ODINARY
Du Phong Thành đang xem TV trong phòng khách, lúc này tiếng mở chìa khóa hấp dẫn sự chú ý của Du Phong Thành, cậu đi tới cửa ra lấy dép trong tủ giày ra.
Bạch Tân Vũ vừa vào cửa liền treo trên người Du Phong Thành, Du Phong Thành rất thuận tay nhận lấy túi xách, tiếp theo khẽ ngồi xổm đem giày Bạch Tân Vũ cất, "Thật mệt mỏi. "
Bạch Tân Vũ kéo dài âm thanh, ngữ khí còn mang theo chút làm nũng.
“Bà xã vất vả rồi.” Du Phong Thành đau lòng nhìn Bạch Tân Vũ, cậu nhìn đồng hồ, “Hôm nay tăng ca muộn như vậy, bây giờ đã chín giờ rồi, đã ăn cơm chưa?”
Bạch Tân Vũ dường như không còn bao nhiêu sức lực, chỉ lắc đầu một hồi lâu mới mở miệng, “Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, không có thời gian để ăn, hiện tại anh sắp đói bẹp rồi. ”
Chín giờ còn chưa ăn cơm đã khiến Du Phong Thành đau lòng đến hỏng mất, “Vậy anh nghỉ ngơi trước, muốn ăn gì chồng làm cho anh. ”
“Ừm... Mì trộn hành.”
Du Phong Thành đi nhanh vài bước, mở tủ lạnh ra, “A... Không có hành lá trong nhà, mì trứng cà chua được không anh? ”
“Có thể, em làm cái gì anh đều thích ăn.”
Du Phong Thành đem cà chua nấu chín rồi gọt bỏ lớp biểu bì, cắt thành miếng nhỏ, sau đó luộc chín mì, vớt ra cho vào nước lạnh để nguội, sau đó cho dầu vào nồi đun nóng, đập trứng vào, xúc trứng ra đĩa. thành từng miếng nhỏ rồi đổ vào cà chua trước, vắt lấy nước, đổ nước vào, thêm mì và gia vị, trong không khí tản ra mùi thơm của thức ăn. Bạch Tân Vũ nhìn bộ dáng nấu mì của Du Phong Thành nhịn không được cười rộ lên, cậu lấy tay nâng cằm, hai mắt không chớp nhìn người đàn ông trước mắt.
Du Phong Thành múc mì xong, bưng lên bàn, "Vừa nấu xong, cẩn thận một chút không nóng.”
Bạch Tân Vũ thổi mì liền ăn từng ngụm, mặt Bạch Tân Vũ nóng hổi làm ướt đẫm. Nhưng bây giờ cậu không muốn quan tâm nhiều như vậy bởi vì cậu thực sự quá đói, “Em không ăn sao?” Bạch Tân Vũ vừa ăn vừa nói.
“Không ăn, em không đói nhìn anh ăn là được rồi, anh chậm một chút cẩn thận không bị nghẹn giờ.” Du Phong Thành lại nhìn về phía đồng hồ, nhìn mặt Bạch Tân Vũ đã sắp ăn xong, đúng là đói quá rồi “Em đi xả nước trước, đợi lát nữa anh tắm rửa xong em sẽ xoa bóp cho anh một chút, hôm nay bận rộn cả ngày đều mệt muốn chết. ”
Bạch Tân Vũ ăn xong mì ngồi đợi một lát, liền đi vào phòng tắm, quần áo cũng chỉnh tề bày ở tủ khóa trong suốt. Nhiệt độ nước vừa phải, rửa sạch mệt mỏi trong ngày. Đợi Bạch Tân Vũ tắm rửa xong, Du Phong Thành đã ngồi ở đầu giường. Bàn tay ấm áp nắm vai, “Lực đạo này có được không?”
“Có thể đặc biệt thoải mái, kỹ thuật massage của em ngày càng tốt hơn. Không lâu nữa cũng có thể mở cửa hàng rồi, quản lý Du. ”
“Mở cửa hàng gì vậy, chỉ cung cấp dịch vụ cho khách hàng là anh sao?”
Không bao lâu Bạch Tân Vũ liền ngủ thiếp đi với sự xoa bóp của Du Phong Thành, Du Phong Thành nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngủ cho Bạch Tân Vũ, đắp chăn tắt đèn, ôm cậu cũng ngủ cùng.
Sáng sớm Bạch Tân Vũ bị chim ngoài cửa sổ đánh thức, miễn cưỡng mở mắt ra, kiểm tra điện thoại di động mới sáu giờ mười phút, cậu theo bản năng sờ soạng bên cạnh, chỉ còn lại một chút ấm áp chẳng lẽ là đi toilet, Bạch Tân Vũ gọi Du Phong Thành, nhưng không ai đáp lại. Cậu lại gọi điện thoại không ai nghe máy, Du Phong Thành sớm như vậy sẽ đi đâu, Bạch Tân Vũ không khỏi lo lắng, tùy tiện mặc áo khoác liền muốn ra ngoài tìm Du Phong Thành, cậu đi ra khỏi tiểu khu, bên ngoài gió lạnh ào ào, Bạch Tân Vũ quấn chặt áo khoác, gió lạnh thấu xương, áo khoác lại mỏng cậu không nhịn được rùng mình một cái, lúc này cậu nhìn thấy Du Phong Thành, cậu lập tức xông lên ôm lấy “Sáng sớm này em đi đâu vậy, điện thoại cũng không nghe làm anh lo lắng muốn chết.”
Du Phong Thành nhìn điện thoại di động mười cuộc gọi nhỡ, lại nhìn cài đặt cậu không biết từ khi nào đã tắt tiếng, đáng chết “Lỗi của em, điện thoại di động không biết từ khi nào đã bị tắt tiếng, em đi chợ, hôm qua không phải nói muốn ăn mì trộn hành lá sao, cho nên đi mua đồ ăn ngon nấu bữa sáng cho anh, sao anh lại mặc mỗi thế này đi ra ngoài, cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” Du Phong Thành lập tức cởi áo khoác quấn lên người Bạch Tân Vũ, cậu nhìn Bạch Tân Vũ mũi đỏ bừng, “Mau trở về, đừng để bị cảm lạnh.”
Sau khi về đến nhà Bạch Tân Vũ mới phát hiện cậu đi nhầm giày, một chiếc là của mình một chiếc là của Du Phong Thành, Du Phong Thành nhịn không được nở nụ cười, Bạch Tân Vũ không nhẹ không nặng vỗ vai Du Phong Thành, “Em còn không biết xấu hổ cười, anh như vậy không phải đều là vì em sao. ”
“Em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy, bây giờ em làm mỳ trộn hành bù đắp cho anh được không?"
“Như vậy còn được, sau này em không được vậy nữa nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro