Chương 22
Hôm nay khí trời thật là tốt, tới ngay cả Ngụy Châu cũng ghen tỵ. . .
Bởi vì cậu không có biện pháp xuất môn, nghĩ trước kia vốn là bộ dáng tiểu miêu muốn đi đâu cũng bị giám sát chặt chẽ, sau khi biến thành người, đến bây giờ qua hai tháng rồi cũng mới xuất môn hai lần. . .
Ngồi ở ghế sa lon chính mình giận dỗi. . . Ôi. . . Thật sự nhàm chán. . .
Nhìn một chút cái đuôi của mình, Ngụy Châu thở dài. . .
Không được! Nếu không thể đi, nọ vậy ở nhà tìm việc vui là được rồi đi! !
Tròng mắt vừa chuyển, đầu nghiêng nghiêng, Ngụy Châu nhảy lên rồi đắc ý tươi cười.
Ta sẽ tổng vệ sinh nhà cửa! !
Giờ phút này Ngụy Châu đã được Đông Hải ca cấp tạp dề, lần này bên trong còn che bằng áo sơ mi của Cảnh Du, bởi vì lần trước bị Cảnh Du nói không thể tùy tiện ở nhà khỏa thân mặc cái này, nói đây là dùng lúc "yêu yêu".
Làm người cũng làm hơn một tháng rồi, đơn giản là mọi thứ đều học qua, chỉ bất quá phòng bếp còn chưa thể chạm được. . .
Cầm chổi quét chạy đến phòng ngủ, đứng ở cửa vài giây. . .
Bắt đầu dọn từ đâu?. . . Cảnh Du bình thường thói quen phi thường tốt, xem không vừa mắt vật phẩm của mình bị tùy ý bài biện, phòng luôn chỉnh tề ngăn nắp, cầm lấy chổi tùy ý quét quét. . . Không một hạt bụi.
Ngụy Châu cảm giác mất mát rồi. . .
Nhìn một chút chỉ có chính mình buổi sáng giường chăn còn không tự gấp, còn muốn quét dọn phòng người khác sao. . .
Vốn đang nghĩ muốn chờ Cảnh Du về nhà như trên TV cho hắn một bất ngờ để hắn khen ngợi một chút. . . Tức giận lung lay cái đuôi, Ngụy Châu phiết miệng đi tới bên giường nắm chăn mền nghiên cứu xem như thế nào gấp lại.
" Cạch" hình như nghe được thanh âm, Ngụy Châu hướng phía dưới nhìn một chút... Nguyên lai là dưới giường có một ngăn kéo. . . Trước chưa từng chú ý tới.
Tò mò mở ngăn kéo, Ngụy Châu phát hiện bên trong có vài cuốn tạp chí. . .
Kỳ quái. . .Họ nhìn giống các tỷ tỷ người làm ở nhà, cũng tóc dài, tay chân thon thả, có điều vẻ mặt rất ngây thơ, chắc là nữ sinh rồi.
Nhưng là. . . Tại sao quần áo cũng mặc ít như vậy. . . Là bởi vì muốn yêu yêu sao?
Cảnh Du nói muốn yêu yêu là phải cởi quần áo!
Ngụy Châu tiếp theo vừa lại phát hiện ra chuyện kỳ quái rồi. . . Tại sao các tỷ tỷ đó trước ngực đều có hai khối thịt, chính mình lại là bằng phẳng. .
Như vậy giống... hình như là. . . Mỗi lần được các tỷ tỷ người làm ôm, bọn họ trong ngực cũng mềm mại, không giống mình cùng Cảnh Du giống nhau cũng đều bằng phẳng. . .
Di? Phía dưới cấu tạo so với mình cũng không giống. . . Nguyên lai nữ sinh là như vậy hả. . .
Nghĩ vậy, Ngụy Châu bởi vì chính mình ngay lúc đó mà dương dương đắc ý, chỉ là vài giây sau. . . Trên đầu xuất hiện một trận mây đen rồi. . .
Có nhiều tạp chí như vậy. . . Cảnh Du thích nữ sinh sao. . . ?
Sờ sờ chính mình bộ ngực trơn nhẵn, xốc lên tạp dề xem một chút phía dưới, ô. . . Cũng không giống với nữ sinh. . . Hơn nữa bọn họ cũng có nhiều tư thế lạ. . . Cảnh Du cũng thích như vậy sao. . .
Ngụy Châu âm thầm ảo não , đầu óc một bên đưa ra vấn đề một bên nghĩ biện pháp giải quyết nghi vấn, hỏi ca ca sao? Không được, ca ca sẽ mắng Cảnh Du! Vậy đem bộ ngực chính mình làm thành lớn sao? Ô. . . Nên đi đâu tìm thịt nhét vào hả. .
Từ sáng tới xế chiều cứ như vậy Ngụy Châu lăn qua lăn lại suy nghĩ. . .
***
_"Ngụy Châu ~ anh đã trở về!" - Cảnh Du đóng cửa lại, cởi giầy, nhưng hôm nay rất khác thường, không có ai nhảy nhảy đến ôm Cảnh Du...
Mang theo nghi hoặc tiến vào phòng khách, trong tay cầm công văn nhân tiện" cạch" một tiếng cùng sàn nhà thân mật tiếp xúc.
Cảnh Du so với bình thường có chút trấn tĩnh song hai tròng mắt cứ mở to nhìn trước mắt phô ra cảnh tượng.
Ngụy Châu ngồi ở trên bàn mặc áo sơ mi, lộ ra một bên bả vai cùng bộ ngực trắng nõn, bên dưới đương nhiên không có mặc, một đôi chân trắng thẳng tắp ở trước mặt Cảnh Du mở rộng, một tay chống mặt bàn một tay đặt trên trán. .
Hai người đại khái dừng lại khoảng mười mấy giây. . .
Nhìn Cảnh Du ngây người phản ứng, Ngụy Châu có chút nhíu mày, quay đầu trở mình một chút, uh uh vài cái, bắt đầu đổi lại động tác. . .
Lần này vốn là cả người quỳ ghé vào trên bàn, cái mông vểnh cao cao hướng Cảnh Du , lộ ra cái đuôi ngoe nguẩy. . .
Lần này Cảnh Du thật sự có phản ứng rồi. . .
Nhanh chóng tháo thắt lưng, cởi áo khoác vứt đến một bên rồi nhanh chóng kéo khóa quần, cầm lấy một bên lọ bôi trơn lấy một ít nhân tiện xâm nhập một ngón tay. . .
_"Hah~. . ." – chính là động tác quen thuộc khiến cho Ngụy Châu an tâm không ít. . . Cảnh Du vẫn là muốn mình. . .
Cảm thụ được Cảnh Du phía sau vuốt ve ngực mình, một bên thay mình khuếch trương, ôn nhu nhét vào, lần lượt mang đến khoái cảm cũng làm cho Ngụy Châu mê man. . .
Cảnh Du từ phía sau Ngụy Châu hôn lên lưng cậu, dạng tư thế này duy trì một lúc, sau đó đưa cậu cả người xoay qua sau đó ôm lấy ngồi vào ghế sa lon, bắt đầu nắm phần eo cậu lên xuống. . .
_" Châu Châu. . . Có phải hay không Đông Hải ca vừa dạy em cái gì rồi? Uh?"- Cảnh Du hỏi , cũng không ngừng hôn.
_"Uh. . . Không có. . . Ah~. . Uh. . ." - Không có? Không có thì tại sao Ngụy Châu hôm nay hành vi lại kì quái như vậy. . .
_"Không nói sao?" - Cảnh Du ngừng động tác, cười cười nhìn Ngụy Châu.
_"Đừng. . . Cảnh Du . . ." - Ngụy Châu thấy Cảnh Du dừng lại động tác, khó nhịn bắt đầu nghĩ muốn đong đưa chính mình, lại bị anh ngăn lại.
_"Ngụy Châu. . . Nói cho Cảnh Du đi! Huh?" - nhìn Cảnh Du vẻ mặt mỉm cười nhưng lại mang theo ý tứ 'em không nói cho anh biết anh sẽ không tiếp tục', Ngụy Châu không thể làm gì khác hơn là bĩu môi ngẩng thân thể, quay về phía sau nắm lấy quyển tạp chí trên bàn lại. . – "Cảnh Du . . . Có phải hay không anh thích nữ sinh. . . ?" - Cảnh Du chứng kiến Ngụy Châu trong tay mở ra tạp chí, bên trong ảnh chụp phụ nữ quần áo thiếu vải cùng tư thế có thể nói là gợi ra dục vọng nam nhân.
Ách. . . Này không phải ta cất giấu rất kĩ sao. . . .
Nghĩ vậy, Cảnh Du đã hiểu rõ ràng Ngụy Châu hôm nay như vậy có hành vi kì lạ nguyên do là vì sao rồi.
Anh là nam nhân bình thường, cũng là sẽ có nhu cầu. . . Tại lúc trước còn chưa có gặp Ngụy Châu tính chất cũng đang bình thường. . . Nhưng sau khi gặp Ngụy Châu. . .
( ý là anh trước khi gặp em là nam nhân bình thường, sau đó gặp em rồi thì chỉ thích em không thích phụ nữ nữa )
_"Ngụy Châu nơi này cũng không có thịt. . . Nơi này cũng không giống nhau. . . " - sờ sờ trong ngực vừa lại chỉ chỉ hạ thể, động tác của Ngụy Châu khiến cho Cảnh Du dở khóc dở cười. . .
Đột nhiên, Cảnh Du nắm eo Ngụy Châu ấn xuống – "Ah. . . Cảnh Du ? . . ." - Ngụy Châu một trận rên rỉ, Cảnh Du mang quyển sách trên tay cầm lấy để một bên.
_"A. . . Như thế nào đáng yêu đến vậy . . Anh không phải đang ôm em sao?" - Cảnh Du tiếp tục vừa mới chưa hết động tác, hơi thở hỗn hển – "Cho nên đừng nghĩ loạn. . . Cảnh Du sau này có em là tốt rồi, hiểu không?" - Nói đến này, Cảnh Du vừa dồn sức thúc vào.
_"Hả. . . Hảo. . . Cảnh Du cùng Ngụy Châu. . . Uh. . ." - Ngụy Châu hai tay càng giữ chặt Cảnh Du , chủ động hôn lấy, để hắn trong cơ thể một lần nữa tiến công, càng bởi vì Cảnh Du vừa mới nói làm cho chính mình an tâm không ít, Ngụy Châu càng ra sức nghênh hợp . . .
_Uh. . .
Liếc mắt một cái nhìn cuốn tạp chí, Cảnh Du nghĩ tới ngày mai sẽ mang vứt đi
Bây giờ cũng chỉ có bộ dáng đáng yêu của Ngụy Châu mới có thể khiến cho chính mình nổi dục vọng thôi. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro