Chương 10
Sáng sớm Ngụy Châu gối đầu trên tay Cảnh Du tỉnh lại . . .
Đêm qua bởi vì hoan ái xong quá mệt nên Ngụy Châu liền mơ màng ngủ, Cảnh Du rời khỏi đó, sau đó liền thấy tính khí dính một chút máu mới phát hiện đã lộng thương Ngụy Châu, cảm thấy đau lòng bèn giúp Ngụy Châu rửa sạch, xoa thuốc lên.
Ngụy Châu quơ quơ lổ tai, nhìn người yêu liền nghĩ chính mình còn dựa vào ngực hắn, cảm giác hạnh phúc cực kỳ. . . Còn nghĩ đến ngày hôm qua liền không khỏi nở nụ cười. . .
Mình là người của Cảnh Du. . .
Trong lòng ngực người kia không an phận cứ động đậy nhưng Cảnh Du còn muốn ngủ. . . Khó mà có được ngày nghỉ. . . Ngày hôm qua lại mệt mỏi như vậy a. . .
Ánh mắt còn chống cự lại không muốn mở ra, Cảnh Du lấy tay vỗ vỗ giống như đang nói 'ngủ tiếp chút đi'! Bất quá trong lòng ngực người kia tựa hồ không nghĩ như vậy, bởi vì Cảnh Du có động tác nên cậu nghĩ hắn đã tỉnh, ngẩng đầu dùng ánh mắt mở to thật to nhìn hắn.
_A? Như thế nào ánh mắt còn nhắm? A! Đúng rồi!
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Ngụy Châu liền ở trên môi Cảnh Du hôn một chút.
Hô ~ bằng không vừa muốn biến trở về thành con mèo nhỏ . Người ta còn muốn ở trong lòng ngực Cảnh Du a~!
... . . .
_"Cảnh Du còn đang ngủ sao. . . ? ?" – Nghĩ bên cạnh người kia tại sao lại không nhúc nhích, dựa vào trong ngực thực thoải mái, bất quá đã muốn ngủ . . .
Một cái đầu nhỏ trước ngực cọ cọ, Cảnh Du cũng chỉ là đem hai tay rụt lại nhưng mắt chính là không mở ra.
_"Ân. . . Thật nhàm chán. . . Chưa muốn ngủ. . . Cảnh Du lại bất tỉnh. . . A! Đúng rồi, ngày hôm qua Cảnh Du liếm chỗ này của mình thực thoải mái. . ." – Mặt liền vừa vặn ngay ngực Cảnh Du, Ngụy Châu nhớ đến ngày hôm qua liền đem môi liếm liếm. . .
_"Hah~. . ." – có phản ứng! Ngụy Châu lại duỗi đầu lưỡi chuyển động liếm liếm, Cảnh Du cũng không thể không mở mắt, cúi đầu nhìn trong lòng ngực mình.
_Ân. . . Ngụy Châu. . . Chờ chút. . .
_"Cảnh Du! ?" – nghe thấy thanh âm, Ngụy Châu lập tức ngẩng đầu.
_"Àh. . . Ân. . ." – Cảnh Du có chút xấu hổ, sáng sớm bị phương pháp này đánh thức, nói không phản ứng vậy chính mình không phải bất lực hay sao . . Bất quá hôm qua mới vừa cùng Ngụy Châu phát sinh quan hệ, nghĩ đến hình ảnh đó tất nhiên là có chút không được tự nhiên, hơn nữa. . . Không muốn làm nữa vì sẽ làm đau cậu. . .
Cảnh Du xác nhận nhịn xuống. . .
_"Ân. . . Ân. . . Da. . . Dar. . ? Ân. . . ? "– Ngụy Châu đột nhiên ngẩng đầu tựa hồ cố gắng hồi tưởng cái gì, miệng nói những từ có chút kỳ quái.
_Cái gì?
_Ân. . . Dar. . . . A! ? Darling, chào buổi sáng ~~ vui vẻ nhớ tới Phong Phong ca lúc trước dạy mình lời này, Ngụy Châu thỏa mãn cười đến thoải mái nhìn Cảnh Du.
_Darling?
_"Ân!" – Ngụy Châu vui vẻ gật gật đầu.
_"Darling!" – Cảnh Du bất đắc dĩ cười cười, tám phần lại là ca ca cậu dạy, ý đồ xấu còn rất nhiều, bất quá hắn cũng không quen. . _"Là sớm an (chào buổi sáng)". – vừa mới xấu hổ có chút biến mất, Cảnh Du cưng chìu sờ sờ đầu Ngụy Châu, nhìn cậu bộ dáng ngốc ngốc, khuôn mặt tươi cười, cảm thấy trong lòng ấm áp lắm.
_"Darling! Sớm an!" – nói xong, Ngụy Châu ở ngoài miệng Cảnh Du nhẹ nhàng cắn một cái.
_"Ah~. . . Ân. . . Sớm an. . ." – không biết vì cái gì, cậu cảm thấy được lúc này Cảnh Du lòe lòe tỏa sáng, cảm giác thật thoải mái an tâm, giống như Cảnh Du cũng thích mình. . .
_"Có đói bụng không?" – hỏi một câu kéo Ngụy Châu trở lại thực tại – "đã đói bụng rồi sao?"
Sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, đích thật là đói bụng, Ngụy Châu mắt hướng về phía trước nhìn nhìn Cảnh Du – "đói đói. . . .".
_"A. . ." – sáng sớm như vậy cả người lẫn vật nhịn không được nghĩ muốn yêu thương – "Vậy Ngụy Châu cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu đồ ăn được không?"
_"Chưa muốn ngủ. . . Cùng Cảnh Du nấu ăn!" – nói xong Ngụy Châu động đậy thân mình, lại làm cho phía sau đột nhiên đau đớn vô cùng – "Ngô. . . ."
_"Cẩn thận. . ." – Cảnh Du xoa nhẹ thắt lưng Ngụy Châu – "thực xin lỗi. . . Ngày hôm qua. . ."
_"Không đau không đau! Ngụy Châu không đau!" – còn muốn nói nhưng trong lời nói bị Ngụy Châu đánh gảy, nhìn cậu cau mày miệng lại nói không đau, chính mình lại đau lòng.
_Đừng nhúc nhích , tôi...anh... ôm...em, được không?
_Hảo! Cảnh Du ôm em! – nghe thấy Cảnh Du thay đổi xưng hô nói muốn ôm mình, làm sao lại nói không, vui vẻ để Cảnh Du một tay vòng qua thắt lưng, một tay đỡ lấy chân, Ngụy Châu thuận thế đưa tay quàng qua cổ Cảnh Du.
Hết thảy đều như vậy thật cẩn thận, Ngụy Châu nhìn chằm chằm vào mặt Cảnh Du, đường cong rõ ràng, mang theo mái tóc đen hơi dài, hơi hơi che ở lông mi là đôi mắt một mí, đôi môi hồng hảo gợi cảm. . .
Trầm mê ở trong lòng Cảnh Du nhìn hắn, thẳng đến khi chính mình được ôn nhu đặt ở trên ghế sa lon, đầu lại được xoa, Ngụy Châu mới mở to mắt nhìn – "Ngụy Châu, ngồi ở đây xem TV đi. Anh đi nấu điểm tâm ăn."
_Hảo ~ – nội tâm không biết nói như thế nào, cảm giác trong lòng hảo thoả mãn, chỉ cần nhìn Cảnh Du tim đập liền đặc biệt rõ ràng, Ah! Này nhất định là giống các ca ca nói, chính là tình yêu! Ngụy Châu đang yêu nha ~
_"Ha ha ~" – chính mình ở trên ghế sa lon ngây ngô cười, trong TV đang chiếu cái gì cũng không biết, Ngụy Châu chỉ biết mình ánh mắt luôn không ngừng nhìn vào phòng bếp, nhìn Cảnh Du vội vàng nấu điểm tâm.
Một lát sau, nghe thấy tiếng tắt lửa, tiếp theo liền nhìn thấy Cảnh Du bưng một chén cháo nóng đặt ở trước mắt, thơm ngào ngạt.
Cảnh Du ngồi ở bên cạnh, dùng thìa quấy cháo trong chén muốn cho mau nguội, múc một muỗng, lại lo lắng thổi thổi mới đưa tới miệng – "ăn đi! Hiện tại chỉ có thể ăn cháo, chờ khoẻ lại sẽ nấu món em thích, được không?"
Ngụy Châu không hiểu ý lắm, chỉ biết là Cảnh Du động tác đều thật ôn nhu, vui vẻ mở lớn miệng – "A~~~!"
Nhìn Ngụy Châu ăn biểu cảm thật ngon miệng, Cảnh Du yên tâm cười cười, chuẩn bị múc thìa thứ hai, bất quá Ngụy Châu lại đột nhiên dựa vào hắn, ngồi trên bắp đùi của hắn đem mình dựa vào trong lòng ngực – "Cảnh Du, ôm một cái, thoải mái."
Cọ cọ lại cọ cọ, Cảnh Du có chút sửng sốt, lập tức tiếp tục động tác, vừa ôm vừa đút cậu, thẳng đến khi ăn xong.
Đem chén thả lại trên bàn, Cảnh Du có chút không biết nên như thế nào tiếp theo, Ngụy Châu tựa hồ cứ dựa vào người hắn. . .
_Cảnh Du, ôm một cái. . .
Có chút cứng ngắc, Cảnh Du không biết nên như thế nào nhận thức quan hệ của hai người. . .
Là người yêu sao?
Như vậy giống như có chút không quá bình thường. . .
Bất quá có thể xác định Ngụy Châu là vui thích, vậy chính mình thì sao?
Cảnh Du tạm dừng mấy chục giây. . .
Rồi sau đó, chậm rãi lần lượt thay đổi, đem người trong lòng ngực ôm sát, hôn lên trán của cậu.
Chẳng biết tại sao. . . Lúc này Cảnh Du cảm thấy thực hạnh phúc. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro