Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

"Châu Châu, Châu Châu, mau rời giường!" Hoàng Cảnh Du ôn nhu vén tóc Hứa Nguỵ Châu, hôn nhẹ lên trán cậu.

"Đợi lát nữa, cho em nằm thêm một phút, một phút thôi. . ." Hứa Nguỵ Châu nũng nịu từ trong chăn duỗi ra một ngón tay.

"Được thôi, vậy nhanh lên một chút a!"

"Ừ. . . . . ."

Hoàng Cảnh Du đi vào nhà bếp nướng vài miếng bánh mì, hâm nóng hai ly sữa bò. Ở nhà bếp leng keng chuẩn bị bữa sáng.

Rửa tay đi ra, phát hiện trên giường như cũ vẫn là một khối, đứa nhỏ này còn chưa chịu dậy.

Hoàng Cảnh Du cầm lấy chăn nhẹ nhàng kéo, "Châu Châu, dậy đi ~ mặt trời muốn chiếu đến mông rồi!"

"Ngày hôm nay trời mưa, ở đâu ra mặt trời a! ?"

Hoàng Cảnh Du nhìn một chút ngoài cửa sổ, hắc, vẫn đúng là đang mưa.

"Ai? Sao em biết?"

"Ngốc, có tiếng mưa rơi!" Hứa Nguỵ Châu vừa nói vừa ngồi dậy, bị Hoàng Cảnh Du phiền đến buồn ngủ cũng tan mất!

"Vậy em nhanh lên một chút đi, điểm tâm đều đã làm xong. . . A. . ."

Hoàng Cảnh Du trợn to mắt nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt.

Hứa Nguỵ Châu hôn xong bỏ chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, Hoàng Cảnh Du còn không kịp phản ứng lại.

"Hứa Nguỵ Châu em có bản lĩnh trêu chọc xong thì đừng chạy!"

Hứa Nguỵ Châu đứng đánh răng nghe được phía ngoài có tiếng la, cười đến bọt trong miệng tràn lên sặc một cái.

Chờ Hứa Nguỵ Châu đánh răng rửa mặt xong, sữa cũng sớm đã nguội, Hoàng Cảnh Du lại đem sữa bò hâm nóng lại, Hứa Nguỵ Châu ngồi ở bên bàn cơm nhìn bóng lưng hắn, thật giống lại trở về ba năm trước, trong ba năm, cậu thật sự hối hận tại sao phải chuyển tới Bắc Kinh, ngược lại chuyện này ba mẹ đã biết rồi.

"Hoàng Cảnh Du. . ."

"Hả?"

"Ba năm trước em đã đem chuyện của chúng ta nói cho ba mẹ nghe. . ."

". . . . . ." Hoàng Cảnh Du không hề động đậy, cũng không có nói cái gì.

"Bọn họ đồng ý ." Hứa Nguỵ Châu liên tục nhìn chằm chằm vào Hoàng Cảnh Du, nhìn thấy hắn từ từ xoay người lại.

"Tại sao phải nói cho anh biết cái này?"

"Không có gì, chỉ muốn nói vậy thôi." Hứa Nguỵ Châu trong ánh mắt lộ ra một điểm thất vọng, cầm một miếng bánh mì cắn một cái.

Hoàng Cảnh Du đem sữa rót vào trong ly đưa cho Hứa Nguỵ Châu, lại ngồi xuống nhìn Hứa Nguỵ Châu ăn.

"Anh đừng nhìn em, nhanh ăn đi!" Hứa Nguỵ Châu uống một hơi hết sữa, cầm lấy đàn ghi ta "Em đi trước!"

"Ừ. . ."

Chờ Hứa Nguỵ Châu đi rồi, lúc Hoàng Cảnh Du giúp Hứa Nguỵ Châu thu dọn chăn mền, nhìn thấy đầu giường đặt khung ảnh, là ảnh hồi cấp ba chụp chung.

Hoàng Cảnh Du nhìn khuôn mặt mỉm cười Hứa Nguỵ Châu torng ảnh, cũng cười theo.

Hứa Nguỵ Châu, yên tâm đi, anh sẽ không để cho em thất vọng.

Mà lúc này Hứa Nguỵ Châu cũng không có vui vẻ như vậy, sáng sớm bị kẻ ngốc này làm tức chết đi được, hắn chỉ số thông minh làm sao thấp như vậy a! ? Năng lực phản ứng cũng kém như vậy! ? Công ty này hắn làm sao quản tốt! ?

Trần Vũ Hiên vừa đi vào phòng vũ đạo liền nhìn thấy Hứa Nguỵ Châu trừng mắt nhìn chằm chằm trước mặt gương, đem hắn doạ gần chết. Hứa Nguỵ Châu nhìn thấy Trần Vũ Hiên đi tới liền đứng lên.

"Tiểu thiếu gia, đang tức giận ai vậy a?"

"Không có chuyện gì, tiếp tục học đi!"

Hứa Nguỵ Châu là một người sẽ không bởi vì việc tư mà làm lỡ việc công, thế nhưng ngày hôm nay cậu chỉ học một động tác, trên căn bản không hề tiến triển, cả người trạng thái đều là dại ra .

Trạng thái này thì Trần Vũ Hiên cũng không bình tĩnh nữa rồi.

"Ái chà chà, ngươi học không vào cũng đừng học, còn lãng phí thời gian!"

"Tốt, ta đi đây." Hứa Nguỵ Châu cầm lấy đàn ghi ta đi ra khỏi phòng học.

"Ai, không phải, ngươi vẫn là đi! ? Ngày mai quay lại không! ?"

Hứa Nguỵ Châu không trả lời hắn, chỉ còn hắn ở tại chỗ tự mình giảm bớt lúng túng.

Hứa Nguỵ Châu về đến nhà, không có lấy một người, cậu cầm điện thoại lên gọi Hoàng Cảnh Du.

"Anh ở chỗ nào a!"

"Châu. . . Châu Châu? Em tan tầm rồi?" Trong giọng nói hiện ra một chút hoảng hốt.

"Ừ. Anh ở chỗ nào vậy?"

"Anh ở siêu thị mua ít thức ăn! Vậy. . . anh lập tức trở về!"

"Nha, nhanh lên một chút trở về, em đói rồi."

"Nha. . . Được."

Hoàng Cảnh Du nhanh chóng cúp điện thoại, cầm túi hàng, nói tiếng cảm ơn. Hứa Nguỵ Châu cười nhạo, siêu thị có an tĩnh như vậy à! ? Hoàng Cảnh Du chạy đến siêu thị, mua mấy món ăn cùng mấy túi đồ ăn vặt, sau đó lập tức chạy về nhà.

Một bên đổi giày, một bên thở hổn hển. Hứa Nguỵ Châu đi tớiphụ xách túi thức ăn.

"Làm sao thở dốc như vậy a?"

"Em không phải nói em đói bụng sao? Anh liền chạy trở về."

"Ngốc!"

"Khà khà. . ."

Hai người cơm nước xong, ngồi ở trên ghế salon xem ti vi.

"Châu Châu, tuần sau có rảnh không?"

"Tuần sau thứ 4 có fanmeeting, xong thì có thể nghỉ mấy ngày, đúng rồi, ngày mai album phát hành, anh có chuyện gì sao?"

"Không có gì, thuận tiện hỏi một chút."

"Anh ngày hôm nay làm sao vậy! ? Làm cho em cả ngày vũ đạo cũng không học tốt."

"Anh? Em vũ đạo không học tốt? Cái gì cơ?" Hoàng Cảnh Du vẻ mặt ngơ ngác.

Hứa Nguỵ Châu cũng không muốn nói gì, trực tiếp lườm một cái, tiếp tục xem ti vi.

Hoàng Cảnh Du ôm hắn, khóe miệng hơi cong lên.

Hứa Nguỵ Châu từ từ ngủ thiếp đi, Hoàng Cảnh Du ở trên mặt cậu hôn một cái, đem cậu ôm vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn, sau đó điện thoại di động của hắn rung lên.

Là một tin nhắn.

"Dự định được rồi, thứ 6 tuần sau." Hoàng Cảnh Du nắm chặt lấy điện thoại di động, nhìn Hứa Nguỵ Châu ngủ say, bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro