Chương 15
_"Cảnh Du ~ chỗ kia ~~" vừa đến chơi công viên trò chơi Ngụy Châu liền hiện ra trạng thái phấn khích, đối với một đống sự vật mới lạ cảm thấy vô cùng tò mò, không ngừng lôi kéo Cảnh Du phía đông chạy phía tây chạy, khiến Cảnh Du một hồi phải che cái mũ trên đầu cậu vừa phải che cái đuôi dưới váy, cả người kinh hãi chỉ sợ Ngụy Châu bị người ta phát hiện khác thường.
_"Cảnh Du ~ bạch mã vương tử ~ công chúa ~~" – hai người ngồi vòng xoay ngựa gỗ, Ngụy Châu cùng Cảnh Du ngồi cùng con ngựa, cậu dựa ở trước ngực hắn, tựa như chuyện cổ tích vương tử cùng công chúa, mặc dù ngượng ngùng nhưng nhìn trong ngực là Ngụy Châu, Cảnh Du tâm tình cũng không tệ.
_"Cảnh Du ~ đi dạo ~~ "– Ngụy Châu khí lực vui vẻ không ngừng di chuyển, Cảnh Du thì lại cúi đầu thở dốc. . .
_"Cảnh Du ~ thuyền thuyền ~~~~~ "– thuyền hải tặc a. . . Cảnh Du chơi trò chơi sợ nhất chính là trò này . . . Phải không ngừng điều chỉnh hô hấp, ngay cả kêu đều muốn quên luôn. . .
_"Cảnh Du ~~ Ngụy Châu sợ ~" – Ngụy Châu ôm cứng Cảnh Du, chung quanh là không khí âm trầm quỷ dị làm cho cậu sợ hãi mở một con mắt nhắm một con mắt, Cảnh Du nhưng thật ra nam nhân khí khái thân khởi, mừng rỡ nắm bả vai đem cậu ôm vào trong ngực vỗ về cậu đừng sợ.
_"Nha ~~~~~~~~" – Ngụy Châu tiếng thét chói tai – "A ~~~~~~~~~~~ "– ở một bên Cảnh Du cũng thét chói tai, còn không quên đè chặt mũ Ngụy Châu để nó không rớt mất . . .
Sau khi chơi thêm vài trò, Ngụy Châu rốt cục cam tâm tình nguyện để Cảnh Du nắm tay đến một băng ghế dài nghỉ ngơi .
_"A! Bong bóng! Em muốn bong bóng! Cảnh Du ~ bong bóng!" – nhìn thấy một người bán cầm trên tay một chùm bong bóng, nghe được Ngụy Châu gọi bèn ngừng lại – "Tiểu thư, muốn mua bong bóng sao?"
Ngụy Châu không ngừng nhìn chằm chằm trước mắt một chùm bong bong đủ màu, một bên Cảnh Du hiểu ý cười lấy ra ví tiền của mình, đem tiền đưa tới người nọ.
_"Cám ơn tiên sinh, bạn gái anh thực đáng yêu!" – đem chum bong bong cầm trong tay đưa một quả cho Ngụy Châu, chỉ thấy cậu cười đến vui vẻ, cầm chặt bong bóng trong tay chỉ sợ nó bay đi.
_"Cám ơn". – Cảnh Du cười cười hưởng ứng không phủ định xưng hô "Tình nhân", quan hệ của bọn họ đã sắp thành "Tình nhân " rồi. . .
Nghĩ vậy, Cảnh Du có điểm vui vẻ chống cằm nhìn Ngụy Châu chơi đùa với quả bong bóng, cưng chìu cười cười.
Thì ra là như thế này a. . .
_"Ách! Hảo ngọt ngào ~" – cách đó không xa một vị mặc áo lông đỏ lộ ra một bên vai, váy ngắn màu hồng cùng giày đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, tay cầm kính viễn vọng lén lút rình coi bọn họ. . .
_"Đông Hải a. . . Như vậy nhìn lén bọn họ có được không?" – một bên là Hách Tể cũng không có mặc tây trang, mà là quần áo bình thường, đang có chút ngại ngùng nhìn người yêu của hắn chổng mông rình coi Cảnh Du cùng Ngụy Châu. . .
Sao phải mặc thành như vậy a. . . Bất quá. . . Đông Hải hôm nay như vậy thật đúng là đáng yêu!
_"Còn không phải lo lắng đệ đệ của em! Bằng không phí công để làm chi! – liếc mắt một cái nhìn Hách Tể, Đông Hải tiếp tục nhìn chằm chằm kính viễn vọng.
Nhìn Đông Hải váy ngắn bởi vì động tác mà lộ cả cặp đùi trắng nõn, Hách Tể có điểm không vui, quét mắt nhìn những kẻ trộm ngó Đông Hải, khiến họ vã mồ hôi mà chạy mất
_"Đình Đình ~ xem xem! Bên kia có gì kìa ~" – Phong Phong mặc áo trắng cùng váy ngắn, tay nắm áo Đình Đình kéo, hai người họ thực nhìn không khác gì học sinh trung học, còn cùng nhau ăn kẹo đường.
_"Tiểu Ổn ~ em hôm nay hảo khả ái!" – tóc dài, áo khoác che lấy váy ngắn, giày đen bóng, mang theo mũ lưỡi trai, Trần Ổn chính là trang phục vận động, bởi vì Ray khen ngợi mà mắc cỡ đỏ mặt.
_"Ray ca ~ cũng rất tuấn tú a ~" – Ray mang kính râm hơn nữa còn có mũ lưỡi trai và khẩu trang, thân là nghệ sĩ, thật sự sợ bị nhận ra, nhìn Ổn Ổn bên cạnh vẻ mặt hưng phấn, chính mình thật sự hiếm khi có thể đi ra ngoài cùng cậu.
_"Mẫn Mẫn a ~ như thế nào chỉ có em không mặc váy?" – cho dù thay cho tây trang nhưng vẫn là áo sơmi cùng quần tây, Mẫn Hạo nhìn nhìn những người khác đều cải trang nữ nhi, nhìn nhìn lại tiểu Mẫn Mẫn của mình, như thế nào tiểu gia hỏa này không có mặc váy?
Mới 15 tuổi Thái Mẫn đã mặc trang phục áo kẻ ô cùng quần dài, lại mang giày đen và đội mũ . . . Kỳ thật cũng rất khả ái. . . Giống tiểu trinh thám.
_"Như thế nào? Mẫn Hạo không thích?" – Thái Mẫn quay đầu cắn kem, một bên nghi hoặc nhìn chằm chằm Mẫn Hạo – "không thích mặc váy. . ." – cho nên đã nói với Đông Hải ca a. . . Người ta chính là nam sinh mà. . .
_"Như thế nào có thể ~~ Mẫn Mẫn vĩnh viễn đều là đáng yêu nhất ~~~" – nhìn Thái Mẫn, Mẫn Hạo đau lòng sốt ruột một phen ôm lấy Thái Mẫn, cưng chìu sủng nịch. .
_"Nha! Các ngươi đều im lặng đi!" – nhịn không được Đông Hải quay đầu rống giận!
_Cơ hội khó có được nha. . .
_Đúng rồi ~ đệ cùng Ray ca rất khó có cơ hội đi cùng thế này a! !
_Mẫn Hạo ~ em còn muốn một ly kem ~
_Hảo ~ anh đi mua ~
_Ca ~ chúng ta cũng không thể không đi chơi ~
_Không được!
_A ~~~ vì cái gì ~~
Một đám người theo dõi bộ dáng lén lút, cũng may bọn họ cách Cảnh Du Ngụy Châu đủ xa, mới không bị phát hiện, bất quá mỗi người bọn họ bề ngoài đều xuất chúng. . .
_Ngụy Châu, anh đi mua đồ ăn cho em. Em ăn gì?
_"Kem! !" – Ngụy Châu nhìn trước mắt có một tiểu hài tử trên tay cầm kem, mắt lập tức sáng ngời.
_Hảo ~ anh đi mua, em ngoan ngoãn ngồi đây nha!
_"Hảo! ! Em sẽ ngoan ngoãn!" – đong đưa hai chân, Ngụy Châu cao hứng nhìn Cảnh Du đi đến mua kem, sau đó nhìn nhìn xung quanh.
Cảnh Du khi trở về, thấy chính là chỗ ngồi trống rỗng. . .
_"Ngụy Châu?" – luống cuống, Cảnh Du cầm trên tay que kem không ngừng nhìn xung quanh, Ngụy Châu đâu?
Bất an nảy lên trong lòng, bỏ lại que kem trong tay, không ngừng chung quanh tìm kiếm Ngụy Châu, nếu bộ dáng của cậu bị phát hiện liền gặp nguy hiểm.
Bên kia, Ngụy Châu bởi vì bị gấu mèo rối hấp dẫn mà rời chỗ ngồi, rốt cục sau khi ôm xong gấu mèo liền ý thức được chính mình tự tiện rời đi, Cảnh Du sẽ tìm không thấy, mới nghĩ muốn chạy nhanh trở lại chỗ vừa rồi, lại phát hiện bốn phía đều thực xa lạ. . .
_Cảnh Du. . . ? – Ngụy Châu quay đầu nhìn đông nhìn tây tìm Cảnh Du, chính là nhớ không được đường trở về, cũng nhìn không thấy Cảnh Du.
_"Cảnh Du. . . Cảnh Du!" – sốt ruột gọi to khiến những người khác chú ý, Ngụy Châu một bên chạy một bên gọi tên Cảnh Du, không thấy được người, tâm cũng nóng nảy, nước mắt liền rớt xuống – "Cảnh Du ~~~ Cảnh Du anh ở nơi đâu! ! ."
_"Đông Hải! Không xong rồi ! Ngụy Châu cùng Cảnh Du giống như đang tách ra!" – cầm kính viễn vọng Hách Tể gọi bọn đệ đệ đang khắc khẩu với Đông Hải.
_"MO!" – mọi người trăm miệng một lời quay đầu, lại cùng nhau lấy kính viễn vọng ra.
_Nha! Hoàng Cảnh Du thế nhưng đem đệ đệ của ta để lạc mất!
_Không phải ~ là Ngụy Châu chính mình tự ý bỏ đi!
_Ngươi vừa mới nhìn thấy vì cái gì không nói!
_Ca nói hăng say như vậy đệ miệng lưỡi đều không hơn!
_Đệ nhìn thấy Ngụy Châu !
_Cái gì! Tới gần! Mau!
_Mẫn Hạo ~ cõng em ~
_"Hảo" – Mẫn Hạo nhanh chóng cõng Thái Mẫn, hoàn hảo hôm nay là mặc quần, bằng không mặc váy thì sẽ rất khó khăn .
_"Nha! Ngươi làm gấu lớn thói quen còn không sửa a!" – Đông Hải một bên chạy một bên quát.
_Đình Đình! Chờ một chút lại đến mua kẹo đường!
_Ray ca ~ cẩn thận kính râm!
Một đám người chậm rãi lại lén lút hướng mục tiêu đi tới, người chung quanh đều cảm thấy sợ hãi. . . Ngay cả người lớn đều chạy nhanh mang tiểu hài tử rời đi. . .
_Mẹ, mẹ ~ đám người kia thật kỳ quái!
_Đi đi! Đừng nhìn !
Tìm không ra Cảnh Du, Ngụy Châu lại thất vọng sốt ruột, rốt cục nhịn không được dừng bước lại – "Ô oa ~~~~ Cảnh Du ~~~~~~ đâu mất rồi ~~~~~" – tay nắm lấy vạt váy bi, Ngụy Châu ngửa đầu khóc lớn. . .
Chính là Cảnh Du đâu?
Nhẹ nhàng "bộp " một tiếng, Ngụy Châu bị rơi mũ xuống. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro