Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Cảnh Du mở tờ giấy trên tay, nhìn mặt trên cái gọi là "Chú ý các hạng mục". . . Nhìn nhìn. . . Lại choáng váng. . .

1. Ngụy Châu ăn bình thường, không cần bắt em ấy ăn thức ăn của mèo.

2. Bình thường số lần tùy ngươi quyết định, bất quá nếu quá ít cũng có thể lùi lại thời gian quy phục và chịu giáo hoá, thỉnh chú ý.

3. Hấp thu xong, tròng mắt sẽ biến sắc.

4. Đêm trăng tròn làm ơn để Ngụy Châu bên cạnh, bằng không sẽ phát sinh chuyện đáng sợ.

5. Theo thời gian quy phục và chịu giáo hoá, hình dáng biến hóa gì đó sẽ từ từ không thấy nữa.

6. Muốn cho em ấy có thể học nói nhanh một chút thì cho em ấy xem TV nhiều chút đi.

7... . . Không có, tự ngươi nghĩ biện pháp đi.

Cái gì! ! ! Nói cái gì chú ý hạng mục cũng chỉ là 6 điểm, muốn ta xử lý như thế nào hả, sinh hoạt vợ chồng! ! ! ? ? ?Mình căn bản chưa từng cùng nam nhân...ah! ! !

Cảnh Du quay đầu nhìn nhìn Ngụy Châu ở trên ghế sa lon, khóe miệng hắn méo xệch, này nên làm thế nào mới tốt. . . .

"Ọt ~ "Một tiếng kêu đánh vỡ trầm mặc, Ngụy Châu sờ sờ bụng của mình, ủy khuất nhìn Cảnh Du – "Cảnh Du. . . Ăn. . Ha ha. . ".

Ha ha. . . khóe miệng méo xệch càng nghiêm trọng . . . Ngay cả nói đều nói không trọn câu, hắn thở dài gục đầu xuống, đây là mộng đi. . . . Mở mắt ra lần nữa sẽ không phải sự thực đi!

Cảnh Du dùng sức nhắm mắt lại, đếm ngược ba giây, lại dùng lực mở mắt ra, không thấy cậu ở salon nữa, ngược lại đã chạy đến trước mặt.

Ngụy Châu nhào vào lòng Cảnh Du hôn hắn, một trận loạn nhập, Cảnh Du lại mất khí lực đem cậu đẩy ra, cau mày nhìn, lại chỉ thấy cậu liếm liếm miệng, cả người lẫn vật bộ dáng vô hại, bất đắc dĩ lại thở dài. . . – Ngồi yên, tôi đi nấu đồ cho cậu ăn.

_Meo! – vui vẻ lay động cái đuôi, thật đúng là rất giống sủng vật.

_Uy! Buông ra! Ngồi trước đã! – Cảnh Du đưa cậu quay về trên ghế sa lon, mở TV, Ngụy Châu tầm mắt lập tức bị hấp dẫn – Nhìn đi, học thêm một chút, có biết hay không?

_Meo! – nhìn vẻ mặt hồn nhiên kia Cảnh Du nghĩ không muốn đứng dậy . . .

Tự nhận hiện tại dạ dày không tốt, lấp đầy bụng của mình quan trọng hơn , bản thân hắn cũng đói bụng đến nhộn nhạo rồi .Tùy ý nấu vài món đặt ở trên bàn cơm xong, Cảnh Du nhìn nhìn phòng khách, Ngụy Châu còn chưa dứt mắt nhìn TV, liền lớn giọng kêu cậu – Ngụy Châu! – chỉ thấy cái lổ tai đột nhiên dựng đứng lên, tiếp theo liền nhìn cậu thân thể trần truồng chạy đến trước mặt mình.

_Cậu...cậu...! Đừng để thân thể trần truồng a! – xoay người trở lại trong phòng vội vàng cầm quần áo đi ra nghĩ muốn cho cậu mặc, Ngụy Châu lại không chịu, ương bướng từ chối Cảnh Du – "Không cần"!A ha! ? Xem TV xong, lại có thể nói thêm một câu

_Ngụy Châu, mau mặc quần áo. – số là muốn đem T-SHIRT mặc vào, chính là như thế nào cũng không tròng vừa cổ cậu.

_Không cần! Không thoải mái! Cảnh Du! – A? ! Lại nữa, vừa thêm một câu. Một bên nghĩ muốn thay cậu mặc quần áo một bên kinh ngạc, nguyên lai thật sự có thể nói! Ách. . . Không đúng, hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ.

_Ngụy Châu, không mặc sẽ không cho ăn cơm nha! Ngoan ~ – cứng rắn không được, vậy dùng ôn nhu đi! Ngụy Châu mới ngoan ngoãn đứng yên cho Cảnh Du cầm quần áo mặc vào, còn bĩu môi, thoạt nhìn chính là bộ dáng không vui.

_Cảnh Du. . . Quần. . . Không cần. . . – nhìn Cảnh Du cầm quần vừa muốn thay mình mặc vào, Ngụy Châu dùng ánh mắt đáng yêu nhìn hắn, kéo tay hắn cọ cọ,chính là làm nũng a. . - Bị như vậy, nhìn Ngụy Châu kia khuôn mặt lộ ra biểu tình đó, mặt hắn không khỏi đỏ ửng, thân thể còn hơi nóng lên!

_Hảo! Không mặc! Ngồi xuống! – đỏ mặt xác thực nghĩ muốn trấn tĩnh, Cảnh Du thừa nhận vừa mới rối loạn một chút, rõ ràng là nam hài tử, như thế nào có thể bày ra bộ dáng như vậy, nháy mắt tâm đều luống cuống.

Nhìn phía sau cậu sực nhớ có cái đuôi. . . Phải, mặc quần cũng khó có thể nào vừa ah~. . .

Ngồi vào bên cạnh Ngụy Châu, Cảnh Du đem bát cơm đưa tới trước mặt cậu, thay cậu gắp chút đồ ăn – Nhanh ăn đi! – bất quá kế tiếp hình ảnh lại làm cho Cảnh Du trợn tròn mắt. . . .

Người bên cạnh cũng không cầm lấy đũa mà là cúi đầu dùng miệng ăn đồ ăn, nhưng tựa hồ là bởi vì thay đổi quan hệ, tư thế dùng không quen, vẫn phải dùng đầu lưỡi liếm. . .

_A. . . Ha hả. . . – đây là đang cười khổ, Cảnh Du thật là khóc không ra nước mắt , kiểm một con mèo đột nhiên biến thành người còn không hiểu bị yêu cầu phải cùng sinh hoạt vợ chồng, bây giờ còn muốn dạy cậu ta như thế nào làm người a! ! ? ?

Nhìn đến khung cảnh trước mắt Cảnh Du tâm lại mềm nhũn xuống, cầm thìa dạy cậu cầm – Giống như vậy. . . Bỏ vào trong miệng, từ từ ăn. – một động tác một động tác từ từ dạy Ngụy Châu, nhìn cậu ngốc nghếch cố gắng muốn cầm chắc thìa cơm.

Tiểu gia hỏa này còn rất khả ái. . .

Vừa dạy vừa ăn cơm, vội cả ngày bụng cũng đã đói. . . Nhìn người bên cạnh kia ăn ngon lành, trên mặt còn dính hạt cơm, một bộ dáng thỏa mãn, Cảnh Du cười cười, đêm nay chắc còn náo nhiệt hơn. . .

Sau khi Từ Lộ rời đi, hắn trở về cuộc sống hình thức, từ nhỏ đến lớn vẫn đều thực độc lập, tận lực không cho cha mẹ quan tâm, đều cô đơn, thẳng đến khi gặp Từ Lộ, lại cuối cùng vẫn là bỏ mình mà đi.

_Cảnh Du! Meo! Meo! – Ngụy Châu cầm bát đưa tới phía trước, tựa hồ là thêm một chén, nhìn người vừa mới còn được chính mình xem là mỹ nhân, hiện tại vẻ mặt hồn nhiên thật không biết cậu là thích mình ở điểm nào . . .

_Nói, thêm một chén!

_Cảnh Du! Thêm một chén! – Ai da! Học nhanh quá! Cảnh Du cười cười vuốt đầu của cậu, lấy bát thay cậu bới thêm cơm.

Thêm một người. . . Cũng không tồi. . .

Dùng thêm bữa tối, Cảnh Du đứng rửa chén, Ngụy Châu ở một bên nhìn, tựa hồ cảm thấy hứng thú, nhìn cậu vẻ mặt tò mò rất là đáng yêu, rốt cuộc trước kia thân phận là như thế nào. . .

Đột nhiên, Ngụy Châu vươn tay, làm cho vòi nước chảy ra dính vào bàn tay, hưng phấn phe phẩy cái đuôi, tiếp theo đưa tay tiến đến bên miệng liếm , nhìn thấy động tác kia Cảnh Du liền nhanh chóng đem cậu lau sạch, người nầy lại muốn làm gì. . . ?

_Nước! Nước – giãy giụa khỏi Cảnh Du, lại giãy không ra, Ngụy Châu tức giận dậm chân. . .

_Muốn uống nước? – Ngụy Châu gật đầu, thực khát a. . . Vì cái gì Cảnh Du không để cho mình uống?

Dở khóc dở cười . . . Quả thực giống tiểu hài tử, Cảnh Du xoay người đi tới rót một ly nước đến trước mặt cậu, đặt ở trên tay cậu – không thể uống nước lã, sẽ đau bụng, đến, cầm lấy.

Nhìn qua nhìn lại, Ngụy Châu đem miệng uống, lại muốn dùng đầu lưỡi liếm , lại không được, nhìn thấy vậy Cảnh Du vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay lấy ly nước trong tay cậu, uống ngay một lần cho cậu xem.

_Giống như vậy, có thể hay không? – cái ly lại quay về tay Ngụy Châu, nhìn Cảnh Du liếc mắt một cái, lộ ra một nụ cười, bởi vì Ngụy Châu cảm thấy được Cảnh Du đối với mình rất tốt, cũng không phát giận.

Đem cái ly đặt lên môi uống, Ngụy Châu muốn học bộ dáng Cảnh Du uống nước, lại bởi vì nhanh quá nên bị sặc, Cảnh Du đương nhiên ở một bên cũng hoảng sợ, chạy nhanh đem cái ly lấy ra, dùng giấy vệ sinh lau mặt Ngụy Châu.

_Khụ khụ. . . Ô. . . . Ô a. . . . Không thoải mái! ! Ô oa. . . . – giống tiểu hài tử khóc rống lên làm cho Cảnh Du càng luống cuống. . . Điều này làm sao xử lý đây. . .

_Ngoan. . . Đừng khóc. . . Không khóc. . . – luống cuống tay chân dùng giấy vệ sinh thay cậu lau mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn đều khóc thành đỏ bừng lên.

_Ô. . . Cảnh Du. . . Không thoải mái. . . Ô. . . – Đơn giản nhẹ nhàng ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ, nếu giống tiểu hài tử thì dùng phương thức dỗ ngọt đi. . . – Ngụy Châu. . . Ngoan. . . Đừng khóc. . . Không khóc không khóc. . .

_Ô...ô. . . – nắm chặt quần áo Cảnh Du, Ngụy Châu dựa ở trong ngực Cảnh Du, thực thoải mái. . . Thực an ổn. . . Tiếng khóc dần dần chỉ còn nghẹn ngào. . . – đừng khóc. . Cảnh Du mang ngươi đi ngủ được không. . . ? – vẫn là dụ hắn ngủ mình mới có thể thoải mái chút.

Quả thực tựa như lão sư a. . .

Chính là. . . Một lúc sau. . . Cảnh Du đầu lại càng đau . . . . Dù sao chỉ có một phòng, muốn nói để cho Ngụy Châu ngủ, bất quá hiện tại cậu là ôm lấy cổ hắn, tựa hồ muốn cùng với hắn ngủ. . .

_Cảnh Du! Ngủ ngủ! Ngủ ngủ! Meo! – vui vẻ đung đưa lổ tai, Ngụy Châu nhớ rõ Đông Hải ca có nói phải cùng nhau ngủ mới được a.

_Ngụy Châu. . . Ngươi một mình ngủ được rồi. . . Ta đi ngủ ở phòng khách. . . – Cảnh Du còn chưa có chuẩn bị tâm lý phải cùng giường a!

_Uông! Cảnh Du. . . Một mình. . . Không cần! – Ngụy Châu cong miệng, lại bắt đầu bày ra bộ dáng đáng yêu .

_Ngươi là nói. . . Không muốn một mình? – đừng dùng lại cái loại này ánh mắt nhìn ta . . .

_Meo!Đúng! – Hả. . . Thế nhưng đã đoán đúng. . . Nhìn Ngụy Châu lại một bộ dáng xót thương nhìn mình, Cảnh Du lúc này thực oán hận chính mình làm người tốt,tính tình tốt a. . .

_Hảo hảo hảo. . . Đi lên giường. . . – vừa nghe Cảnh Du đáp ứng, Ngụy Châu sôi nổi chạy đến giường, còn lăn qua lăn lại. . . – Đừng làm loạn a! Cậu không có mặc quần! – nhìn áo T-SHIRT cực lớn, Ngụy Châu như vậy vô tình lộ nửa người dưới cho mình xem.

Cảnh Du rất là không biết làm sao. . .

Chính mình vừa lên giường, Ngụy Châu lập tức liền ôm lấy Cảnh Du, ở ngực hắn cọ cọ, tiếp theo lại dùng miệng mình hôn Cảnh Du – Uy. . . . . . – tại sao lại thế? Rốt cuộc ai dạy cậu động tác đó.

Một buổi tối cũng không biết hôn mình mấy lần . . .

Cảnh Du vội vàng đem Ngụy Châu đẩy ra, nghiêm túc lộ ra mặt -Muốn cùng tôi ngủ phải ngoan ngoãn! – nghe được hắn ra lệnh, Ngụy Châu cũng chỉ có thể bĩu môi nhìn Cảnh Du. Thật vất vả hai người mới nằm xuống, Cảnh Du mới thư giãn một chút, như thế nào hôm nay mệt như vậy a. . . .

Bên cạnh người kia vẫn là chưa từ bỏ ý định, cọ cọ tìm nơi thực thoải mái nằm xuống, cũng không nhúc nhích, vốn đang nghĩ muốn ôm nhưng tay giơ lên một nửa lại buông xuống. . .

Sờ đầu của cậu, giống như vuốt ve tiểu hài tử. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro