Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

_"Cảnh Du ~~ anh đã về rồi ~~~" - như thường lệ, Ngụy Châu vừa chạy vừa nhảy về phía trước nghênh đón Cảnh Du , tiếp theo ôm lấy, tiếp theo hôn lên môi, sau cùng là hai chân câu lên người.

Cảnh Du dường như đã quen với việc này, nhẹ nhàng tháo giày, ôm Ngụy Châu mặc cậu vừa hôn vừa cọ xát trong ngực, hướng phòng khách đi vào, bất quá hôm nay hình như có điểm không giống. . .

Cũng đã tới phòng khách vừa lại ngồi vào ghế sa lon rồi, theo bình thường Ngụy Châu sẽ ngồi xuống ghế, để cho Cảnh Du đi chuẩn bị bữa cơm tối, bây giờ tiểu gia hỏa này lại khoá chân ngồi luôn trên người mình. . .

_Lão công ~ hôm nay có mệt hay không ~~

Lão công *? Lần này là ở đâu học được đây? Hơn một tháng nay Ngụy Châu luôn từ TV không biết học cái gì đều dùng ngay với Cảnh Du, Cảnh Du cũng thành thói quen rồi, bất quá lần này gọi lão công, còn như vậy mập mờ. . .

*Lão công = laogong = ông xã

Ngụy Châu cười cười lần tay cởi bỏ thắt lưng của Cảnh Du, sau đó cởi luôn áo khoác, kéo cổ áo anh nhẹ nhàng hôn lên, tái chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo. . .

_"Tiểu Châu. . . Đừng. . . Hôm nay lại xem cái gì rồi. . . ?" - thuận theo Ngụy Châu, Cảnh Du nhẹ nhàng dùng tay ma sát bắp đùi dò xét, sau đó ôn nhu vuốt ve thân thể Ngụy Châu. . .

Kéo lệch cổ áo Ngụy Châu để lộ hơn phân nửa bả vai, Cảnh Du nhấm nháp từng chút rồi cắn lấy. . . Ngụy Châu ngửa đầu hô hấp ngày càng nhanh. . .

_"Uh. . . Đông Hải ca bảo. . . Uh. . . . . . Du. . . Cảnh Du sẽ thích. . . Uh. . . "- hung hăng một tay kéo hạ cổ áo, Cảnh Du rất nhanh tìm được điểm hồng trước ngực ngậm vào rồi cẩn thận lần tay xuống dưới chuẩn bị, Ngụy Châu một tiếng lại một tiếng rên rỉ cũng làm cho dục vọng Cảnh Du không ngừng muốn thoát ra. . .

Ngụy Châu cũng đã cởi áo để lộ một mảng ngực trắng như tuyết, bị hai tay của Cảnh Du không ngừng vuốt ve, Cảnh Du hơi chút nhớ đến thân thể đem quần kéo kéo, làm cho dục vọng cực đại của chính mình dễ dàng thoát ra, tiểu huyệt được chuẩn bị tốt không ngừng khuếch trương, lần này đơn giản làm trơn để mình hoàn toàn dễ dàng tiến vào trong Ngụy Châu rồi. . .

Trên ghế sa lon. . . là hình ảnh hai người diễn tình cảm mãnh liệt không ngừng. . .

Từ lần trăng tròn kia, hai người vẫn vui vẻ sống với nhau, Ngụy Châu như trước bình thường ngày ngày học tập, ở nhà, xem TV, mặc dù các ca ca thỉnh thoảng đều sẽ đến thăm nom. . .

Giống như vậy mỗi ngày trở về cùng cảm giác có người chờ, mười phần kiên định, huống hồ là một tiểu tử đáng yêu, Cảnh Du thậm chí phát hiện chính mình có khi đi làm lơ đãng nghĩ đến Ngụy Châu còn có thể không tự hiểu là bật cười, hẳn là thích cậu rồi. . .

Nếu nói kỳ hạn ba tháng sau,vậy sau lúc Ngụy Châu hoàn toàn trở thành người, vốn là có thể tiếp tục cùng một chỗ đi. . .

Ít nhất lấy tình huống trước mắt xem ra, Cảnh Du rất có trăm phần trăm tin tưởng, mỗi ngày thấy Ngụy Châu đối với chính mình khuôn mặt tươi cười.

Càng ngày càng làm cho Cảnh Du xác nhận đã biết lần này nhất định phải nắm chặt " người" này trong tay.

_"Ngụy Châu ~ bộ kịch này là Ray ca diễn ah ~ mau nhìn mau nhìn!" - Hôm nay, sáng sớm nhàn rỗi không có việc gì nên Ổn Ổn đi tới nhà bọn họ thuận tiện cùng Ngụy Châu chơi đùa, lôi kéo cậu ngồi ở ghế sa lon bắt đầu xem người yêu mình diễn kịch.

Một bên Ngụy Châu cũng thấy vậy nhìn không chuyển mắt, hơn nữa chứng kiến nữ diễn viên vì nam diễn viên mà nấu đồ ăn mang đến trước mặt, hai mắt bỗng dưng lại sáng ngời.

_Cơm trưa! ! Cơm trưa! ! Làm cơm trưa! !" - đột nhiên Ngụy Châu kêu lên đem Ổn Ổn đang ngơ ngác trên tay cầm củ khoai tây thiếu chút nữa không cầm chắc.

_Cái gì cơm trưa? Ngụy Châu ca muốn ăn trưa hả? Vừa mới mới ăn xong bữa sáng mà. . .

_"Không phải! ! Ngụy Châu muốn làm cơm trưa! ! Cho Cảnh Du ăn! !" - Lôi kéo Ổn Ổn, Ngụy Châu không ngừng lấy tay chỉ hướng TV, khẽ cau mày bĩu môi, chỉ sợ đệ đệ mình không biết.

_"Đã hiểu! Ngụy Châu ca muốn học nữ diễn viên kia làm cơm cho người yêu ăn hả?" - chứng kiến đệ đệ đã hiểu ý mình, Ngụy Châu gật đầu.

_Có thể chứ? Có thể chứ? Ổn Ổn dạy ca có được hay không? Ca học rất nhanh ah~! Ngụy Châu học rất nhanh!

_Có thể thì có thể rồi. . . Nhưng là Ngụy Châu ca chưa từng vào bếp. . .

_Ô. . . Meo. . . Ta van đệ. . . Muốn làm cơm cho Cảnh Du . . .

Đối với việc dùng nước mắt chính là tuyệt chiêu của Ngụy Châu, Ổn Ổn cái này cũng chống đỡ không được rồi. . . Không thể làm gì khác hơn là thay cậu mặc quần áo trái lại dẫn theo đi siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn trở về, tiến vào phòng bếp một người dạy một người học.

Ổn Ổn không dám rời mắt, không ngừng lo lắng hồi hộp, chỉ là dù sao cũng là tay mới, Ngụy Châu bị dao cắt đau đến chảy nước mắt, làm cho Lệ Húc đau lòng nói thẳng đừng làm, Ngụy Châu nghe đến những lời này tiếp theo lập tức nín khóc.

Bĩu môi, tiếp tục làm. . .

_"Ngụy Châu ca. . ."- ở một bên Ổn Ổn không biết vốn là cảm động hay là bị hành làm cay mắt, nước mắt đều nhanh chóng rớt xuống, vỗ vỗ Ngụy Châu – "Ca! Đệ sẽ giúp ca! Cố gắng lên! "

_"Hảo! ! Làm cơm làm cơm! !" - Vừa mới nói xong câu này, tay trái lại bị dao cắt vào. . . – "Ô oa ~~~~ ~~~~~ dán băng cá nhân ~~~~ô ~~~~". (mê zai hết thuốc chữa =.=)

Hai người luống cuống tay chân rốt cục đến giữa trưa liền đem thức ăn đi. Đều là vì ái nhân mà làm, Ổn Ổn làm cho Ray đơn giản là trứng cuộn cơm còn dùng cà chua tương vẽ một trái tim, nhìn ngon lắm!!

Nhìn một bên Ngụy Châu mặc dù đối với chính mình thành phẩm có điểm không hài lòng, cũng bởi vì chờ một chút cấp cho Cảnh Du mà vui vẻ cười khúc khích, Ổn Ổn thay cậu thay quần áo, đội mũ, mặc váy. . .

Áo thun màu lam cùng váy màu hồng, thập phần đáng yêu! !

Dặn dò Ngụy Châu phải chú ý cái đuôi, cậu mới dẫn Ngụy Châu đưa đến công ty Cảnh Du.

_"Đệ nhớ kỹ Cảnh Du ca là đang làm. . ." - nhìn một chút bảng hướng dẫn, Lệ Húc nắm tay Ngụy Châu vào thang máy lên tầng, dọc theo đường không ít người chú ý tới rồi vì ở đâu xuất hiện một vị tiểu cô nương hảo đáng yêu.

_Xin hỏi Hoàng Cảnh Du tiên sinh ở đâu ạ?

_Xin hỏi có quan hệ gì với vị ấy?

_"Ách. . ." - Lệ Húc nhìn Ngụy Châu ở một bên tò mò không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây liếc mắt một cái, nghĩ một chút, lại quay đầu lại.

_Bạn gái đến tìm.

_"Được! Bạn. . . Bạn gái! ?" – vị tiểu thư có chút kinh ngạc nhìn hai người.

_Đúng vậy. . . Có chuyện gì sao?

_"Không. . . Không có. . ." – vị tiểu thư tựa hồ có vẻ có chút thất vọng cầm lấy điện thoại báo, không bao lâu, Cảnh Du liền có chút thở hổn hển xuất hiện trước mắt bọn họ.

_"Cảnh Du ~~~" - vừa thấy Cảnh Du , Ngụy Châu theo thói quen lại muốn chạy hướng hắn ôm lấy, hoàn hảo một bên Ổn Ổn khôn khéo kéo mũ không cho cậu đi tới mới không làm cho mọi thứ phát sinh. . .

_"Hai người như thế nào lại đến?" - chủ động đi tới hai người, Ngụy Châu đương nhiên không nói hai lời trực tiếp đi tới, Cảnh Du mới vội vàng đối với cậu nhỏ giọng nói cản trở Ngụy Châu khi phát hiện cậu muốn hôn mình.

_"Ngụy Châu ca làm cơm vội mang tới cho ca ăn à ~ hắc hắc! ! Công ty nghỉ trưa rồi ~ vậy Ngụy Châu ca nhân tiện giao cho ca rồi! Lát đệ quay lại, đệ cũng phải đi đưa cơm rồi ~" - Ổn Ổn nói xong cũng không cho Cảnh Du cơ hội phản bác liền lập tức rời đi.

Cảnh Du nhìn một bên nữ đồng sự bộ dáng như hoá đá, không thể làm gì khác hơn là mang Ngụy Châu vào phòng làm việc.

_Vừa mới đó là bạn gái trưởng phòng! !

_Ảnh không phải vừa mới chia tay sao?

_Không có biện pháp hả. . . Người đẹp trai cá tính vừa hảo lại có sự nghiệp. . . Như thế nào có thể không có bạn gái đây! !

_Hả ~~~ cơ hội của ta~~~

_Trên đời này nam nhân tốt đều đi cả rồi ~~~

_Ta bộ ngực so với cô ta lớn hơn ah ! !

_Thiết! So với ngươi đáng yêu hơn nhiều ~~

Mặc kệ phòng làm việc ngoài toàn tiếng nói của các nữ đồng sự, Cảnh Du đem Ngụy Châu ngồi lên ghế.

_Ngụy Châu. . . Như vậy đi ra rất nguy. . .

_"Cho anh! !" - Cảnh Du còn chưa nói hết, Ngụy Châu lập tức ngắt lời, tay đưa đến trước mặt Cảnh Du.

Cảnh Du có điểm sững sờ, Ngụy Châu lập tức từ túi lấy ra hộp cơm, cẩn thận mở ra, đem thìa đưa tới trước mặt – "Vốn là Ngụy Châu làm đó! !" .

Cảnh Du chú ý tới trên tay cậu vài chỗ dán băng cá nhân. . .

Cầm qua thìa, Cảnh Du cũng không ăn, mà là cầm tay cậu đau lòng vuốt ve.

Cảm giác được hốc mắt nóng quá. . .

_Ngụy Châu. . . Anh đau lòng ah. . .

_"Không đau không đau! Nấu cho Cảnh Du ăn sẽ không đau ~ Cảnh Du mau ăn! !" - Ngụy Châu tiếp nhận thìa múc một muỗng đưa đến miệng Cảnh Du – "A~~~" - Cảnh Du cười cười, há miệng ăn. . .

_"Có được hay không? ?" - nhìn Ngụy Châu vẻ mặt chờ mong, cơm hình như rất ngon.

_"Ăn ngon!" - có điểm mặn. . . Nhưng thật sự ngon. . .

Nghe được Cảnh Du trả lời Ngụy Châu vui vẻ tiếp tục một muỗng lại một muỗng múc lên.

_Ngụy Châu. . . Về nhà anh cũng nấu trứng cuộn cơm cho em ăn có được hay không ~

_Hảo ~

Nhìn Ngụy Châu tươi cười cũng đủ rồi. . .

_Ta xem không thấy! !

_Hả ~ hai người hảo ngọt ngào ăn cơm. . .

_Trưởng phòng ~ em cũng rất thích làm cơm cho anh ăn!!

_Cô gái kia cười lên hảo đáng yêu hả ~~

_Á. . . Trưởng phòng. . .

Các nữ nhân. . . Tỉnh lại đi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro