Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

_"Anh đã trở về đây." - Cảnh Du khi nói ra những lời này thì cảm thấy trong lòng ấm áp, bởi vì lúc này trong nhà có người đang chờ hắn.

_"Cảnh Du đã trở về ~~~~~ "- tiếng bước chân ngày càng gần , Cảnh Du mới vừa cởi xong giày rất nhanh liền nhìn thấy Ngụy Châu chạy vội tới ôm lấy hắn.

Cảnh Du cười cười vuốt đầu Ngụy Châu, trong mắt là sự cưng chiều hết mực.

_"Anh đã về! Cảnh Du ~ hôm nay làm việc không vất vả chứ? MUA~ "- kinh ngạc nhìn Ngụy Châu hôn mình, môi mang theo hương vị ngọt ngào, Cảnh Du cưng chìu cười cười, cúi đầu, lại một lần nữa muốn được Ngụy Châu hôn.

Ngụy Châu hai tay nhẹ nhàng đặt ở trước ngực Cảnh Du, để hắn cùng mình giao triền. Ngụy Châu thích được Cảnh Du hôn, cảm giác rất hạnh phúc. . .

Cảnh Du một lát sau mới phát hiện từ vách tường ló ra ba cái đầu, còn chỉnh tề sắp hàng để nhìn lén . . .

_"Ách. . . Đông Hải ca, Phong Phong ca, Ổn Ổn, các anh cũng tới rồi. . ." - bị nhìn như vậy thực tại có chút ngượng ngùng, tuy rằng Ngụy Châu còn ở trên người hắn vui vẻ phe phẩy cái đuôi.

_"Hừ, là nhờ chúng ta a~, bằng không ngươi muốn Ngụy Châu buồn bực vì ở nhà một mình sao?" - Đông Hải bĩu môi nói.

_Ân. . . Thực xin lỗi, cám ơn các anh tới chơi cùng Ngụy Châu. . .

Cũng không phải không chú ý tới điểm ấy, chính là Cảnh Du phải thường xuyên đi công tác, cũng không thể suốt ngày chăm sóc Ngụy Châu, điểm ấy hắn quả thật có chút áy náy. . .

_Ngụy Châu không phải buồn chán! Có TV! TV!

_Được rồi! Được rồi! Ngươi liền khiến lão công của ngươi đau lòng ah, ca ca cũng không thèm quản nữa.

_Đông Hải ca, được rồi ~ chúng ta cũng nên về nhà . Đệ còn muốn trở về nấu cơm cho Đình Đình ăn.

_ Nấu tới nấu lui đều là bí đỏ, ta thực muốn biết hắn như thế nào chịu được.

_"Đỡ hơn ca đến nấu ăn cho Hách Tể ca cũng chưa từng một lần làm ah~" - Phong Phong không cam lòng trả đũa.

_Ngươi nói cái gì?

_"Không! Không có! Ngụy Châu, Cảnh Du, chúng ta đi trước ~ hắc hắc!" - Phong Phong lôi Ổn Ổn chạy ra bên ngoài, Đông Hải bị chọc giận cũng tức tốc chạy theo – "Phong Phong, ngươi đứng lại đó cho ta!" .

Ngay lập tức, trong phòng lại im lặng. . .

_Hắc hắc. . . - Ngụy Châu nhìn Cảnh Du cười cười.

_Đói bụng không, anh đi nấu cơm?

_Đói...đói! !

Nháo loạn một hồi, Cảnh Du bế Ngụy Châu đặt trên ghế sa lon bảo cậu chờ, sau đó mới đi đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bất quá mới vài phút sau, Ngụy Châu lại nhảy bắn đến bên cạnh hắn nói là muốn giúp.

_Ngụy Châu, không được, đi ra ngoài ngồi đi!

_Cảnh Du ~ Cảnh Du ~ Ngụy Châu muốn giúp!

_"Nếu như bị dao cắt trúng làm bị thương thì phải làm sao, nhanh đi ra ngoài!" - buông dao nhỏ trên tay xuống, Cảnh Du sợ Ngụy Châu bị thương.

_"Ngô ~~ không có! Ngụy Châu phải giúp!" - Ngụy Châu bĩu môi đứng yên một chỗ, nói cái gì cũng không đi.

Nghe được lời nói đó, Cảnh Du nghĩ có lẽ là nghe các ca ca ở nhà đều biết nấu cơm nên Ngụy Châu mới muốn vào bếp, bất đắc dĩ Cảnh Du đành tùy tiện đưa ra lý do.

_"Tốt lắm Ngụy Châu, nhưng vào bếp phải mặc tạp dề, bất quá anh chỉ có một cái thôi a! Lần sau sẽ mua cho em? Được không? Lần này ngoan ngoãn ra kia ngồi đi!" - Ngụy Châu có điểm không cam lòng, nhưng không mặc tạp dề không thể vào bếp, vậy làm sao bây giờ. . .

Đột nhiên, Ngụy Châu xoay người chạy về phòng ngủ, cũng không quay đầu lại, nhanh như chớp không thấy đâu, Cảnh Du nghĩ từ từ làm xong cơm lại đi gọi! Quay đầu lại tiếp tục chuẩn bị cơm chiều.

_Cảnh Du ~~~ có! !

_"Phụt ~~~~" – nước còn chưa kịp nuốt xuống cứ như vậy bị phun ra, Cảnh Du lấy tay xoa xoa cằm, giật mình nhìn Ngụy Châu.

Tại sao lại mặc bộ y phục khi bọn họ lần đầu tiên phát sinh quan hệ. . . Quần áo (? ) . . . Trọng điểm tựa hồ bởi vì thắt lưng đến vai chỉ buộc hờ, thân thể trần truồng như ẩn như hiện, làm cho Cảnh Du thân thể cũng nóng lên. . .

_"Cảnh Du! Tạp dề! Là tạp dề ! Em có thể vào phòng bếp không?" - vui vẻ nhảy đến trước mặt Cảnh Du, phát hiện trên cằm hắn dính vài giọt nước lúc nãy, vội dùng môi liếm liếm.

_"Ngụy. . . Ngụy Châu. . ." - Cảnh Du đỡ lấy thắt lưng Ngụy Châu, không được. . . Ngay cả chính hắn đều ngạc nhiên về phản ứng của bản thân . . .

_"Cảnh Du ~ nấu cơm ~" - nghĩ mình mặc tạp dề rồi cũng có thể hỗ trợ hắn, Ngụy Châu cười đến vui vẻ, hướng cổ Cảnh Du cọ cọ, bất quá lại không phát hiện đồng thời trên mặt Cảnh Du có chút biểu tình phức tạp.

_"Ngụy Châu. . . Bữa tối đã nấu xong, không. . Không cần hỗ trợ . . ." - Cảnh Du vòng qua dùng tay tắt bếp gas đi.

_"A a. . . Nấu rồi. . . "- Ngụy Châu có chút thất vọng bĩu môi cúi đầu, trên người tạp dề tựa hồ lung lay sắp sắp sửa rơi xuống. . . Cảnh Du đi qua lấy tay nâng cằm Ngụy Châu. . .

_Vậy. . . Giúp anh được không?

_"Ân?" - không rõ Cảnh Du trong mắt đã vốn bị dục vọng che mờ, Ngụy Châu nghiêng đầu chỉ cảm thấy mặt của hắn có điểm hồng, sau đó liền cúi đầu hôn vào đôi môi phấn nộn.

_"Ngô....ân. . ." - thình lình xảy ra việc hôn làm cho Ngụy Châu có chút kinh ngạc, nhưng lập tức cảm thấy hưng phấn, chủ động đem hai tay xoa lưng Cảnh Du , mặc hắn dẫn dắt. . .

Chậm rãi tiến về phía trước vài bước, để Ngụy Châu lui về phía sau tới bàn ăn, Cảnh Du ôn nhu nâng một chân Ngụy Châu lên, giúp cậu nằm trên bàn cơm, hai chân không chạm đến mặt đất, mà bởi vì lưng không có gì che lại, sự lạnh lẽo làm cho Ngụy Châu nhịn không được kêu lên một tiếng, nhưng lập tức bị Cảnh Du hôn lên.

_"Ngụy Châu. . . Còn đau không? . . . Anh nghĩ. . ." - Cảnh Du hô hấp có điểm vội vàng, hai tay cũng mơn trớn phần đùi trong trắng nõn mẫn cảm của Ngụy Châu.

_A. . . Cảnh. . Cảnh Du. . . Không đau. . . - bị dụ dỗ đến toàn thân nóng lên, Ngụy Châu hai chân không tự giác quấn lấy Cảnh Du, muốn cho hắn thấy dục vọng đang dâng lên của bản thân. . .

Cảnh Du có chút vui sướng, thay đổi tốc độ tay làm cho Ngụy Châu một trận run rẩy phát tiết ở trong tay hắn, sau đó lập tức thật cẩn thận dùng nó xoa xoa phía sau tiểu huyệt, hết thảy động tác đều cực ôn nhu, tuy rằng trong cơ thể dục hỏa khó nhịn, Cảnh Du vẫn là sợ Ngụy Châu bị thương. . .

Đợi cho cảm thấy đã đủ trơn, người dưới thân bởi vì vừa mới phát tiết, vô lực xụi lơ trên bàn cơm, thật sự muốn một bàn ăn đủ món ngon như vậy, chỉ muốn hảo nhấm nháp.

Cảnh Du thở hổn hển rút ngón tay, đem quần áo cởi ra sau đó xoay người Ngụy Châu lại để cậu áp người vào bàn, cầm lấy dục vọng đã trướng lớn của chính mình thoáng một cái tiến nhập vào một chút. . .

_"A. . . Ân. . ." - Ngụy Châu trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ, Cảnh Du hai tay cầm hai tay của cậu, mười ngón giao nhau thật chặc, cúi đầu hôn môi ý muốn cậu phân tán sự đau đớn. . . Mới đem chính mình hoàn toàn tiến vào.

_"A. . . Ân. . . Cảnh Du. . . A. . ." - theo động tác của Cảnh Du trừu sáp như vậy tư thế so với lần trước cảm giác tựa hồ cũng có lực đánh vào. . . Ngụy Châu bắt đầu không ngừng rên rỉ, khoái cảm dần che kín toàn thân làm cậu không thể tự kềm chế, trán cũng chảy ra mồ hôi. . . Hai chân lại không ngừng run rẩy . . .

_"Oh. . . Ngụy Châu. . . A. . ." – toàn bộ máu đều dường như dồn hết vào dục vọng, bởi vì kích thích quá lớn khiến Cảnh Du thở càng gấp, ở trong cơ thể Ngụy Châu không ngừng va chạm, lại càng không ngừng xâm nhập, cái bàn càng bởi vì hai người kịch liệt không ngừng phát ra tiếng vang.

_"A. . . Cảnh Du. . A a. . .. . . . . . . ." - nói cũng nói không rõ lời , bởi vì Cảnh Du ở trong cơ thể mình bốn phía tiến công , Ngụy Châu chỉ có thể cầm lấy tay Cảnh Du, toàn thân thừa nhận sự tấn công mãnh liệt kia, thẳng đến khi cảm nhận được sau lưng một trận phun trào, Ngụy Châu mới có thể toàn thân thả lỏng. . .

Tiến phòng bếp hỗ trợ hóa ra lại tốt như vậy. . . Ha ha. . . . Ngụy Châu trong lòng không khỏi âm thầm cười trộm . .

Mà bên kia. . .

_Hách Tể ~~~ anh đã trở về! ! Đi làm vất vả lắm không?

_Đình Đình ~~~ anh về rồi~~~ hôm nay đi học có mệt hay không?

_Ray ~~ ! Hôm nay làm việc có tốt không?

Mặt khác ba vị công bởi vì vừa về tới liền lập tức phát hiện vợ mình nhiệt tình chạy về phía mình lại thấy kinh ngạc. . .

Trên đầu xuất hiện vài dấu chấm hỏi . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro