Chương 19
Trần Ổn nói câu nói này làm Lâm Phong Tùng suýt chút nữa khóc lên, đồng dạng ở trên bờ cát người ta liên tiếp quay đầu lại nhìn cặp đôi hạnh phúc này.
Lâm Phong Tùng đi lên trước, dắt tay Trần Ổn mười ngón liên kết.
Sau đó Lâm Phong Tùng lại dẫn Trần Ổn đi uống nước dừa, ăn hải sản tươi, đợi trời tối mới về trường học.
Ngày hôm sau
Hai người đều sốt lên, ai kêu bọn họ sáng sớm hứng gió tây bắc, buổi chiều lại đi biển hứng tiếp gió biển, hơn nữa y phục mặc ít như vậy.
Điều này cũng làm hại Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Nguỵ Châu phải đến chăm sóc bọn họ.
"Ta nói hai người các ngươi có phải là tìm đường chết không, ra ngoài hứng gió nhiều vậy làm gì! Phá hoại ta cùng Châu Châu thế giới hai người đang tốt đẹp!" Hoàng Cảnh Du lớn tiếng oán giận, hai người thằng nhóc con đều phá hư chuyện tốt, vốn là ngày hôm nay muốn cùng Châu Châu thân thiết thân thiết, kết quả còn phải tới chăm sóc họ.
Hứa Nguỵ Châu một cước đá vào mông Hoàng Cảnh Du.
Hoàng Cảnh Du bĩu môi nhìn Hứa Nguỵ Châu, xoa xoa cái mông.
"Xì xì." Trần Ổn cùng Lâm Phong Tùng không cẩn thận bật cười.
"Cảnh Du đại ca, ngươi trước đây không phải rất hán tử sao? Tại sao bây giờ trở nên như thế. . ."
"Hai ngươi các ngươi thử mở miệng nữa xem!" Không đợi Lâm Phong Tùng nói xong, Hoàng Cảnh Du đã sắp bị tức chết rồi.
Ta con mẹ nó có lòng tốt tới đây chăm sóc các ngươi, các ngươi còn ghét bỏ ta! ? Nếu không có Châu Châu đây, ta đã sớm một quyền đánh hai ngươi rồi.
Lâm Phong Tùng biết hậu quả là cái gì, ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Được rồi, các ngươi cũng đừng náo loạn, ngủ một chút đi, thiệt là." Hứa Nguỵ Châu sắp bị ba tên hề này làm cho phiền chết rồi. Trong đó hai người mọc ra bệnh vẫn có tinh thần như vậy, một người khác thì. . . Thói quen! ( Hoàng Cảnh Du bình thường là có bao nhiêu phiền a! )
"Nghe thấy không, nhanh lên một chút ngủ đi, Châu Châu, chúng ta về ký túc xá."
"Anh cũng yên tĩnh một chút cho em!" Hứa Nguỵ Châu đánh vào gáy Hoàng Cảnh Du.
"Châu Châu, ngươi đây là bạo hành a!" Hoàng Cảnh Du xoa xoa sau gáy, lôi Hứa Nguỵ Châu trở về ký túc xá.
"Châu Châu, em không thể đều là đánh anh, em xem anh mỗi ngày đối với em thật tốt a, vốn là anh đây đầu óc rất ngốc, như vậy đánh không phải sẽ không thông minh sao?" Hoàng Cảnh Du vừa về tới ký túc xá liền hướng Hứa Nguỵ Châu trách cứ.
"Ngưng!" Hứa Nguỵ Châu không muốn để ý kẻ ngốc này, bắt đầu làm bài tập.
"Châu Châu ~"
"Châu Châu?"
"Mau để ý để ý đến anh a ~"
"Châu Châu anh chán ~"
"Châu Châu cùng anh trò chuyện đi"
"Châu Châu em làm sao rồi?"
"Châu Châu ~"
"Anh xong chưa?" Hứa Nguỵ Châu sắp bị tên khốn kiếp này làm cho phiền chết.
Hoàng Cảnh Du lại bĩu môi nhìn Hứa Nguỵ Châu.
"Châu Châu, thật nhàm chán, anh có thể làm cái gì nhỉ?"
"Nhàm chán?"
"Ừ ~"
"Đi quét tước nhà vệ sinh đi!"
"Châu Châu anh không chán, em tiếp tục làm bài tập đi!"
Hừ! Anh tưởng em trị anh còn không có biện pháp! ?!
Hoàng Cảnh Du nằm ở trên giường, trong đầu tất cả đều là:
Châu Châu không yêu ta. Châu Châu bắt nạt ta. Ta ở trong lòng Châu Châu không có địa vị. Châu Châu còn bạo hành ức hiếp ta.
Ở một ký túc xá khác.
"Ổn Ổn em còn khó chịu hơn sao?"
"Em uống nước ~"
"Anh lấy cho."
Lâm Phong Tùng nhẫn nhịn thân thể không khỏe, giúp Trần Ổn đi rót nước.
"Đại Thụ, xin lỗi a, em không nên sớm như vậy kéo anh đi ra ngoài ~" từ khi Lâm Phong Tùng bắt đầu bệnh, Trần Ổn một mực tự trách.
"Đứa ngốc." Lâm Phong Tùng đem nước đưa cho Trần Ổn."Sau này không cho xin lỗi anh nữa, biết không?"
"Ừ."
Bởi vì sốt, Trần Ổn thanh âm khàn khàn, mặt cũng đỏ hồng hồng .
Lâm Phong Tùng sờ sờ trán cậu, vẫn là rất nóng.
"Được rồi, đừng nói chuyện, ngủ đi."
Lâm Phong Tùng giúp hắn đắp kín mền.
"Anh cũng ngủ một chút."
"Ừ"
Trần Ổn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lâm Phong Tùng nằm ở bên cạnh ôm Trần Ổn.
Nơi này an tĩnh, nhưng ở một phòng ngủ khác lại không phải là như vậy. . .
"Này! Hoàng Cảnh Du, anh không yên tĩnh chút được sao?"
Hoàng Cảnh Du đem Hứa Nguỵ Châu đè xuống giường.
"Nhưng anh chán a!"
"Không phải cho anh đi cọ toilet à?"
"Em nhẫn tâm cho lão công của em chùi toilet, sau đó mang theo một thân mùi thối ôm em ngủ! ?"
"Nhẫn tâm, em sẽ cho anh ngủ trong đó luôn ngủ, còn có, con mẹ nó anh lúc nào là lão công của em rồi! ?" Hứa Nguỵ Châu dùng tay vỗ vào gáy Hoàng Cảnh Du.
"Không đúng sao? Em là vợ anh ~"
Hứa Nguỵ Châu trực tiếp một cước đạp Hoàng Cảnh Du.
Hoàng Cảnh Du mau mắn che bảo bối của mình, cái này là không thể hỏng ah~!
"Châu Châu, em cũng quá nhẫn tâm rồi !"
"Em muốn phản công!"
"A?"
"A cái gì a? Cút sang một bên."
Hứa Nguỵ Châu đẩy ra Hoàng Cảnh Du, tiếp tục làm bài tập.
Hoàng Cảnh Du ngồi ở trên giường gãi gãi đầu.
Không nghe lầm a, Châu Châu nói muốn phản công??
"Xì xì!" Hoàng Cảnh Du nhịn không được cười lên.
Tối hôm nay lại có thể chơi Châu Châu rồi !
Hứa Nguỵ Châu ngồi ở trên ghế, đang suy nghĩ sách lược, nếu thể lực đấu không lại hắn, vậy chỉ có cách dùng đầu óc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro