Chương 21
Nhìn đồng hồ cũng đã hơn tám giờ, bình thường chỉ cần hơn sáu giờ là có thể nghe được thanh âm cửa mở, chính mình liền có thể hưng phấn chạy ra hướng cửa ôm lấy Cảnh Du . . . Thuận tiện còn có thể yêu yêu một chút. . .
Nhưng gần đây hắn luôn về nhà rất muộn. . .
Kỳ thật cũng không phải hoài nghi cái gì, Cảnh Du cũng nói qua, công ty gần đây có một việc rất quan trọng đang tiến hành, đương nhiên trách nhiệm rất lớn, cho nên mỗi ngày cơ hồ tăng ca đến khuya mới về nhà.
Sợ bữa cơm không ai chuẩn bị, Cảnh Du cũng liên lạc qua các ca ca thay phiên tới chiếu cố nhưng Ngụy Châu cảm giác không nỡ. . .
Đã biết bộ dáng nửa người nửa động vật không thể tùy tiện đi ra ngoài, bây giờ mặc dù có ca ca bồi, nhưng bọn họ vừa đến tám, chín giờ liền la hét phải về nhà lo người yêu rồi, cuối cùng cũng không phải chính mình một người ngơ ngác nhìn TV đợi đến canh ba nửa đêm. . .
Mặc dù Cảnh Du đã nói không cần chờ. . .
Nhưng là nếu ngủ trước sẽ không yêu yêu rồi ~~~ ô ô. . .
Nói đến việc này. . . Cảnh Du gần đây việc "yêu yêu" cũng hảo qua loa cho xong việc. . . Hừ!
Nghĩ vậy, Ngụy Châu vẻ mặt ủy khuất tại ghế sa lon khóc một tiếng, khiến mọi người lập tức chú ý.
_"Ngụy Châu, như thế nào vẻ mặt ai oán. . . ?" – một bên Đông Hải bộ dạng đại gia ngồi trên ghế sa lon, dùng tay lay lay Ngụy Châu.
_"Cũng không phải gần đây Cảnh Du bận quá về nhà khá muộn, đại khái em ấy đang không vui rồi" – từ phòng bếp Phong Phong bưng hoa quả đi ra.
_"Yêu ~ ta huấn luyện ra tiểu nữ vương như thế nào bây giờ chỉ ở nhà, trái lại là bộ dáng chờ lão công hả ~ ta nhớ kỹ trước kia tính tình đệ không có như vậy" – hoa quả mới vừa lên bàn, Đông Hải lập tức dùng nĩa cắm một quả táo đưa tới cho Hách Tể.
_"Hừ. . . Cũng là giống mình thôi. . ." – bĩu môi, Ngụy Châu nho nhỏ nói thầm, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Đông Hải chăm lo cho người yêu.
_"Ngụy Châu ah~ Cảnh Du gần đây bề bộn, đệ thông cảm đi!" – ở một bên Phong Phong vừa ăn bí đỏ tự tay nấu vừa nói, không có biện pháp, không ai muốn ăn không thể làm gì khác hơn là chính mình tự ăn hết.
_Đệ biết . . . Nhưng là Cảnh Du ngay cả về nhà cũng ở thư phòng làm việc đến khuya. . .
_À! Hứa Ngụy Châu! Đừng ai oán nữa! Trước kia khí thế đã chạy đi đâu mất rồi!
_"Đông Hải. . . Đừng dạy Ngụy Châu như thế. . ." – một bên bị Đông Hải nhét quả táo vào miệng, Hách Tể hình như không ủng hộ việc Đông Hải nói với Ngụy Châu.
_Như thế nào! Em nói sai rồi sao? Công việc rất trọng yếu, hắn như vậy bỏ bê Ngụy Châu cũng không được!
_Đông Hải ca ~ Cảnh Du cũng bề bộn nhiều việc. . . Đừng làm loạn nữa!
_Cái gì ta thêm loạn! ? Ta là vì Ngụy Châu!
Đang lúc mọi người vì Cảnh Du ngươi một lời ta một câu, bỗng dưng có tiếng mở cửa cắt ngang câu chuyện.
_"Cảnh Du đã trở về!" – Ngụy Châu lập tức từ ghế sa lon nhảy lên, hướng cửa mà lao đến
_"Anh đã về rồi! !" – ôm cổ hắn, Ngụy Châu vui vẻ hít hà mùi hương từ người Cảnh Du . . .
_"Uh. . . Đã trở về. . . Ngụy Châu ăn xong rồi sao?" – thần thái uể oải, Cảnh Du lại tươi cười sủng nịch sờ sờ đầu của Ngụy Châu.
_"Ăn xong rồi! Phong Phong ca vừa nấu thật nhiều bí đỏ, hảo ngon ~ anh có muốn ăn hay không?" – Ngụy Châu một bên kéo Cảnh Du một bên giúp hắn cất công văn rồi phóng tới ghế sa lon, mang theo nụ cười không dứt.
_Ca. . . Hôm nay lại phiền mọi người. . . Thật ngại quá.
_Đừng khách khí ~ bọn ta cũng rảnh rỗi mà.
_Cảnh Du ~ ăn hoa quả ăn hoa quả ~
_Không được, mọi người ăn đi. . . Ta còn có việc vào trước,xin thứ lỗi.
_"À! Hoàng Cảnh Du ! Nhân tiện nói một chút. Việc ngươi làm có gì quan trọng? Ngươi muốn ta nói Hách Tể hỗ trợ giúp đỡ cũng không có vấn đề gì! ! Ngươi. . ." "Đừng" – Đông Hải nói còn chưa hết, miệng đã bị Hách Tể che lại.
Chỉ là Cảnh Du trên trán nhíu lại...
_"Ách. . . Cảnh Du . . . Đông Hải không phải ý này. . ." – Hách Tể cố gắng giảng hòa, nhưng Cảnh Du thật ra không làm cho Hách Tể tốn nhiều tâm lực.
_"Không sao. . . Thứ lỗi, ta đi vào trước. . ." – cầm công văn trên tay, Cảnh Du miễn cưỡng tìm cách tươi cười, gật đầu ý bảo vào phòng, tấm lưng kia đột nhiên có vẻ cô đơn, Ngụy Châu thấy vậy cũng đau lòng. . .
_Đông Hải. . . Không nên nói như vậy chứ. . .
_Cảnh Du cũng là có tự tôn, Đông Hải ca ngươi xem thường hắn rồi.
_Này! Hai người các ngươi. . . Ta còn không phải đau lòng vì Ngụy Châu!
Ba người lại ngươi một lời ta một câu, Ngụy Châu nghe trái tim càng phiền, đơn giản đem ba người đẩy hướng cửa. . .
_"Về nhà! Các ngươi về nhà ~ về nhà ~" – Ngụy Châu lắc lắc thúc Đông Hải ra cửa, còn không quên đối với Đông Hải trách cứ – "Đông Hải ca là đại ngốc!" – mới hung hăng đóng cửa.
_Xem đi ~ nói sai rồi ah~
_Bí đỏ Phong Phong! !
_"Đông Hải! Về nhà thôi!" – Hách Tể lúc này trở nên nghiêm khắc lạ thường, ngay cả Đông Hải cũng nể sợ rồi. . .
Trong phòng im lặng đến đáng sợ. . . Ngụy Châu đi tới thư phòng gõ gõ cửa. . .
Không ai đáp lại. . . Lại gõ gõ. . . Như trước không ai đáp lại. . .
Thất vọng thở dài, Ngụy Châu ngồi xổm trước cửa thư phòng, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt nhân tiện đầy dần rồi rơi xuống. . .
Mặc dù Cảnh Du không có gia thế lớn như Hách Tể ca cùng Mẫn Hạo, không giống Đình Đình ca như vậy có thế lực, cũng không như Ray ca sự nghiệp nổi trội, nhưng Ngụy Châu thật sự không cần. . . Không cần. . .
Cảnh Du vất vả như vậy, tất cả đều có thể thông cảm. . . Kỳ thật cho cậu ở nhờ nhà đã tốt lắm rồi. . . Rất ấm áp rồi. . .
Bất quá Đông Hải ca vừa nói một câu. . . Có phải hay không thật sự đả thương đến Cảnh Du rồi. . . .
Nghĩ tới nghĩ lui. . . Hai tròng mắt cũng ướt nước. . . Ngụy Châu mí mắt càng ngày càng nặng. . .
Bên kia Cảnh Du nghe tiếng đập cửa qua mấy chục phút đồng hồ sau mới vừa tỉnh lại, nhớ tới vừa mới vào đến thư phòng ngồi ở trên ghế, sau đó nhân tiện không chịu nổi mấy ngày nay mệt nhọc không cẩn thận ngủ thiếp đi. . . Cũng không biết bên ngoài người kia còn đứng không.
Mở cửa liền nhìn thấy trên mặt đất là Ngụy Châu đang ngủ, khuôn mặt lộ ra hai hàng nước mắt. . . Vốn là phát sinh chuyện gì rồi sao?
Nguyên bản còn muốn len lén ôm cậu tiến vào phòng ngủ, ai ngờ mới vừa động cậu bừng tỉnh rồi. . . – "Tỉnh dậy rồi? Như thế nào ở nơi này ngủ thiếp đi? Sẽ lạnh đó. . ." – Cảnh Du lau nước mắt cho cậu, mỉm cười.
Ai ngờ động tác ôn nhu lại làm cho Ngụy Châu một trận chua xót. . .
_"Ô oa ~~ Cảnh Du xin lỗi ~~~" – Ngụy Châu ôm cổ Cảnh Du – "Đông Hải ca vốn là đồ ngốc, đáng ghét ~~ em không có xem thường anh ~~~ Ngụy Châu rất yêu Cảnh Du! ! ! Ô ~~ không nên không để ý tới Ngụy Châu ~~ xin lỗi ~~"
Còn không ngừng cọ xát rồi cọ xát vào Cảnh Du, ngay trên áo sơmi, nước mũi cũng dính vào. . .
_"Sao. . . Anh không nói không để ý tới em. . . Ngoan, đừng khóc" – vỗ vỗ Ngụy Châu, Cảnh Du đau lòng lấy tay lau đi nước mắt, lại dùng tay áo giúp cậu xoa xoa mũi, trong mắt xem như một tiểu hài tử. . . Làm cho Cảnh Du không khỏi mỉm cười.
_"Nhưng là. . Vừa mới gõ cửa không ai mở. . . Em tưởng rằng. . . Nghĩ đến anh không vui rồi. . . Ô. . ." – Ngụy Châu nghẹn ngào nói, cái mũi hồng lên vì khóc, bộ dáng rất là đáng yêu.
_"Đứa ngốc này. ." – Cảnh Du lấy tay nhẹ nhàng cọ một chút lên chóp mũi Ngụy Châu – "Anh không trả lời sao không trực tiếp tiến vào hả. . . Vừa mệt mỏi ngủ thiếp đi mới không có nghe. . . Xin lỗi. . . ."
_Như vậy hả. . . Em tưởng rằng. . .
_"Tưởng rằng cái gì? Đứa ngốc. . . Đừng nghĩ loạn, mấy ngày nay anh bận nên không thể hảo hảo cùng em, chờ thêm hai ngày chuyện xong hết rồi, Cảnh Du sẽ có rất nhiều thời gian có thể cùng em rồi." – Cảnh Du đem Ngụy Châu ôm vào trong ngực, nhìn cậu lúc này mới chùi nước mắt mỉm cười.
_"Uh. . ." – hoàn toàn rúc vào lòng Cảnh Du, Ngụy Châu thanh âm nho nhỏ, nhưng đủ để truyền tới tai Cảnh Du rồi – "Vậy Ngụy Châu muốn "yêu yêu" có thể hay không. . . ."
_"Có thể ~ đứa ngốc!" – cúi đầu, Cảnh Du nhìn cái môi nhỏ nhắn, thương yêu hôn lên đó.
_Cảnh Du . . .
_Uh?
_Đối với em, anh là tuyệt nhất. . . Ngụy Châu không cần căn phòng lớn, cũng không dùng nhiều tiền, cũng không cần bữa tiệc lớn, chỉ thích ăn món Cảnh Du nấu , sau đó. . .
_"Biết rồi. . . " - một người hôn, khóa nơi có lời nói.
Bình thản nhẹ nhàng, kỳ thật có em làm bạn liền rất hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro