Chương 36
Hoàng Cảnh Du tùy ý tìm một khách sạn ở, nhưng mà nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, hắn liền mở đèn ngủ, tựa ở đầu giường ngơ ngác nhìn vách tường trắng trước mặt, trong lòng loạn tung lên.
"Đây mẹ nó đều là những chuyện gì a! ?" Hoàng Cảnh Du dùng sức đấm lên giường.
Hắn đi vào buồng tắm mở vòi sen, từng giọt nước lạnh lẽo rơi trên người hắn, hai tay chống lên tường, cảm giác lạnh lẽo lan tràn ra toàn thân, không nhịn được run run một hồi, bỗng nhiên loại cảm giác lạnh lẽo này dừng lại.
Hoàng Cảnh Du mở mắt ra, ảnh đèn phản chiếu một bóng dáng quen thuộc.
"Anh có phải là đang tìm cái chết không! ?"
"Hứa. . . Hứa Nguỵ Châu?"
Hứa Nguỵ Châu cầm một cái áo ngủ ném tới chỗ Hoàng Cảnh Du. Hắn cấp tốc mặc lên người, cầm lấy khăn lau tóc, sau đó đi ra, nhìn thấy Hứa Nguỵ Châu nằm trên giường.
Hứa Nguỵ Châu nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra.
"Không nên như vậy dằn vặt chính mình có được hay không. . ."
"Hả? A?" Hoàng Cảnh Du giật mình.
"Hoàng Cảnh Du, em không mất trí nhớ, em đang gạt anh."
Hoàng Cảnh Du hóa đá, Hứa Nguỵ Châu đang nói cái gì! ? Tại sao! ?
Chờ Hoàng Cảnh Du phản ứng lại, lần thứ hai vọt vào buồng tắm không ngừng xối nước, ảo giác, này nhất định là ảo giác.
"Hoàng Cảnh Du. . ."
Tay hắn dừng lại, quay đầu nhìn về cửa phòng tắm, Hứa Nguỵ Châu dựa vào cạnh cửa, ngơ ngác nhìn Hoàng Cảnh Du.
Hoàng Cảnh Du xoay người nhìn vào gương.
"Tại sao?"
"Anh rời đi hơn một năm cũng không có liên lạc về, giờ em không phải đến bồi thường cho anh đây sao?" Hứa Nguỵ Châu dùng một loại ngữ khí trêu chọc nói.
"Châu Châu, anh. . . . . . xin lỗi. . . anh. . ."
"Hoàng Cảnh Du, em nhớ anh." Hứa Nguỵ Châu trực tiếp cắt đứt lời Hoàng Cảnh Du .
Hắn quay lại liền nhìn thấy Hứa Nguỵ Châu cúi đầu, siết lấy góc áo sơ mi.
Hắn khoá vòi nước, đi tới đemcậu ôm vào trong lòng.
"Châu Châu, xin lỗi, anh không phải là không muốn cùng em liên lạc, anh chỉ là phải . . A. . ."
Hứa Nguỵ Châu chặn lời nói của Hoàng Cảnh Du lại.
"Chuyện đã qua không nên nói nữa, vốn là em còn muốn trừng phạt anh hai tuần, kết quả anh lại ngược đãi chính mình. . ."
Môi hai người dán vào nhau, đầu lưỡi hắn rất nhanh chui vào trong miệng cậu, Hứa Nguỵ Châu cũng không ngại kịch liệt đáp lại Hoàng Cảnh Du.
"Châu Châu, Châu Châu. . ." ,
Hoàng Cảnh Du không ngừng kêu tên Hứa Nguỵ Châu, trong hốc mắt nhỏ xuống vài giọt nước mắt.
"Em ở đây!"
Hoàng Cảnh Du đem Hứa Nguỵ Châu ôm đến giường.
"Sau này đừng lừa anh nữa có được hay không?"
"Được."
Hoàng Cảnh Du mãnh liệt hôn lấy Hứa Nguỵ Châu, nước mắt mang vị mặn thấm lên môi hai người.
"Không nghĩ tới anh cũng sẽ khóc a?" Hứa Nguỵ Châu dùng giọng trêu đùa nói.
"Đời anh xem như là bị em phong tỏa rồi , tiểu yêu tinh."
Hắn dùng tay cởi áo cậu, khẽ cắn lấy vai cậu.
"Đúng vậy a, anh đời này cũng chỉ có em có thể phong tỏa."
Hoàng Cảnh Du nhìn vào mắt Hứa Nguỵ Châu, cười khẽ một tiếng.
"Không sao, anh đồng ý! Cũng chỉ có anh bị em phong tỏa."
Hoàng Cảnh Du đem Hứa Nguỵ Châu ôm vào trong lòng thật chặt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cũng chỉ khi có người yêu bên cạnh mới có thể ngủ an giấc.
Cậu nhìn một chút khuôn mặt trước mắt đang ngủ say, ở trên đôi môi mềm mại đó hôn lên một cái, sau đó vùi vào lòng hắn.
Đời này gặp được, chính là số mệnh an bài em yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro