Chương 33
Sáng sớm, phòng làm việc hào khí dị thường quái dị, nhất là nữ đồng sự....
Nguyên nhân là sáng sớm nhìn thấy hai người, trưởng phòng cùng nữ chủ tịch. . .Hai người cùng nhau vào công ty, lại còn cùng một chỗ, chuyện chưa bao giờ thấy như thế nào hôm nay lại xảy ra. . . Tiểu Châu của chúng ta phải làm sao đây? Như thế nào không cùng trưởng phòng tới?
Ai oán nhìn chủ tịch là thiên kim tiểu thư đợi tại phòng làm việc của trưởng phòng cả buổi sáng rồi, nhìn nàng ở một bên cũng không làm gì, chỉ là lẳng lặng xem tạp chí, trưởng phòng ở một bên làm việc tựa hồ cũng thấy không được tự nhiên. . .
_Lộ Lộ à. . . Em có muốn đi trước lo chuyện của em không? – chịu không được không khí như vậy, Cảnh Du chủ động mở miệng.
_Uh? Chuyện gì? Em không vội mà – Lộ Lộ tầm mắt vẫn chưa rời tạp chí, chỉ là dùng miệng trả lời.
_Vậy em đến công ty vốn là. . . ?
_Đương nhiên vốn là muốn ở cùng anh rồi ~ Cảnh Du ~ – Ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười, nhưng lại nhìn như có chút lệ.
Cảnh Du bất đắc dĩ cúi đầu tiếp tục vội vàng làm việc, nhìn thời gian, đã giữa trưa rồi. . . Tâm lý nghĩ muốn về xem người ở nhà, không biết cậu có hay không tự mình ăn cơm. . .
_Hoàng Cảnh Du ! Ngươi đi ra cho ta! ! – ngoài cửa một trận la hét làm cho Cảnh Du kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài xem, vốn là Đông Hải ca? Như thế nào đến đây? Ngay cả Nguỵ Châu cũng tới?
Hả. . . Cái này bi thảm rồi. . .
Một bên Lộ Lộ nhìn thấy bọn họ, lập tức đem tạp chí để một bên, nhìn như khiêu khích mà đi tới cạnh Cảnh Du, thay anh vuốt vuốt bả vai
_Cảnh Du , làm lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi đi. . . – Lộ Lộ đem mặt tiến đến tai Cảnh Du cố ý làm cho tư thế trở nên càng mập mờ. . .
Cảnh Du mới đang muốn phản ứng đẩy ra, cánh cửa cũng đã bị Đông Hải một cước đá văng rồi!
_Này! Ngươi đúng là đê tiện, phụ nữ không tam không tứ chạy tới bên này quấn quít lấy Cảnh Du của Nguỵ Châu nhà chúng ta làm gì cũng không xem một chút Nguỵ Châu nhà bọn ta xinh đẹp đáng yêu còn ngươi cũng không cầm gương theo chính mình vẫn là nói kỳ thật ngươi chính là một yêu tinh! @&! @%&! (&)^&*
Đông Hải nhân tiện lập tức mắng ra 1 tràng liên tiếp chữ nghĩa khó nghe, lại hoàn toàn không vội thở thật là khâm phục, đứng ở ngoài cửa tất cả nữ đồng nghiệp đều dâng lên ánh mắt bội phục, như thế này công lực rất cao nga~. .
" Đông Hải mỹ nhân, cố gắng lên! Nhất định phải thay tiểu Nguỵ Châu xả giận ah~! !"
Các nữ đồng sự đều dùng ánh mắt nhắn nhủ với Đông Hải.
Song Cảnh Du sau khi Đông Hải đá văng cánh cửa trong nháy mắt cũng không có để ý, mà là vội vàng chạy đến trước mặt Nguỵ Châu, vội vàng sờ sờ mặt, vẻ mặt bi thương cùng bộ dáng uỷ khuất này, hiển nhiên là bởi vì vừa mới chứng kiến cảnh mập mờ giữa anh với Lộ Lộ rồi. . .
Nhìn cậu trong tay ôm cơm trưa, Cảnh Du tâm lý vốn là một trận đau lòng ah~. . .
_Nguỵ Châu . . . em lại làm cơm trưa mang tới sao? – Cảnh Du vội vàng lau đi khóe mắt nhìn Nguỵ Châu cười. . .
_Cảnh Du . . . Em nơi này lại đau rồi. . . – chỉ vào trái tim, Nguỵ Châu hai mắt đẫm lệ, ngay cả ở một bên các nữ đồng sự cũng đau lòng ah~. . .
" ô ô ô ~ tiểu Nguỵ Châu của ta~ đừng khóc mà ~~~~" ( nội tâm các nữ đồng sự. )
_Xin lỗi. . . Chuyện không phải như vậy, cho nên đừng đau lòng có được hay không?
_Thật vậy sao. . . ? Nhưng mà em đau quá . . .
_Vậy nếu không. . . Uh. . . – Cảnh Du nhìn một chút ngoài cửa các nữ đồng sự, vừa lại tiến đến lỗ tai Nguỵ Châu nhỏ giọng nói – Cảnh Du về nhà cho em hôn, sẽ không đau nữa có được hay không?
_Thật vậy không? – Nguỵ Châu hít mũi, đột nhiên bộ dáng chờ mong cực kỳ đáng yêu.
_Thật hả ~ – nhìn Nguỵ Châu tin tưởng mình như vậy, Cảnh Du tâm lý thật đúng là có chút áy náy, có lẽ thật phải cùng Lộ Lộ hảo hảo nói rõ, như vậy tiếp tục không phải biện pháp. . . Huống hồ ngày mốt là đến lần thứ 3 trăng tròn của Nguỵ Châu.
_Hảo. . . Nhưng bây giờ vẫn còn đau thì phải làm sao. . . – Nguỵ Châu ủy khuất cúi đầu, vuốt vuốt ngực vài cái, nghĩ muốn thử làm cho thoải mái một chút.
Không có biện pháp rồi. . . Cảnh Du vươn tay cũng thay cậu vuốt vài cái _Nguỵ Châu . . . Anh đói bụng rồi! Chúng ta đi ăn cơm có được hay không? – lôi Nguỵ Châu đến cạnh bàn ngồi xuống, cầm hộp cơm mở ra, vốn là cơm cuộn trứng
_Oa ~ là món anh thích sao, Nguỵ Châu thật là lợi hại . . . – Cảnh Du cố ý tán thưởng Nguỵ Châu, cố gắng dời đi lực chú ý, quả nhiên tiểu tử kia rất nhanh liền trúng chiêu rồi.
_Vốn là Nguỵ Châu theo Ổn Ổn học! – nghe thấy Cảnh Du tán thưởng Nguỵ Châu rất nhanh quên mất chuyện vừa mới phát sinh, vui vẻ lộ ra tươi cười.
_Tốt lắm ~
_Thật vậy hả! Nguỵ Châu rất lợi hại đi ~ – Nguỵ Châu cao hứng khoe khoang.
_Uh. . .
_Vậy sau này Nguỵ Châu làm cho anh ăn mỗi ngày có được hay không ~
_Hảo a ~
Hai người như vậy ăn cơm với nhau, em một muỗng anh một muỗng, nhìn như mọi chuyện không hề ảnh hưởng đến họ.
_Ngươi cái tên nửa trai nửa gái này, nhìn lại bộ ngực bằng phẳng của ngươi xem, nghĩ có tư cách nói ta?
_Như thế nào! Ngươi có thể sao? Nam nhân nhìn thấy mặt mũi ngươi đã muốn ói ra ai còn muốn nhìn tới bộ ngực, ngươi cái đồ phụ nữ thối tha, thật không biết Hoàng Cảnh Du lúc đầu như thế nào coi trọng ngươi, tám phần là ngươi tự động dính lấy thì có.
_Ngươi theo dõi ta! Thế nào cũng so với ngươi hơn một bậc! Mặc cái loại quần áo gì đây! Không có thẩm mỹ!
_Cái gì! Nói ta không thẩm mỹ! Ngươi mới không đó! Xem quần áo với nước hoa của ngươi dùng đi, thối chết đi được!
_Đây chính là hàng hiệu, như ngươi trình độ thấp như thế nào hiểu được!
_Dựa vào cái gì! Cũng không nhìn một chút thân hình thế nào, hàng hiệu đều bị mặc thành quán ven đường rồi!
Hai người cãi nhau nhiệt liệt! Ngoài cửa nữ nhân viên cũng nhìn trò hay bàn tán chăm chú, mặc dù phần lớn cá Lý Đông Hải thắng là được. . . Mà Cảnh Du cùng Nguỵ Châu như trước không nhìn hai người tiếp tục đang ăn cơm.
_Cảnh Du . . . Bọn họ không đói bụng sao?
_Ầm ĩ xong hết rồi bọn họ sẽ đói bụng, em nhanh ăn đi! – nói xong lại đút cho Nguỵ Châu một muỗng.
_Cảnh Du ~ Nguỵ Châu nhường cà rốt cho anh.
_Không được, mau ăn đi.
_A... đừng. . . Ô. . . – miệng chỉ toàn cà rốt, đương nhiên. . . Bị nhét vào thật không thoải mái. . . Nguỵ Châu mặc dù không thích nhưng vốn là Cảnh Du đút cho nên cậu không thể làm gì khác hơn là nhanh nuốt vào. . .
Bên kia. . .
_À! Ngươi cái đồ chết tiệt!
_Nói cái gì hả! Ngươi cái đồ yêu nữ!
_Như thế nào!
Còn chưa có ầm ĩ hết a~. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro