Chương 5
Sáng sớm tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn chiếu thẳng vào phòng Cảnh Du, hai cái lỗ tai đang dựng đứng, một tiểu miêu đáng yêu đang nằm ở trên ngực Cảnh Du quơ cái đuôi.
Ánh mắt mở thật to nhìn Cảnh Du, đầu nghiêng sang một bên, một cái hôn lên bờ môi của hắn, nháy mắt lại biến thành một nam nhân.
_"Oh. . . Nặng quá. . . ."– thật là nặng. . . Bởi vì Ngụy Châu đang ngồi ở trên ngực Cảnh Du, còn không tự giác được người dưới thân bị đè vô cùng mệt. . . – "Nặng muốn chết rồi!" – Cảnh Du ra sức ngồi dậy, Ngụy Châu thân mình toàn bộ trọng tâm đều không dời đi.
Chống hai tay ngồi dậy, Cảnh Du đem chân di chuyển làm cho Ngụy Châu không khéo liền dựa gần, tư thế khóa ngồi ở trên người hắn, đương nhiên, Cảnh Du là một nam nhân bình thường. . . Rời giường lúc sáng sớm. . . Đương nhiên là có. . .
_"Cảnh Du". . . – Ngụy Châu có điểm mắc cỡ đỏ mặt lại cười, Cảnh Du lúc này mới phát hiện bọn họ tư thế hiện tại có bao nhiêu mờ ám, lập tức nghĩ muốn giải thích lại giống như không còn kịp rồi. . . – "Ngụy Châu. . . Không phải. . Ah~. ." – ngữ điệu còn chưa hạ xuống đã bị hôn lên. . .
Ngụy Châu hai tay vòng qua cổ Cảnh Du nhẹ nhàng hôn lên, nếu như ngày hôm qua bình thường ngốc nghếch nghĩ muốn câu dẫn, làm hắn mở miệng đem đầu lưỡi với vào không ngừng loạn động, Cảnh Du muốn đẩy ra, bất quá sáng sớm dục vọng dưới thân lại vô cùng có sức sống.
Còn bị như vậy một hồi làm hắn có chút trầm mê . . .
Hay tay muốn đẩy ra thế nhưng lại chậm rãi nắm chặt thắt lưng Ngụy Châu, thậm chí lướt qua sau thắt lưng, hai tay lần lượt thay đổi ôm sát Ngụy Châu, làm nụ hôn thêm sâu, đoạt lại chủ quyền. . .
Ngay từ đầu còn bị phản ứng của Cảnh Du làm cho hoảng sợ, rồi sau đó tùy theo phụ họa, Ngụy Châu vui vẻ được Cảnh Du tiếp nhận, hai tay đặt ở trong ngực hắn để cho hắn ở trong khoang miệng mình tàn sát bừa bãi , còn nhẹ nhàng hừ một tiếng. . .
_"Ah~. . . Du. . ." – bị hôn đến tự thân bắt đầu dần dần nổi lên phản ứng, Cảnh Du linh hoạt gợi lên dục vọng của hắn, Ngụy Châu cảm thấy chính mình là lạ, chưa bao giờ trải qua cảm giác này. . . Nhưng mà Cảnh Du lại bởi vì mâu thuẫn nghĩ đến đều là nam nhân sao có thể...
Kinh giác mở mắt ra, hôn đã xong – "Cảnh Du. . . . ?" – nhìn trước mắt Ngụy Châu bị hôn ánh mắt có chút mê ly nhìn hắn, mặt còn hơi hơi ửng hồng, hảo mê người. . .
Lần xuống xem, cùng mình giống nhau ở cấu tạo, Cảnh Du bởi vì chính mình vừa mới kìm lòng không đậu hôn lên Ngụy Châu cảm thấy xấu hổ, liền đẩy cậu qua một bên, rất nhanh chạy vào trong phòng tắm rửa mặt, để lại một Ngụy Châu hoảng sợ. . . – "Cảnh Du. . . ?".
Trong phòng tắm, Cảnh Du thân mình lạnh như băng, lại diệt không được trái tim nóng hổi đập ngày càng nhanh. . .
"Như thế nào lại. . . Thế nhưng đối với nam nhân có phản ứng. . . Còn hôn rất vui vẻ." Ý đồ làm cho mình thanh tỉnh là dùng nước vỗ vào mặt – "Sẽ không đâu. . . Ta chỉ là buổi sáng có phản ứng của nam nhân bình thường thôi. . . Ân! Nhất định là như vậy. . ."
_"Ta đây như thế nào lại hôn cậu ta . . . A ~ ta không phải không bình thường ? ? ?" – Nghĩ vậy, Cảnh Du đầu lại là một mảnh hỗn loạn, [ a ~~~~~~~~].
Bên ngoài Ngụy Châu nghe thấy trong phòng tắm rống lên một tiếng liền quay đầu nhìn – "Cảnh Du. . . . ?".
————————————————–
Ngồi ở trước sô pha, Ngụy Châu vui vẻ phe phẩy cái đuôi một bên nhìn TV một bên cùng đợi Cảnh Du chuẩn bị bữa sáng, ngày hôm qua remote đã sử dụng qua một lần, đều thuận buồm xuôi gió, hôm nay liền không ngừng đổi kênh.
Cảnh Du đi vào phát hiện Ngụy Châu đang xem kênh động vật – "Ngụy Châu, đổi cái khác xem đi" – muốn cho cậu thích ứng cuộc sống con người mới để cho cậu xem TV, còn xem kênh động vật...chẳng phải phản hiệu quả sao.
_"Thái Mẫn! Thái Mẫn!" – ngồi xuống xong liền nghe thấy tiếng Ngụy Châu, Cảnh Du hướng TV nhìn qua, một con gấu rất lớn! ! ! ! Cái gì! ! ! Lần trước người thiếu niên nói hắn lúc trước là gấu??? Thật sự là một con gấu như vậy! !
Cảnh Du bị doạ đến hoảng sợ. . . Nhanh đứng dậy . Đương nhiên Ngụy Châu tận dụng thời cơ, còn học theo buổi sáng hướng Cảnh Du hôn mình để học theo, tuy rằng còn có chút trúc trắc. . .
_"Ah~ ừ. . . Ngụy Châu. . . Uhm. . . Chờ. . ." – nghĩ muốn đẩy Ngụy Châu ra nhưng cậu chính là hai tay chế trụ ở cổ Cảnh Du không muốn buông ra, giống sáng nay tư thế khóa ngồi lên, cậu nhớ rõ nếu làm như vậy Cảnh Du sẽ hôn mình . . .
_"Ô. . ." – Ngụy Châu nhẹ nhàng rên rỉ, không ngừng hút, quấy, liếm hôn, làm cho Cảnh Du chộp vào hai cánh tay hai bên cũng dần dần mất đi lực đạo, ngược lại còn nhẹ nhàng đè nặng đầu của hắn. . .
Bọn họ hôn đã lâu, Cảnh Du có chút tâm hoảng ý loạn . . . Không nghĩ tới cùng nam nhân hôn môi cũng có thể thư thái như vậy. . . Trong cơ thể dục vọng dần dấy lên. . .
Hạ thân lại chậm rãi nổi lên phản ứng, Ngụy Châu cảm giác được , lưỡi hôn đổi thành liếm hôn, chuồn chuồn lướt nước(hời hợt) một đường theo môi bắt đầu từ cằm, cổ, bả vai, tiếp theo nghĩ muốn cởi bỏ nút áo sơmi, nhưng như thế nào cũng không mở được.
Nguyên do bởi vì Ngụy Châu cảm thấy thoải mái mà ngẩng đầu lên khiến Cảnh Du chú ý tới động tác của cậu, nhất thời bị dục vọng mê hoặc tự động cởi bỏ, hắn muốn Ngụy Châu vì hắn phục vụ nhiều hơn nữa.
Lần này hôn đủ lâu, càng ý loạn tình mê, Ngụy Châu động tác lớn mật hơn rất nhiều, tuy rằng hơi ngốc nhưng lại khơi gợi dục vọng của hắn. . .
Nhìn động tác của Cảnh Du, Ngụy Châu học theo, thành công cởi bỏ một nút sau đó vui vẻ lay động cái đuôi, bất quá Cảnh Du hạ thân chính là bị cọ xát khó chịu. . . Cái này quên đi, không có áo sơmi cản trở, Ngụy Châu lại tiếp tục liếm hôn Cảnh Du
Một đường hôn đến bụng, dùng sức kéo kéo quần, lại là một vấn đề khó, Cảnh Du đã muốn chịu không nổi nên chủ động cởi quần.
Thấy mục tiêu, Ngụy Châu liếm liếm môi, vẻ mặt hồn nhiên vô hại, vừa vặn bị Cảnh Du thấy, còn chưa phản ứng kịp thì dục vọng chính mình kìm nén đã bị người kia ngậm vào miệng.
_"Ha~. . ." – sung sướng gầm nhẹ một tiếng, Cảnh Du thả lỏng cho Ngụy Châu phục vụ. . . Lúc này mấy chuyện cái gì mà đối nam nhân có phản ứng, bị nam nhân hầu hạ có hay không làm cho mình cảm thấy xấu hổ...mấy cái đó đã sớm không biết bị hắn vứt đi đâu rồi.
Thân thủ cắm vào miệng Ngụy Châu, tay cũng chạm đến hai cái lỗ tai mềm mượt – "Oh Uhm. . . "– tựa hồ là thoải mái, Ngụy Châu bị tinh khí chế trụ trong miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ.
_"Ngụy Châu. . . Nhanh lên. . . "– được Cảnh Du mở lời, Ngụy Châu vui vẻ gia tăng tốc độ, bất quá miệng hơi khó chịu. . . Hốc mắt mỏng chứa một tầng hơi nước, Đông Hải ca không phải nói làm vậy nam nhân này nhất định chống cự không được sao? Vì cái gì ngày hôm qua một lần , hôm nay cũng một lần , Cảnh Du cũng không *bính* ta. . . .
*Bính: xxx
Đột nhiên cảm thấy đầu bị gắt gao chế trụ, trước sau rất nhanh động vài cái, Ngụy Châu biết Cảnh Du sắp tới đỉnh, mới vừa như vậy tưởng tượng miệng đã muốn tràn ngập nhiệt dịch, cổ họng chuyển động nuốt lấy, lại giống ngày hôm qua cảm giác giống nhau.
Trước mắt có chút mơ hồ, đợi cho cậu nhìn rõ ràng hắn chính là ánh mắt áy náy – "Ngụy. . . Ngụy Châu. . ."
_"Cảnh Du. . ." – mang theo giọng mũi, Ngụy Châu hướng đến ngực Cảnh Du cọ cọ giống như đang làm nũng, Cảnh Du hai tay do dự một chút, cẩn thận chậm rãi ôm lấy, động tác này xem như đem cậu ôm vào trong ngực đi. . .
Có đáp lại, Ngụy Châu lại vui vẻ phe phẩy cái đuôi, Cảnh Du có chút đỏ mặt nhìn nơi khác. . . Ân. . . Ôm lấy cũng thoải mái. . . . Khóe miệng hắn cũng khẽ cười
Tư thế đó cũng không duy trì lâu, ngay lúc Cảnh Du chú ý tới đồng hồ đã phát hiện chính mình sắp không kịp đi làm, liền chạy nhanh vội vàng mặc xong quần áo – "Ngụy Châu, tôi đi làm , cậu ngoan ngoãn ở nhà đi."
"Cái gì cũng không được quậy, có biết hay không?" – ngữ khí thực ôn nhu, giống hiện tại bị Ngụy Châu tròn mắt nhìn, hắn muốn không ôn nhu cũng không được – "Ân!Cảnh Du!" – khuôn mặt nhỏ nhắn cùng hai cái lổ tai rung rung, tiếng chuông thanh thuý vang lên.
_"Hảo! Thật biết điều! Nhanh ăn bữa sáng đi , không đủ thì ăn của tôi nữa! Cơm trưa tôi đặt ở trên bàn cơm , có thể sẽ nguội, trước khi ăn nhớ đem hâm nóng, buổi tối Cảnh Du lại cho cậu ăn ngon, được không?" – thật sự lo lắng khi cho cậu dùng lò viba.
Lỡ mà gây hỏa hoạn thì làm sao bây giờ. . . – "Hảo! Ngụy Châu ngoan!" – nhìn Ngụy Châu gật gật đầu, Cảnh Du thật cảm thấy đáng yêu. . . A! Hiện tại không phải thời điểm nghĩ ngợi, nhanh đi làm!
Sờ sờ đầu Ngụy Châu, Cảnh Du mặc áo khoác, hướng ra cửa mang giày, lại lập tức nghe được Ngụy Châu chạy đến trước mặt – "Ngụy Châu, tôi phải đi làm , mau vào đi! Không thể tùy tiện mở cửa để cho người khác vào ah~!"
Tưởng Ngụy Châu luyến tiếc mình rời đi, không nghĩ tới cậu đem môi hướng lên mặt mình hôn một cái – "Cảnh Du, tạm biệt." – nhìn cậu cười,Cảnh Du vỗ vỗ mặt không biết vì sao tim đập nhanh như vậy. . .
Cố lấy một ít dũng khí, Cảnh Du cũng hôn trán Ngụy Châu – "Tạm. . . Tạm biệt. . ." – rất nhanh xoay người mở cửa, Cảnh Du thật cẩn thận đóng kỹ cửa lại mới rời đi, chính mình ngây ngô cười
_Tên kia là ngu ngốc sao? Cười thành như vậy. . . – một vị nam tử mở miệng.
_Xem ra tựa hồ cùng Ngụy Châu tiến triển không tồi! – tên còn lại cười hì hì phụ họa , lộ ra bộ dáng đáng yêu của một con thỏ.
_Ca. . . Thái Mẫn nói không cần quấy rầy hắn ngủ. . .
_Nha! Tập tính của một con gấu còn không nhanh sửa, làm gấu liền luôn luôn ngủ, biến trở về người vẫn là như vậy ham ngủ. . .
_Hôm nay thật sự dậy sớm ah. . . Đệ cũng vậy. . .
_Không phải nói sáng sớm chim chóc có trùng ăn sao? Ngươi là chim mà như thế nào lười như vậy?
_Đệ lại không ăn trùng. . . .
_Im, ít dong dài! Đi xem Ngụy Châu , ta có chút lo lắng!
Đông Hải dẫn theo hai người chậm rãi tiêu sái đến cửa nhà Cảnh Du nhấn chuông, bất quá nhấn nửa ngày người ở bên trong cũng không đáp lại, Đông Hải cũng không nhẫn nại , chửi ầm lên – "Nha! Ngụy Châu! Mở cửa!".
Nói xong còn đạp cánh cửa một cước, lúc này mới nghe được thanh âm bên trong hưởng ứng – "Đông Hải! Đông Hải!" – bên trong an tĩnh một chút, tựa hồ có nghe được cánh cửa chuyển động
Cửa vừa mở ra, Ngụy Châu lập tức nhào ra – "Đông Hải! Đông Hải!" – hảo vui vẻ, vốn muốn nói một mình ở nhà nhất định rất nhàm chán
Đại còi còi tiêu sái tiến vào, quan sát một chút, thấy trên bàn có cơm sáng, nghĩ thầm người này còn có thể nấu cơm, cũng không tệ lắm!
Ngụy Châu quay về trên ghế sa lon, lại bắt đầu cầm thìa lên ăn, tay vỗ vỗ sô pha – "Đông Hải ca! Phong Phong! Ổn Ổn! Ngồi đi!" – nghe thấy Ngụy Châu cũng kêu tên của mình, Phong Phong cùng Ổn Ổn vô cùng vui sướng.
Đặt mông ngồi ở hai bên – "Ngụy Châu, phải gọi ta là ca ca! Ta là người thân của đệ a!"
_Ca ca!
_Ngụy Châu ca! Gọi tên đệ một lần nữa được không ~
_Ổn Ổn! – ba người cùng nhau tán gẫu vui vẻ.
Đông Hải bên kia nhìn nhìn phòng khách sau đó trực tiếp vào phòng ngủ, lại quay về phòng khách.
Ai. . . Quả nhiên không như vậy thuận lợi, Đông Hải phóng tới chỗ Ngụy Châu, Ngụy Châu ngốc lăng nhìn hắn – "Ngụy Châu! Còn chưa có sinh hoạt vợ chồng đúng không?" Ngụy Châu gật gật đầu, thuận tiện đem miếng thịt nuốt xuống,
_"Này, cầm xem, có thể kêu tên kia cũng cùng xem! Bằng không còn không biết phải chờ tới khi nào!" – ba người tò mò mở túi ra, thấy tất cả đều là phim đồng tính luyến ái nam xxx, lập tức có hai người mặt đỏ rần.
Chỉ có Ngụy Châu vẫn vô tư nhìn , ân. . . Cùng Đông Hải ca lần trước đưa cho mình xem có chút không giống. . .
_"Còn có a. . . Chỉ mặc một cái T-SHIRT ngươi phía dưới không lạnh sao" – Đông Hải lại từ một bên cầm một cái gói to lại .
_"Quần! Không cần! Không thoải mái! Đông Hải ca không cần!" Ngụy Châu dựa vào sô pha rụt lui.
_Biết rồi! Làm anh của ngươi đương nhiên hiểu còn vướng cái đuôi a! Cầm! Mặc vào! Ca chuẩn bị vài bộ cho ngươi đó, hắc hắc!" – Ngụy Châu thấy Đông Hải trên tay cầm gì đó nhìn nhìn. . .
Là váy. . .
_"Đúng vậy... là váy, cái đuôi còn chưa biến mất thì mặc cái này là tiện nhất! Ngụy Châu nhà chúng ta như vậy đáng yêu, mặc vào nhất định rất đẹp! Cảnh Du nhất định sẽ thích nha!"
Ngụy Châu cắn thìa, ánh mắt lòe lòe sáng lên, Đông Hải ca nói Cảnh Du sẽ thích! ?
_Mặc váy! Ngụy Châu phải mặc váy! – Ngụy Châu nhảy đến trước mặt Đông Hải, hắn sẽ giúp mình mặc vào, ở một bên Thái Mẫn cùng Ổn Ổn cũng vui vẻ gia nhập chiến cuộc.
Hoàng Cảnh Du. . . Ta cũng không tin ngươi nhẫn nại được như vậy. . . . *Nói lầm bầm*. . . . ( là Đông Hải). . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro