Chương 6
Nếu muốn nói bộ dáng hiện tại của Ngụy Châu, bây giờ là mười phần cực kỳ giống một cô gái bình thường. Bất quá đáng yêu hơn, đây là Đông Hải trong lòng vì mình mà thoả mãn tự khen
Tất dài hơn mười cm cùng váy đã mặc ở trên người Ngụy Châu, thỏa đáng chặn được cái đuôi, chỉ còn hai cái lổ tai ở bên ngoài, Đông Hải dùng mái tóc giả uốn xoăn đội lên, điểm thêm chút son môi khiến đôi môi Ngụy Châu thêm đỏ mọng, ánh mắt to tròn sáng lấp lánh.
Trên người còn là cái áo màu trắng T-SHIRT cực đại của Cảnh Du, hơi hơi lộ ra một bên xương quai xanh, bộ dáng đáng yêu cực kỳ!
_Nha ~ Ngụy Châu nhà chúng ta như thế nào lại đáng yêu đến vậy a! ! – Phong Phong vui vẻ tay cầm di động chụp ảnh, Ổn Ổn cũng vui vẻ tiến lên cùng nhau chụp, Đông Hải mang ra một túi quần áo to chứa vài chục bộ cho Ngụy Châu xem.
_"Ngụy Châu, ca còn mua cho ngươi một cái nơ màu xanh ngọc ~ ngươi thử xem có đẹp không?" – Ngụy Châu vui vẻ cài lên – "Meo! Thích!" – tuy nói là bốn vị nam tử, nhưng mà lại giống bốn nữ nhân tụ hội thảo luận hơn.
_"Hảo! Ca hôm nay tới nấu ăn cho ngươi đó Ngụy Châu a ~ ! Hiện tại lập tức đi chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc" – Phong Phong đang muốn xoay người đi vào phòng bếp, lại bị Ngụy Châu giữ chặt – "Cảnh Du, có chuẩn bị!" – Ngụy Châu chỉ chỉ trên bàn cơm.
_"Hắn có chuẩn bị?" – nhìn theo ngón tay Ngụy Châu chỉ về phía bàn ăn, đúng thật là có, bất quá đến trưa thức ăn lại nguội đi,mất công phải hâm nóng. . .
_"Ngụy Châu ~ thức ăn nguội không thể ăn rồi! Ca làm cho ngươi món khác!" – cưng chiều sờ sờ đầu Ngụy Châu, đã nghĩ mang cơm do Cảnh Du làm bỏ đi – "Không thể! !" – Ngụy Châu một tay kéo Phong Phong một tay giữ chặt những món ăn hơn – "Ăn của Cảnh Du".
_"Cái gì? ! Chính là cái kia đã nguội. . ." – "Muốn ăn của Cảnh Du làm! !" – Ngụy Châu chạy vọt tới trên bàn cơm ôm lấy, bĩu môi nhìn Phong Phong – "Vứt bỏ? Không thể!"
_"Ô ô ô. . . Không nghĩ tới Ngụy Châu nhanh như vậy chỉ thấy sắc* mà quên ca . . . Hắn trước kia liền thích ăn nhất món do ta làm..." – Phong Phong dựa vào người Ổn Ổn nức nở khóc
* ý nói em Chô Chô mê zai ah~, đến mức quên cả ca ca =))
_"Phải không. . . Ta nhớ rõ nhà ngươi cứ thấy Ngụy Châu là buộc ăn những món bí đỏ do ngươi làm a~. . ." – một bên mắt lạnh nhìn Phong Phong, Đông Hải mở miệng nói.
_"Như thế nào là bức ép! Ta thấy Ngụy Châu đều ăn rất vui vẻ!' – cắn khăn tay, Phong Phong hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn về phía Ngụy Châu, lại thấy Châu Châu vẫn là ôm chặt bàn cơm mà không để ý tới hắn.
A. . . Tâm lạnh thấu a ~ vẫn là Đình Đình hảo, tuy rằng gần đây cũng bảo mình đừng nấu bí nữa. . .
_"Được rồi! Ngụy Châu, đệ không ăn chúng ta cũng muốn ăn a! Từ từ Đông Hải ca giúp ngươi hâm nóng lên, thức ăn nóng sốt thì ăn mới ngon. Phong Phong, ngươi đi chuẩn bị đi! Bí đỏ chỉ có thể làm một món!"
Nhìn nhìn gói to chứa hai trái bí đỏ. . . A. . . . Xem ra chỉ có thể dùng trước nửa trái . . . .
Phong Phong chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc, mặt khác ba người ngồi ở trên ghế sa lon, Ngụy Châu tiếp tục ăn bữa sáng do Cảnh Du nấu, Đông Hải mở túi xuất ra một phần văn kiện – "Ngụy Châu, xem một chút đi!" – một bên cầm thìa một bên mở ra văn kiện, là lí lịch cá nhân. . .
Hoàng Cảnh Du, 26 tuổi, trước mắt độc thân, một tuần trước vừa mới cùng một vị tiểu thư nhà giàu chia tay, là mối tình đầu.
Chức nghiệp là đi làm, lương một năm 80 vạn, là trưởng phòng nhân sự.
Cha mẹ hai năm trước bởi vì tai nạn xe cộ nên đã mất, mặt khác thân nhân đều không còn ai. . . .
Còn chưa xem hết, Ngụy Châu đã đem vứt sang một bên, đem muỗng thức ăn nhét vào miệng – "Không nhìn!".
_"Nha! Không nhìn cũng đừng làm vậy chứ! Đây là ta thỉnh cầu Hách Tể giúp ta tìm đó!" – Đông Hải chạy nhanh nhặt lên văn kiện – "Ngụy Châu, đệ thích hắn vậy không có biện pháp , bất quá hắn cũng không giống đệ! Như vậy không sao chứ?"
_Không sao! – bên miệng còn dính một ít cơm, Ngụy Châu thực chắc chắc trả lời.
Đích xác, sớm nhất quy phục và chịu giáo hoá chính là Thái Mẫn, do ông nội của hắn đưa hắn vào bối cảnh hiển hách của nhà Mẫn Hạo tức chủ tịch tập đoàn Thôi thị cùng ông nội hắn vốn là chỗ thâm tình.
Bởi vì Thôi Mẫn Hạo vốn đem lòng yêu Thái Mẫn mỗi lần đến Kim gia chơi, Kim gia gia cũng xem Thôi Mẫn Hạo này là con dâu (?!!) vừa lòng, đem hắn gả phức đi luôn.
Ai biết Mẫn Hạo dùng biện pháp gì làm cho Thái Mẫn – vốn rất khó tính, và luôn muốn thượng Mẫn Hạo ( =.= ) biến thành người ngoan ngoãn, còn Mẫn Hạo đối Thái Mẫn lại yêu đến chết sống.
Còn Đông Hải ca là Kim gia gia cho hắn xem qua một đống đối tượng, lại làm hắn chướng mắt, là bởi vì người kết thừa Lý thị xí nghiệp tên Hách Tể ca đến thăm Kim gia, vô tình bắt gặp Đông Hải
Mà Ổn Ổn là bởi vì mỗi ngày bay đi bay lại dạo chơi (lúc còn là chim), bị tiếng hát của Ray ca hấp dẫn, mỗi lần thừa dịp người đó luyện xướng liền mở cửa sổ, cố lấy dũng khí bay vào trong nhà.
Ngay cả Vỹ Đình của Phong Phong cũng là bối cảnh gia đình có danh thế, đều không tầm thường.
Người bầu bạn của các huynh đệ bối cảnh tất cả đều là tiếng tăm lừng lẫy, trái lại Ngụy Châu cùng Cảnh Du hoàn cảnh gặp nhau tương đối kỳ lạ, Ngụy Châu bất quá cũng không quan tâm gia cảnh Cảnh Du, vì Ngụy Châu biết rằng Cảnh Du lúc nào cũng hảo chiều chuộng mình.
_"Được rồi! Nếu Cảnh Du khi dễ ngươi phải nói ca biết!" – nhìn Ngụy Châu vô cùng kiên định dùng ánh mắt nhìn, Đông Hải biết Hoàng Cảnh Du người này kỳ thật không tồi, chính là tính tình rất tốt. . .
Ngụy Châu giao cho hắn hẳn là không quá trở ngại, huống hồ tính tình hảo tốt a. . . .. . .
_"Cơm xong rồi ~ tới dùng cơm đi!" – Phong Phong vui vẻ mang ra, sau đó dùng lò viba hâm nóng thức ăn cho Ngụy Châu.
_"Chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm! Trước kia ăn cơm đều giống như vườn bách thú, hôm nay thật khác khi dùng cơm trong thân xác con người!" – Phong Phong vui vẻ múc cơm.
_"Đúng rồi! Lần trước ăn cơm là lúc Ngụy Châu vẫn là dùng tiếng mèo!" – tiếp nhận bát cơm, Ổn Ổn cảm thấy rất hưng phấn.
_"Nha! Phong Phong! Ta nói một dĩa mà ngươi dám làm hai dĩa! "– Đông Hải phát hiện lập tức trừng mắt nhìn Phong Phong.
_A ~ ca ~ đây chẳng qua dùng trang trí!
_Trang trí dùng thế nào lại chiếm tận một nửa!
_"Ngụy Châu, mới vừa biến thành người phải ăn nhiều một chút!" – Ổn Ổn thêm đồ ăn cho Ngụy Châu.
_"Bí đỏ không thèm!" – bên miệng còn dính hạt cơm! Ngụy Châu vui vẻ phe phẩy cái đuôi nhìn hai vị ca ca cãi nhau.
_Cái gì! Ngụy Châu thế nhưng nói không cần bí đỏ! !
_Ngươi xem đi! Ngụy Châu đều nói từ bỏ!
_Ô ô. . . Rất thương tâm . . .
_Ca. . . Đừng khóc a. . . Ta sẽ ăn!
_"Ổn Ổn. . . ! Thật vậy sao?" – Phong Phong hai mắt đẫm lệ.
_"Cầm! Cầm! Cầm! Đều cầm lấy đi!" – Đông Hải đem bí đỏ chất hết vào chén của Ổn Ổn, chẳng mấy chốc đã cao như núi.
_Ca. . . . Nhiều lắm. . . .
_Cảnh Du làm cơm! Ăn ngon!
_"Được rồi! Biết rồi! Cảnh Du tốt nhất rồi!" – Đông Hải cầm chiếc đũa gõ gõ Ngụy Châu.
_Đông Hải ca ghen tị!
_Nhất định nha!
_Ai nói ta ghen tị! Ta còn có Hách Tể!
_Meo! Hách Tể!
_Phải kêu Hách Tể ca!
_Hách Tể ca!
_Ngụy Châu ăn nhiều một chút
_Hắn mới vừa biến thành người thôi. . .
_Ta mới vừa biến thành người sẽ không như vậy!
_Kia không có!
_Ngươi còn không phải!
_Meo!
_Còn không phải giống nhau!
Một bữa cơm. . . Như thế nào có thể ăn được như vậy =.=. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro