Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

_"Mẹ! Tỷ tỷ kia trên đầu như thế nào có cái lổ tai?" - một đứa bé lôi kéo mẹ nó, ngón tay chỉ về phía Ngụy Châu tò mò.

Chung quanh cũng bởi vì tiếng khóc của Ngụy Châu mà tụ tập càng ngày càng nhiều, quây thành một vòng tròn, Cảnh Du chú ý tới thấy bất thường liền chạy nhanh tới.

_"Thứ lỗi, cho qua một chút" - đẩy đám người kia ra, Cảnh Du quả nhiên nhìn thấy Ngụy Châu bộ dáng đang gào khóc, còn có. . . Mũ thế nào lại bị rớt! ?

Cảnh Du chạy nhanh đến đem Ngụy Châu ôm vào trong ngực – "Ngụy Châu, anh là Cảnh Du, đừng khóc đừng khóc. . . ."

_"Cảnh Du!" - ngẩng đầu lên vừa thấy Cảnh Du, Ngụy Châu lại bất chấp bốn phía bắt đầu khóc lớn – "Cảnh Du ~~ Ngụy Châu sợ ~~~~" - nhìn Ngụy Châu khóc, Cảnh Du vội vàng đem cậu lại ấn vào ngực của mình vỗ vỗ .

Nhìn quanh bốn phía, mọi người tựa hồ đối với Ngụy Châu trên đầu có hai cái lổ tai tò mò mà xầm xì bàn tán, Cảnh Du lập tức không biết nên làm thế nào cho phải. . .

Mà Đông Hải cùng đoàn người ở cạnh khi phát hiện liền ngừng cước bộ.

_"Các huynh đệ! Kế hoạch A! Bắt đầu!" - mọi người thu được tin tức lập tức xuất ra trên tay một cái túi, hướng bên trong cầm lấy một cái cài tóc,Đông Hải búng tay một cái, mọi người lập tức hành động.

_"Hách Tể ~ em đội cái tai cún này được không ~" - Đông Hải kéo Hách Tể nói lớn làm cho mọi người chú ý.

_"Đẹp a ~ - Hách Tể còn điều chỉnh lại cài tóc cho Đông Hải, cười cười mang theo Đông Hải đi qua đám đông.

_Đình Đình ~ như thế nào cái tai thỏ không có màu hồng ~

_"Màu trắng cũng đẹp lắm a ~ " - tiếp theo là Phong Phong kéo Đình Đình theo Đông Hải đi qua đám đông.

_ Ray ca ~ vì cái gì của em là mào gà. . .

_"Có thể nói đồ trang sức này là loại khó tìm đi. . ." - vì thế Trần Ổn mất mặt ôm Ray chạy nhanh khỏi đó.

_Mẫn Hạo ~ ha a ~

_Thái Mẫn đội tai gấu bắc cực thực đáng yêu ~

_Trước kia là gấu nâu không tốt sao. . . .

_"Gấu nâu là đáng yêu nhất rồi ~" - nói xong, Mẫn Hạo cõng Thái Mẫn (? ) lại theo trong đám người mà đi qua.

_"Mẹ! Con cũng muốn mua cái cài đó!" - một đứa bé kéo mẹ nó, cũng muốn trên đầu mang cái lổ tai, không lay chuyển được tiểu hài tử làm loạn, người mẹ liền mang tiểu hài tử rời đi, mọi người lập tức giải tán.

Mà Cảnh Du đâu?

Tuy rằng còn vỗ nhẹ Ngụy Châu trấn an, bất quá trên mặt thật ra là biểu tình ngây ngốc. . . Đông Hải ca bọn họ luôn luôn theo dõi mình. . . . ?

_"Cảnh Du. . . "- nghe được Ngụy Châu gọi hắn liền sực tỉnh – "Làm sao vậy? Về sau đừng có chạy lung tung , biết không?" - Cảnh Du nhặt chiếc mũ thay Ngụy Châu đội, lau nước mắt trên mặt cậu.

_"Oh. . . Cảnh Du. . . Kem. . . ?" - nhất thời cười ra tiếng, lúc này còn đòi kem a. . . – "Hảo, anh đi mua!" - tiểu gia hỏa này, khóc đến ngay cả nước mũi đều chảy ra , Cảnh Du lấy ra khăn giấy thay cậu lau mặt.

_"Ân! Cảnh Du đừng rời Ngụy Châu. . ." - một phen nước mắt một phen nước mũi, nhìn hai mắt đẫm lệ của Ngụy Châu thật sự đáng yêu. . . Cảnh Du cưng chìu ở trên trán hôn một cái – "Hảo! Không rời ~"

Mang theo Ngụy Châu đi mua kem xong, Ngụy Châu nhìn chung quanh lắc lắc – "Cảnh Du ~ chơi cái kia!" - nhìn trước mắt là vòng đu quay cao chọc trời , Ngụy Châu nhìn xem ánh mắt đều tỏa sáng , Cảnh Du cười cười đem phiếu đưa cho nhân viên, đem Ngụy Châu vào một khoang ngồi.

_"Cảnh Du ~ lên cao ~ lên cao ~" - Ngụy Châu liền vui vẻ múa máy tay chân, nhìn trong tay của cậu kem mới ăn một nửa đều nhanh chảy , Cảnh Du bắt lấy ăn một hơi – "Ngụy Châu, không ăn kem đều sẽ chảy hết . ."

_"Ân! ? Cảnh Du cũng ăn ~" - Ngụy Châu liếm một cái, đem kem để bên miệng Cảnh Du, Cảnh Du cũng liếm một cái, Ngụy Châu lập tức lại liếm một cái, hai người cứ như vậy ngọt ngào ăn xong kem.

Ngụy Châu liếm liếm miệng mình xong, thấy Cảnh Du bên miệng còn dính, lại liếm liếm.

_"Ngụy Châu. . ." - Ngụy Châu hiện tại chính là thói quen ngồi vào đùi Cảnh Du liếm miệng củahắn, liếm liếm lại hôn lên. . . Trọng điểm là . .

Ngụy Châu cũng không có mặc quần lót. . .

Mông còn có cái cái đuôi, làm sao có thể mặc quần, Cảnh Du cũng biết, hôm nay cả ngày mệt nhọc che váy cho Ngụy Châu còn không phải là sợ người ta thấy. . .

Hiện tại thế nhưng ngồi vào trên người mình, bị liếm như vậy, phía dưới bị cọ , nói không dậy nổi phản ứng đều là gạt người . . .

_"Ha ha. . . Cảnh Du ngọt quá. . ." - Ngụy Châu liếm liếm môi của mình, cười cười nhìn Cảnh Du.

Cũng liền như vậy Cảnh Du cũng không có ý thức được là như thế nào, đã muốn ôm lấy Ngụy Châu hôn lên, hạ thân lại trướng đắc khó chịu.

_"A. . . Cảnh Du. . . Phải 'yêu yêu' sao?" - nghe Ngụy Châu có chút thở gấp hỏi ra như vậy, Cảnh Du không khỏi cười ra tiếng – "đúng vậy. . . Ngụy Châu muốn sao?" – kéo cổ áo Ngụy Châu xuống, Cảnh Du theo cằm hôn đến bả vai, làm cho Ngụy Châu không khỏi ngẩng đầu lên thở gấp.

_"Ân. . . Muốn cùng Cảnh Du. . . Yêu. . . A. . ." - đột nhiên bị xâm nhập một lóng tay, Ngụy Châu ở cổ Cảnh Du hai tay co rụt lại, làm cho mình càng tiếp nhận nhanh Cảnh Du, cái mông cũng bởi vì đã bị kích thích hơi hơi nâng lên.

_"Làm đau em ?" - Cảnh Du một tay kia đẩy cao áo của Ngụy Châu, dùng ngón tay cái đùa giỡn hai điểm hồng trước ngực, đối với Ngụy Châu thân thể có thể nói là dục vọng bắt đầu nhen nhóm, Cảnh Du trên tay loạn động, như thế nào làm cho Ngụy Châu tràn đầy tình dục Cảnh Du đương nhiên cũng biết. . .

_"Ân. . Cảnh Du. . A. . ." - chậm rãi lại thâm ngón thứ hai không ngừng thao lộng, Ngụy Châu bởi vì Cảnh Du đùa bỡn không an phận vặn vẹo thân hình, hai người dục vọng cách một lớp quần áo không ngừng ma sát , tiếng rên rỉ không ngừng thúc giục Cảnh Du phát tiết.

Cảm thấy được khuếch trương cũng đủ, Cảnh Du sớm kiềm chế không được, vỗ vỗ mông Ngụy Châu ý bảo nâng mông lên, một tay kéo khoá quần cùng quần lót xuống , dục vọng cực đại nổi đầy gân xanh phóng ra.

Cảnh Du đỡ lấy phân thân chính mình, đối với Ngụy Châu lần tìm tiểu huyệt ướt át, chậm rãi ấn vào. . . .

_"A. . . Du. . . Ân. . . A a. . ." - Cảnh Du toàn bộ thân mình dùng sức hướng lên trên đỉnh vào, làm cho mình hoàn toàn ở trong cơ thể cậu, nóng rực lại ẩm ướt, khoái cảm gắt gao bao dục vọng của mình – "A. . . Ngụy Châu. . . ."

Bởi vì Cảnh Du lập tức toàn lực tiến vào, Ngụy Châu bất an cuộn mình một chút, hai chân kẹp chặt eo Cảnh Du, điều này làm cho Cảnh Du lại một lần đánh sâu vào, thở hổn hển gầm nhẹ , nhịn không được dục vọng kêu gào, nâng mông Ngụy Châu lên bắt đầu trước sau đong đưa , không dám biên độ quá lớn, Cảnh Du còn biết hai người là đang ở đu quay cao chọc trời. . .

Hôn Ngụy Châu, đong đưa không nhiều, Cảnh Du đột nhiên dùng sức ấn vào khiến Ngụy Châu rên rỉ không ít, không lâu sau cả hai đều phát tiết.

Nhưng mà ở dưới cách đó không xa có tám người chính cầm kính viễn vọng ngước lên quan sát không nhúc nhích. . .

_"Ở chỗ cao chọc trời a. . . " – Phong Phong nhìn chằm chằm thẹn thùng ngây ngô cười .

_"Nha! Ở nơi cao chọc trời cũng có thể! ?" - Đông Hải bĩu môi, này còn chưa có thử qua.

_"Hảo thẹn . . . . Chúng ta như vậy rình coi... có thể chứ. . ." - Ổn Ổn đỏ mặt . .

_Ngụy Châu không sợ xấu hổ!

_"Tốt lắm! Chúng ta cần phải trở về!" - mặt khác bốn người kia động tác nhất trí dẹp kính viễn vọng, đều tự kéo người nhà mình đi chơi trò chơi.

_"Cái gì! Ta còn chưa thấy hết a!"

_Đình Đình. . . em còn muốn ăn kẹo đường. . .

_Ray ca ~ chúng ta cái gì cũng chưa chơi đến. . .

_Mẫn Hạo! Cõng em!

Ngụy Châu đỏ ửng thẹn thùng trong lòng ngực Cảnh Du, một tay ôm Ngụy Châu cúi xuống hôn môi cùng trán của cậu, sau lưng nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ khoang đu quay chiếu rọi hai người bộ dáng hạnh phúc!

Đương nhiên. . .

Đây chỉ có nửa người trên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro