Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Ngụy Châu khó thức dậy sớm, bình thường luôn là nhờ người bên cạnh đánh thức. Hôm nay tự dưng lại không cảm thấy, thân thủ sờ sờ bên cạnh. Sao? Không có ai?

Tính cảnh giác lập tức trỗi dậy, nhìn một chút bốn phía, không thấy người! ? Cậu vội vàng đứng dậy xuống giường đi tìm Cảnh Du .

_ Cảnh Du ! Cảnh Du ! Anh ở đâu ~? ? – Ngụy Châu chạy đến phòng khách không thấy vừa lại chạy vào phòng bếp cũng không có, ngay cả thư phòng cũng không thấy bóng người, chẳng lẽ. . .

Trong lòng hiện lên bất an, vội vàng chạy đến phòng Từ Lộ, quả nhiên, có thể thấy Cảnh Du

_ Cảnh Du ! ! – không nói hai lời, Ngụy Châu lập tức xông lên phía trước ôm lấy anh.

_ Đừng. . . Nhỏ giọng một chút, Ngụy Châu. . . – Cảnh Du xoay người ôm lấy Ngụy Châu

– Từ Lộ hình như ngã bệnh rồi. . . – Cảnh Du vuốt đầu Ngụy Châu nhẹ giọng nói.

Buổi sáng rời giường chuẩn bị đi làm, bởi vì hoàn toàn không có nghe đến thanh âm của Từ Lộ mới cảm thấy kì lạ, nghĩ nên đến xem Từ Lộ thế nào, sau cùng phát hiện nàng trên giường phát sốt, thoạt nhìn có chút khó chịu, muốn dẫn nàng đến thầy thuốc nàng cũng không chịu, ầm ĩ nói chỉ cần uống thuốc thì tốt rồi, vừa mới chuẩn bị chút khăn lông cấp nàng đắp trán, đã bị Ngụy Châu thình lình từ phía sau ôm cổ.

_ Ngã bệnh. . . ? – không phải hôm nay lại muốn dây dưa ở tại nhà của chúng ta nữa chứ?. . .

Ngụy Châu nhíu mày, cũng không dám biểu hiện rõ ràng, nhưng Cảnh Du thật ra đem thu hết vào mắt rồi.

Tiểu gia hỏa này tâm tình thật đúng là giấu không được a. . .

_ Ngụy Châu, ngoan, trước giúp anh chăm sóc Từ Lộ, anh đi ra ngoài mua thuốc, chờ một chút trở về, khi nào Từ Lộ khoẻ một chút anh dẫn cô ấy đi thuê khách sạn có được hay không? – Cảnh Du xoay người ôm Ngụy Châu, đem cậu vừa dẫn ra cửa vừa nói.

_ Nhưng . . . – lúc này Ngụy Châu miệng cũng cong lên định nói.

_ Ngoan ~ Từ Lộ ngã bệnh rồi, chúng ta không thể mặc kệ a! Giúp anh chiếu cố nàng một chút có được hay không? – lấy tay điểm nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Ngụy Châu, Cảnh Du không khỏi bật cười.

_ Hảo. . . Em muốn ăn sáng với bánh yến mạch. . .

_ Hảo ~ Ngụy Châu ngoan nhất! Chờ anh trở lại! – nói xong, Cảnh Du vừa lại sờ sờ đầu Ngụy Châu mới rời đi, người kia có chút phẫn hận bất bình đi trở về trong phòng Từ Lộ, nhưng vừa vào phòng, lại nhìn thấy bộ mặt khác của nàng.

Mới vừa nằm ở trên giường thống khổ rên rỉ bây giờ ngồi thoải mái! Còn khiêu khích nhìn cậu! ?

_ Cô khỏi bệnh rồi hả? – Ngụy Châu lập tức tiến lên, chính mình mở thật to hai mắt nhìn nàng quan sát.

_ Nhìn cái gì vậy? Cho ngươi xem rồi khuyết điểm cũng không bị biến hảo! – ngay cả ngữ khí cũng như vậy có tinh thần, Ngụy Châu xác định xem ra là thật không có việc gì rồi.

_ Cô khỏi bệnh rồi! Thật là lợi hại, vậy thì tốt rồi! – Ngụy Châu ngay cả vừa mới còn đang tức giận cũng đã quên, bộ dáng kinh ngạc nhìn Từ Lộ.

_. . .

Ngồi ở trên giường Từ Lộ có chút không nói gì nhìn Ngụy Châu, người này vốn là đơn thuần quá rồi hay là thuần túy vốn là cuộc sống ngu ngốc a. . . . ?

_ Ta nói ngươi a. . . .

_ Uh?

_ Vốn là đồ đần sao?

_ Sao? ! –

_ Ta là giả bộ ngươi nhìn không ra sao?

_ Sao! ! ? ? – Ngụy Châu vừa sợ vừa thân thủ đi lại sờ trán Từ Lộ – nhưng là trán cô đang nóng a! ?

_ Á...! Tránh ra! Tránh ra! Đã nóng đến chết còn lại dựa vào đây! Muốn cho chính mình thân thể nóng lên có rất nhiều loại phương pháp, chỉ có ngươi là đồ đần không nghĩ ra được ~ – Từ Lộ vẻ mặt chán ghét chép miệng nói.

_ Á. . . Như vậy a. . . – Ngụy Châu trong nháy mắt bừng tỉnh, bất quá như thế nào cảm giác được có điểm là lạ. . . Sao! ? Nàng như thế nào có thể mắng ta đồ đần!

_ A ~ khát muốn chết! Đi giúp ta rót chén trà ~-

_ Này! Cô như thế nào có thể mắng ta đồ đần!

_ Nhỏ giọng chút đi! Ầm ĩ quá! – Từ Lộ che lỗ tai nghiêng đầu trừng mắt nhìn Ngụy Châu.

_ Cô là cái đồ phụ nữ xấu! Cô lừa gạt Cảnh Du ! Tôi muốn đi nói với anh ấy!

_ Đi đi! Đi đi! Nói cũng vô dụng! Hừ!

_ Ghê tởm! Tôi không để ý tới cô nữa! – nói xong, Ngụy Châu tức giận quay đầu rời đi, trở về phòng của chính mình nhào tới trên giường đánh gối đầu, ngay cả miệng cũng còn không ngừng mắng, vừa mới mắng cô ta là phụ nữ xấu, bất quá nói là mắng, cũng bất quá chính là đồ đần a. . . Phụ nữ xấu a. . .

Mà Từ Lộ như thế nào?

Ngụy Châu đi rồi, vốn định nằm trở về dứt khoát tiếp tục ngủ, bất quá miệng rất khô, ngẫm lại vẫn là rời giường đi rót chén nước uống, chỉ là đi tới phòng bếp vừa mới uống hết nước, đã nghe đến thanh âm cửa mở rồi. . .

Vừa kịp. . .

Từ Lộ khóe miệng nhếch một đường.

_ Sao! ? Từ Lộ? Như thế nào ở đây? – Cảnh Du kinh ngạc nhìn Từ Lộ đứng ở phòng bếp đang dùng tay chống lên bàn, thoạt nhìn chính là phi thường cố gắng.

_ Cảnh Du ~~~- nghe được thanh âm cửa mở Ngụy Châu cũng lao nhanh từ phòng chạy ra, lập tức đi về phía Cảnh Du .

_ Đừng uh. . . Vừa mới khát nước nghĩ muốn uống. . . Nhưng Ngụy Châu không giúp em rót. . . Em. . . – vừa nói xong Từ Lộ lập tức giả bộ một trận ngất đi, Cảnh Du quýnh quáng tiến lên dìu đỡ, nhưng lại không chú ý tới vừa mới nghe được Từ Lộ nói, sau đó là vẻ mặt hoảng sợ của Ngụy Châu.

_ Cảnh Du , nàng nói dối! – gấp đến độ giơ chân lên, Ngụy Châu bối rối cấp bách nghĩ muốn giải thích, nhưng lại phát hiện chính mình kinh hoảng thất thố đến ngay cả nói đều nói không rõ ràng.

_ Từ Lộ khỏi bệnh rồi, thật sự! Nàng nói nàng giả bộ! Thật đó!.

_ Ngụy Châu a. . . – dìu Từ Lộ, Cảnh Du quay đầu nhìn Ngụy Châu, nhìn cậu khẩn trương đến bộ dáng muốn khóc, chính mình xem ra trái tim cũng phiếm đau. . . Nhưng là Từ Lộ. . .

_ Thật mà ~~ Cảnh Du ! ! Cô ta vừa mới mắng em là đồ đần! – nhìn Cảnh Du tay dìu cô ta nhìn thật chói mắt, Ngụy Châu tâm lý quýnh lên, nhân tiện xông lên phía trước chen vào hai người.

_ A. . . Đau quá. . . – Từ Lộ làm bộ suy yếu té trên mặt đất, tự vỗ về cánh tay chính mình, vẻ mặt thống khổ.

_ Từ Lộ! Không có việc gì chứ? – Cảnh Du vừa lại vội vàng tiến lên dìu đỡ, Ngụy Châu sớm đã lôi kéo một bên tay anh rồi.

_ Anh không tin em có đúng hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro