Chương 2
Chuyện này Hoàng Cảnh Du kì thật hoàn toàn không hiểu, chỉ là nhặt tiểu miêu này về nhà, sau đó liền biến thành người là sao! ?
Lời như thế mang nói với ai cũng sẽ không tin được!
Bất quá hiện tại lại chân thật phát sinh ở trước mắt mình, hắn muốn không tin cũng khó a!
Cảnh Du gãi đầu tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào, nam nhân phát hiện Cảnh Du giữa hai chân rộng mở, khăn tắm lệch sang một bên, lấy tay nhẹ nhàng đẩy ra, dục vọng cứ như vậy rõ ràng lộ ra. . .
_Uy. . . Cậu làm gì đó? – Cảnh Du còn chưa phản ứng kịp, người nọ lại ngây thơ hướng hắn cười cười, phân thân đã bị ngậm vào, khoang miệng ấm nóng vây quanh hàm trụ, kích thích làm cho Cảnh Du nổi lên phản ứng,
Một cảm giác tê dại từ lưng truyền tới đại não, Cảnh Du có điểm nhịn không được, theo bản năng phản ứng kêu lên một tiếng, lý trí lại nói cho hắn biết phải đem nam nhân dưới thân đẩy ra. . .
_Cậu. . . Uy. . . Dừng tay. . . – muốn mang nam nhân bên dưới đẩy ra, bất quá bởi vậy mà sinh ra ma xát lại làm cho hắn cảm thấy thoải mái. . . Nhưng lại không nghĩ. . . Như thế nào lại là nam nhân. . .
Người dưới thân mặc dù có chút ngốc lại khiến hắn thành thực thoải mái, hai tay đặt ở hai bên bắp đùi của hắn, miệng rất nhanh ngậm hút, từng đợt khoái cảm giống như điện giật tập kích toàn thân.
Cảnh Du đầu ngửa về phía sau, vẻ mặt thoải mái. . .
Đây là cái tình huống gì a. . .
Cảm thấy dục vọng ngày càng dâng cao , nhịn không được vươn một bàn tay ấn đầu người dưới thân, nghĩ muốn càng thâm nhập sâu một chút, bụng một trận co rút nhanh, toàn bộ phát tiết ở trong cổ họng người kia. . .
_Hah~. . .- cao trào qua đi là vẻ mặt biểu tình đạt được khoái cảm, nhưng Cảnh Du lập tức lấy lại tinh thần đem người dưới thân kéo lên, đột nhiên cảm thấy áy náy. . .
_Thực. . . Thực xin lỗi. . . ? ? – thấy người trước mắt, Cảnh Du kinh ngạc. . . Tròng mắt biến thành màu lam! ! ? ?
Chỉ thấy nam nhân nhắm mắt lại rồi mở, đồng tử lại biến trở về nguyên bản màu nâu đen ! A! ? Ma thuật sao! ?
Cảnh Du còn chưa giải đáp xong, mỹ nhân lay động đuôi liếm liếm miệng, lập tức chồm về phía trước ôm lấy hắn, hơn nữa dùng miệng bao trụ môi hắn, lại giống con mèo nhỏ khẽ liếm , còn mang theo hương vị của chính mình. . .
_Từ từ. . . Cậu. . . Uy. . . – hai nam nhân như vậy xích loã ôm lấy nhau. . . Cảnh Du cực lực muốn tránh thoát nam nhân phía trên mình, bất quá thật đúng là. . .
_"Leng keng! Leng keng!" Đúng lúc chuông cửa vang lên, Cảnh Du luống cuống, lúc này rốt cuộc là phải mở cửa hay là không cần mở cửa?
[STOP! ] hắn hét lên , làm cho người kia đang ngoe nguẩy đuôi cũng dừng lại, Cảnh Du nhân cơ hội đẩy hai tay của cậu ra.
_Đừng nhúc nhích! Không cho phép nhúc nhích! – một động tác bảo cậu ngưng lại, làm cho cậu cũng không nhúc nhích nữa, Cảnh Du một bên theo dõi cậu một bên mặc vội quần, vội vàng đến chỗ chốt cửa, mở cửa rồi đóng lại , chỉ sợ bị người ngoài cửa chú ý tới sinh vật bên trong. . . . ? ?
Cửa vừa mở , hé ra khuôn mặt cùng đôi mắt mở to theo dõi hắn.
_ Xin hỏi. . . Anh tìm ai . . . ? – chính mình còn loã thể nửa phần trên. . .
Chỉ thấy người nọ ngắm hắn liếc mắt một cái, lại đột nhiên giữ cửa dùng sức đẩy ra, Hoàng Cảnh Du cái mũi thanh tú cứ như vậy rõ ràng bị cánh cửa đập vào, làm cho hắn đau đến phải ngồi xổm xuống.
_Nguỵ Châu! – nghe thấy thanh âm, Cảnh Du lại giật mình nhìn thẳng hướng kẻ đang đi vào phòng, là nam nhân?!
Càng làm hắn không ngờ là đi theo phía sau hắn là một người hoạt bát lanh lợi, tiếp theo là một vị vóc dáng nho nhỏ có chút sợ hãi rụt rè.
Sau đó là một vị ngáp dài nhìn hắn một cái, lại chậm rãi đi tới. . .
Này là sao a. . . Đột nhiên nghĩ đến phòng khách với vị nam nhân kia, Cảnh Du chạy nhanh đóng cửa lại, đi vào phòng khách vừa thấy, kẻ khiến hắn mũi đập vào cửa, vẻ mặt cùng bộ dáng vui vẻ.
Cảnh Du trên đầu đầy dấu chấm hỏi xuất hiện . . .
_Chính là ngươi đã cứu Nguỵ Châu nhà chúng ta! ? - Đông Hải cầm khăn tắm đem thân Nguỵ Châu quấn lấy, vuốt đầu của cậu ôn nhu cười, làm cho cậu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
_ Nguỵ Châu?
_Ân, chính là tên của em ấy, nhớ kỹ..
_Ân. . . – Cảnh Du vò rối tóc mình.
_Ách! Không đúng a! Các ngươi rốt cuộc là ai? – hoảng sợ nhận thấy chính mình phản ứng chậm, Cảnh Du ngẩng đầu nhìn mọi người. . .
_Ta gọi là Đông Hải, này là Nguỵ Châu, phía sau là Phong Phong ca ca của hắn, hai đứa này là đệ đệ của ta, là Trần Ổn cùng Thái Mẫn.
_A. . . Xin chào. . .
_ Xin chào. . . – ba người cười đáp lại Cảnh Du.
_Kia. . . Có thể giải thích một chút hiện tại tình huống này là sao không. . . ? Cậu ấy rốt cuộc là. . .
_Bị trúng tà thuật – Đông Hải vẻ mặt lơ đểnh nói xong, coi như chuyện này thực bình thường.
_A! ! ! ? ? ?
_Ô. . . . . . Chính là ông nội chúng ta không hiểu biết mà theo chân ông nội của bọn họ, tức Hứa gia gia, ra ngoài ngoạn cảnh gặp hồ tiên, về sau kết thành bằng hữu. Kết quả có ngày hồ tiên cao hứng cùng bọn họ nói hắn thương yêu họ, đối phương còn là một con cáo, Hứa gia gia liền cùng ông nội ta cười nhạo hắn một phen. Lệnh hồ tiên thẹn quá thành giận liền làm pháp thuật, biến mất vô tung vô ảnh . . . – Đông Hải thao thao bất tuyệt kể rõ, Hoàng Cảnh Du là nghe được nhưng không hiểu được. . .
_Pháp thuật! ! ? ? – này là thời đại nào rồi, thật sự sẽ có hồ tiên giống truyền thuyết sao?
_Ân. . . Khởi điểm các gia gia lơ đểnh, cho rằng hồ tiên kia thuận miệng nói, kết quả ứng vào chúng ta đây. . . Ta vừa ra sinh ông nội bắt đầu không thể không tin. . . – Đông Hải tỏ vẻ nghiêm trọng, làm cho Cảnh Du cũng nhất thời ngừng hô hấp. . .
_Kế tiếp Phong Phong sinh ra cũng làm cho Hứa gia gia ý thức được chuyện nghiêm trọng , tìm ông nội ta trở lại lúc trước gặp hồ tiên tại ngọn núi kia, nhưng tất cả đều biến mất rồi! Ngay cả con gián cũng không nhìn thấy!
_Trên núi có gián sao. . . – Cảnh Du hắn khẽ lên tiếng, vẫn là không cẩn thận bị nghe được.
_Nha! Ít dong dài! – thân thủ hướng đầu Cảnh Du đánh một cái. . . Oa dựa vào cái gì, tôi hôm nay gây ra việc gì a. . . Chỉ là mang một con mèo về mà thôi. . .
_Phải . . Vậy. . . Sau đó thì sao?.
_Đang lúc ông nội nghĩ muốn tìm biện pháp khác, thì từ không trung rơi xuống một tờ giấy, mặt trên rành mạch viết phương pháp phá giải pháp thuật...
_Rốt cuộc là dạng pháp thuật gì a. . . ? ?
_Chính là chúng ta vừa ra sinh ra gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu. . . . . Gâu gâu! ? – trước mắt đột nhiên phát sinh cảnh lại làm cho Cảnh Du trợn tròn mắt. . .
_Ô oa! ! Cái tình hình gì! ! Vì cái gì người trước mắt nói xong "bụp "
Một phát liền biến thành một con cẩu ! ! ! ? ? ? ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro