu vui vẻ chạy sang nhà Cảnh Du...là muốn khoe với anh cậu được tuyển thẳng vào một công ty danh tiếng để làm việc.

_Cảnh Du ca, em...- Nguỵ Châu chết lặng nhìn cảnh tượng bên trong: Cảnh Du ca ca cùng một nữ nhân đang....hôn nhau....

_Châu Châu...

_Oh xin lỗi, em không cố ý...em về trước...xin phép... – Nguỵ Châu nhanh chóng rời khỏi đó.

_Châu Châu...Châu Châu... – Cảnh Du trừng mắt nhìn nữ nhân bên cạnh – Là tại cô, nếu Châu Châu vì việc vưà rồi mà giận tôi, tôi sẽ không tha cho cô....

Sau đó Cảnh Du liền chạy đi tìm Nguỵ Châu, nghĩ muốn giải thích cho cậu hiểu...Cô ta là đồng nghiệp cùng công ty của Cảnh Du, hôm nay lấy cớ mang tài liệu đến nhà gặp anh, là cô ta tỏ tình với anh, nhưng anh từ chối, không hiểu sao cô ta lao đến hôn anh khiến anh không phản ứng kịp. Vừa lúc cậu nhìn thấy....

Cảnh Du điên cuồng tìm cậu khắp nơi, cuối cùng anh cũng tìm thấy cậu ở bãi đất trống gần bờ sông. Nguỵ Châu ấm ức vừa khóc vừa ném đá xuống sông...

_Cảnh Du ca đáng ghét, sao lại cùng nữ nhân làm vậy chứ?

_Châu Châu... – Cảnh Du từ lúc nào đã đứng sau lưng Nguỵ Châu, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển nhìn cậu:

_Sao ca lại đến đây, không phải ca còn bận với tỷ tỷ kia... – nói đến đây Nguỵ Châu cắn môi kìm nước mắt, nếu không cậu sợ cậu lại không thể kìm chế được.

_Châu Châu, nghe anh nói...không phải như em thấy đâu....tất cả là hiểu lầm...sự thật là....

Cảnh Du kiên nhẫn giải thích cho Nguỵ Châu hiểu, sau khi giải thích xong, nhận thấy Nguỵ Châu đã dịu lại, Cảnh Du mới an tâm không nói nữa. Nguỵ Châu trong lòng cảm giác rất vui, Cảnh Du ca thực sự không yêu tỷ tỷ kia, oh vậy là mình có thể có cơ hội sao? Mặc dù vui vẻ trong lòng nhưng ngoài mặt, Nguỵ Châu vẫn là giả vờ còn giận Cảnh Du:

_Cảnh Du ca, vì sao lại giải thích với em. Thực sự là không cần thiết...

Cảnh Du nghe thấy như vậy, lập tức kéo vai cậu hướng về phía mình, sau đó nhìn thật sâu vào mắt cậu, lấy hết dũng khí nói ra lời nói đã cố gắng chôn trong lòng hai mươi mấy năm qua:

_Bởi vì....Nguỵ Châu, anh yêu em. Rất yêu em. Anh muốn cùng em cả đời chung một chỗ. Anh thật sự đã kìm nén cảm giác này hai mươi mấy năm qua rồi, bây giờ thật sự là không thể giấu nữa.

_Cảnh Du....

Cảnh Du nghe cậu gọi, trong tim liền dấy lên một sự lo lắng. Em ấy... lẽ nào em ấy...từ chối mình sao?

_Nếu...nếu em không yêu anh thì cũng không sao, anh....anh...

Nguỵ Châu dùng tay chặn lời nói của Cảnh Du...cậu như thế nào lại không yêu anh. Ngay từ khi còn nhỏ, chính là anh vẫn luôn ở bên cạnh cậu, bảo vệ, yêu thương cậu. Cậu từ lúc nào đã yêu anh mất rồi. Nguỵ Châu mỉm cười, thu hết can đảm hôn Cảnh Du, sau đó vùi đầu vào ngực anh cười hạnh phúc.

_Nguỵ Châu...em - Cảnh Du có chút ngỡ ngàng muốn hỏi lại.

_Câu trả lời của em đó...anh còn không hiểu sao?

Nguỵ Châu nấp trong ngực Cảnh Du nhưng anh vẫn thấy được gương mặt ửng đỏ của cậu. Cảnh Du cũng ôm lấy Nguỵ Châu, tay vòng ra sau lưng cậu ôm cậu thật chặt. Cho đến cuối cùng, nguyện ước của Cảnh Du đã thành sự thật: có thể cùng tiểu bảo bối cả đời bên nhau.

                                                                                       END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro