Chương 38
Sau khi về đến nhà, Cảnh Du vội vàng đem Ngụy Châu ôm vào phòng tắm, đặt cậu ngồi ở bên cạnh bồn tắm, dùng nước nhẹ nhàng rửa sạch vết bẩn, động tác nhẹ nhất có thể, chỉ sợ làm đau Ngụy Châu.
_Ngụy Châu, nghe anh nói. . .
_ Uh. . . – nhìn Cảnh Du , Ngụy Châu tâm lý nói không ra sự mừng rỡ, quả nhiên Cảnh Du chú ý mình. . . Hay là do chính mình tưởng tượng . . .
Đại khái sau khi rửa sạch xong, Cảnh Du vừa lại đem Ngụy Châu ôm vào phòng ngủ đặt ở trên giường, vươn tay cầm hộp thuốc, cầm chân cậu đặt trên đùi, ôn nhu xoa thuốc.
_ Đừng. . . – bởi vì dược tính, Ngụy Châu cảm thấy một trận đau đớn không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, nhìn đến trước mắt người vừa nhấc đầu lo lắng hỏi cậu, làm cho cậu vừa lại cắn chặt môi lắc đầu.
Nhìn hắn bộ dáng cúi đầu tiếp tục xoa thuốc, chỉ là động tác vừa lại càng thêm ôn nhu. . .
_ Ngụy Châu a. . . Xin lỗi. . . Rất đau đi. . . Nhẫn nại một chút. . . .
_ Uh. . . Không đau. . . Cảnh Du xoa thì được rồi. – mặc dù trên chân bị thương bởi vì xoa thuốc sẽ cảm thấy có chút đau, nhưng mà nhìn Cảnh Du vì mình xoa thuốc, bộ dáng lo lắng, đột nhiên cảm giác được đau đớn vậy cũng không tính gì.
_ Ngụy Châu. . . Cái kia. . . – Cảnh Du tiếp tục xoa thuốc, nhưng trong miệng hình như có lời khó có thể nói được. . .
_ Uh?
_ Anh. . . – Cảnh Du hít một hơi, vừa lại thở dài một cái – Anh. . . Có lẽ không giỏi. . . Nói lời ngon tiếng ngọt. . . Là. . . Anh. . . . .
_ Cảnh Du ?
Như là quyết tâm, Cảnh Du tay nắm chặt, ấp úng nói ra câu:
_Anh. . . yêu em. . . .
Nghe câu nói đó, Ngụy Châu nội tâm đầu tiên là một trận kinh ngạc, theo sau lập tức chuyển thành vui sướng, cười hì hì cúi đầu, nhưng ở hai bên tai lại đỏ lên .
Cho nên nói là thẹn thùng rồi sao? Ngụy Châu thật cao hứng phát hiện như vậy.
_ Ngụy Châu cũng yêu Cảnh Du lắm! – cúi người, Ngụy Châu rất muốn xem một chút vẻ mặt lúc này của Cảnh Du, sau đó ngẩng đầu lên, hai người cứ như vậy đối mặt .
_ Em. . . Có nguyện ý hay không theo anh . . . chung sống cùng nhau?
_ Sao? – vấn đề này , Ngụy Châu có điểm kinh ngạc, chính mình không phải vẫn biểu đạt rất rõ ràng sao?
_ Anh. . . Anh nơi này có thể không có người hầu để hầu hạ em. . . Không có phòng ốc xa hoa cho em ở, còn phải bắt em ngày ngày chờ anh về nhà. . . Còn nói không chừng, công việc lập tức sẽ không có. . . – Cảnh Du nói chưa xong cũng đã được Ngụy Châu ôm lấy, tiếng nói ôn nhu không ngừng phát ra.
_ Không có người hầu cũng không sao, em có Cảnh Du là đủ rồi, không có phòng ốc xa hoa cũng không sao, chỉ cần cùng Cảnh Du ở một chỗ là được rồi, chờ anh về mỗi ngày cũng không phiền, Ngụy Châu sẽ nấu cơm chờ anh, công việc không có cũng không sao, Ngụy Châu cùng anh đi tìm việc làm. . . – thanh âm có điểm nghẹn ngào, Cảnh Du nghe không ra là bởi vì cảm động hay là khổ sở. . .
Cảnh Du cả đời chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, hắn chưa từng đối với ai nói từ yêu, chỉ vì cho rằng nói như vậy, sau lưng mang vào ý nghĩa vốn là như vậy trầm trọng, đối với một người khác phải chịu trách nhiệm. . .
Ngụy Châu nguyện ý đi theo mình sao? Từ khi cậu vừa mới trả lời, Cảnh Du tựa hồ đã tìm được đáp án rồi, từ trong lòng càng gắt gao ôm chặt Ngụy Châu.
_ Uh. . . Ngụy Châu, mình đi nấu cơm ăn. . . – ôm cũng có chút lâu, nghĩ đến hai người cũng còn chưa có ăn cái gì, Cảnh Du thử nghĩ muốn rời Ngụy Châu, không nghĩ tới cậu lại gắt gao ôm không tha.
_ Ngụy Châu? Làm sao vậy?
Ngụy Châu liền đổi tư thế xuống giường, bò lên trên rồi ngồi lên bắp đùi Cảnh Du, cái này ngay cả chân cũng dùng tới rồi, khoá chặt thân thể của hắn.
_ Ngụy Châu a. . . Em sẽ đói bụng đó. . . Anh đi chuẩn bị cơm cho em ăn được không. . . – mới xoa lưng người trong lòng, Cảnh Du đã rõ ràng phát hiện khác thường rồi. . .
Ngụy Châu mắt lại biến lam quang? ? ? ?
Dùng sức đẩy Ngụy Châu ra, Cảnh Du phát hiện Ngụy Châu bắt đầu xuất hiện biến hoá y như đêm trăng tròn lần trước, tóc bắt đầu biến dài, tròng mắt cũng chuyển xanh rồi, vẻ mặt cũng vừa lại trở nên kiều mỵ. . .
_ Cảnh Du . . . Uh. . . – Ngụy Châu vươn tay xoa ngực Cảnh Du, nghĩ muốn tiếp cận tiến lên hôn môi.
_ Chờ. . Chờ một chút! – Cảnh Du ngăn lại động tác của Ngụy Châu, vội vàng đứng dậy đi xem lịch, không sai a, sáng ngày mai vốn là đêm trăng tròn , như thế nào bây giờ bắt đầu biến thân rồi? Càng huống chi bây giờ vốn là ban ngày! ?
Ban ngày! ? Cảnh Du bừng tỉnh nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời như thế nào đột nhiên trở tối rồi? Mở toang cửa sổ xem bầu trời, Cảnh Du nhất thời trừng lớn hai mắt. . .
Nhật thực toàn phần! ! ? ?
Là bởi vì vậy mà làm cho Ngụy Châu nổi lên biến hóa sao? ?
Cảnh Du còn không kịp tự hỏi như vậy, phía sau đã có người ôm lấy, ghé vào lỗ tai thổi khí nhẹ nhàng – Cảnh Du . . . Nóng quá a. . . .
Nhìn hai tay đang ở trên người mình làm loạn, Cảnh Du xoay người, trước mắt Ngụy Châu vạt áo đã bị tháo ra, tóc dài che lại như ẩn như hiện điểm đỏ, trên gương mặt đỏ ửng làm cho cậu vẻ mặt quyến rũ vừa lại thêm đáng yêu vài phần. . .
Thân thể dựa vào người Cảnh Du, Ngụy Châu nâng đầu hôn lên môi Cảnh Du , mà hắn cũng dứt khoát không cự tuyệt rồi. . .
Kéo rèm cửa sổ, Cảnh Du ôm thắt lưng Ngụy Châu, chậm rãi đi về phía trước, đẩy cậu ngã xuống giường, trong nháy mắt Ngụy Châu dùng tất cả động tác cũng như muốn dụ dỗ Cảnh Du tiến vào. . .
Cảnh Du cũng cởi áo sơmi, giựt dây nịt quăng sang một bên, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lợi hại. . .
Ngụy Châu nửa quỳ nửa bò đến trước mặt giúp hắn nhanh chóng cởi quần, còn dùng miệng nghĩ tới giúp hắn kéo khoá xuống, liên tiếp động tác cũng làm cho Cảnh Du hưng phấn hơn. . .
Xem ra. . . Trò hay sắp diễn ra rồi. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro