Chương 1.1 Sông
"Màu sắc trong mắt của họ là biểu hiện cho điều gì?"
Vi Khánh Hà đã tự hỏi câu này trong vòng 10 năm nay. Dù đã tự đưa ra nhiều giả thuyết nhưng cậu vẫn chưa thuyết phục được chính bản thân mình câu trả lời thực sự là gì.
Nói về việc sở hữu một năng lực siêu nhiên trong từng ấy năm, trải nghiệm của Khánh Hà có thể gói gọn trong ba không: không đau, không ngứa và không có tác dụng gì.
Năm 6 tuổi, Khánh Hà sau một buổi tập bơi tại con sông gần nhà ông bà thì đã được trao cho khả năng "nhìn khác" (hồi đấy cậu từng nghĩ rằng sông này bị ô nhiễm có chất phóng xạ) . Nhân tiện thì cái tên "nhìn khác" cũng là cậu đặt dựa trên đặc trưng rõ nhất của khả năng này: "Thi thoảng nhìn thấy mống mắt người khác đổi màu".
Hoặc thực ra chỉ là rút gọn cho câu "Nhìn vẫn y nguyên khác mỗi đôi mắt".
Khánh Hà cho rằng cái năng lực này nó 'bình thường' như việc bị cận rồi đeo thêm kính vậy. Chính vì nó không có ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của mình nên cậu cũng không quá muốn tìm hiểu kĩ về nó. Mấy cái giả thuyết cậu nghĩ ra sớm bị cho vào vùng quên lãng trong trí nhớ.
Có lẽ cuộc đời của cậu học sinh Vi Khánh Hà sẽ tiếp diễn một cách rất đỗi bình thường nếu như không gặp lại ông bạn thân chí cốt ở trường cấp ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro