Gọi anh trai
Vừa vào cửa, Bạch Tân Vũ đã bị đè lên, môi Du Phong Thành lập tức dán tới, giống như ác lang đang vồ mồi chụp lấy môi cậu vừa gặm vừa cắn, Bạch Tân Vũ chìa tay ngắt lưng hắn một cái, khẽ thì thào: "Đau."
Du Phong Thành thoáng buông miệng ra, đập vào mắt lại là một ánh mắt hờn dỗi, hắn lập tức cảm thấy một luồng nhiệt từ bụng trào lên, tức thì bế ngang người đem vào phòng ngủ.
Hai người một bên hôn một bên xé quần áo nhau, Du Phong Thành không cẩn thận kéo phải đầu sợi len, Bạch Tân Vũ vừa thấy áo len bị bung ra liền bị chọc cười , ngừng động tác ở dưới thân Du Phong Thành cười to, gương mặt người đàn ông mang túp lều dựng đứng liền tối sầm, một phen túm lấy quần của Bạch Tân Vũ, tóm tặc trước bắt vua, một tay nắm lấy Tiểu Bạch, Bạch Tân Vũ nháy mắt nháy mắt liền cười không nổi nữa.
Tay Du Phòng Thành bắt đầu dịch chuyển, lòng bàn tay dày đặc vết chai từng chút cọ sát hạ thân Bạch Tân Vũ, Tiểu Bạch rất nhanh liền chịu không nổi mà đứng lên, Bạch Tân Vũ cực kì hưởng thụ mở rộng thân mình thoải mái hừ một tiếng, ngay lúc cậu cảm thấy sắp tới, đột nhiên lại bị người ngăn lại không cho bắn, Bạch Tân Vũ làm nũng nói: "Chồng à mau buông ra."
Nói xong lại khó chịu vặn vẹo muốn thoát khỏi tay Du Phong Thành, Du Phong Thành dùng sức chế trụ thắt lưng cậu thẳng thắn lôi về, giở trò xấu xa nói: "Gọi tiếng anh trai rồi cho anh bắn."
Bảo Bạch Tân Vũ gọi chồng gọi vân vân mây mây đều không thành vấn đè, nhưng mà bản thân cậu rõ ràng lớn hơn Du Phong Thành, còn bắt cậu gọi hắn tiếng anh thì có chút khó mở miệng, chút tự tôn cuối cùng khiến cậu hơi dỗi: "Đệt, không bắn thì không bắn..."
Du Phong Thành nhấc đuôi lông mày một cái, một tay lật người trở lại, lấy gel bôi trơn bắt đầu khuếch trương, bình thường hắn sẽ từ tốn thêm từng ngón một để người ta thích ứng, hôm nay lại trực tiếp luồn hai ngón tay vào sau huyệt của anh, quyết đoán nhắm thẳng chỗ sâu trong thịt mềm mà đi, mỗi lần đảo qua nơi kia một chút, thắt lưng Bạch Tân Vũ chớp mắt liền nhão thành bãi bùn, cả người như bị điện giật mà run lên, giờ phút này tiền thân của cậu trướng đến mức vừa cứng vừa đỏ, bởi vì không thể bắn ra nên khó chịu mà lầm ba lầm bầm.
Du Phong Thành lại nhét thêm một ngón tay vào, tiến đến bên tai cậu thở ra: "Vẫn không chịu gọi à?" Nói xong liền dùng lực tay mạnh hơn, hung hăng đỉnh thẳng về phía trước.
"A..ha...." Bạch Tân Vũ thở ra một tiếng rên khiêu khích, thấy người dưới thân còn không chịu khuất phục, Thành cũng sớm không nhịn nổi nữa, nghiêm mặt rút ngón tay ra, một bên túm quần lót của mình cởi ra, tiểu Du đã sớm lên dây cót chờ phát động.
"Anh trai...." Bạch Tân Vũ vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt sững sờ cùng với tư thế cầm đao sẵn sàng ra trận nhịn không được mà mắng ra tiếng: "Đệt, phí công kêu rồi....A!" Lúc Du Phong Thành phản ứng lại, con ngươi lập tức trầm xuống, dùng sức đẩy eo một cái, bên trong Bạch Tân Vũ siết chặt cùng với tiếng anh trai mềm mại vừa rồi làm cho tiểu Du chớp mắt liền lớn thêm một vòng, lúc này Du Phong Thành mới buông lỏng tiền thân của Bạch Tân Vũ, nhắm tới điểm kia của Bạch Tân Vũ đỉnh mạnh mấy chục cái, khoái cảm lập tức theo sống lưng vọt thẳng lên đỉnh đầu, Bạch Tân Vũ rùng mình một trận, bắn ra.
Du Phong Thành xoay mặt Bạch Tân Vũ hướng về mình, Bạch Tân Vũ còn đang đắm chìm trong khoái cảm được bắn ra, mí mắt phiếm hồng mờ mịt thất thần, Du Phong Thành dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên gương mặt cậu, chóp mũi, đôi môi, bao bọc lấy hầu kết cậu, hai tay bọc lấy mông Bạch Tân Vũ ôm người lên đi về phong tắm, lúc này hạ thân Du Phong Thành còn cố ý không di chuyển cũng không dùng lực, khiến Bạch Tân Vũ không được gãi đúng chỗ ngứa cực kì khó chịu.
Sau khi đến phòng tắm, một tay Du Phong Thành chèn sau lưng Bạch Tân Vũ dán người lên tường, một tay đỡ lấy thắt lưng cậu, thân thể Bạch Tân Vũ bị treo lơ lửng không có nơi chống đỡ chỉ có thể bám lấy bả vai Du Phong Thành mượn lực, mà Du Phong Thành thì nhìn chằm chằm người trước mặt cố ý không động, Bạch Tân Vũ khẽ cắn môi, trái tim lơ lửng ôm lấy cổ Du Phong Thành, cọ cọ làm nũng nói: "Anh à, anh động một chút đi có được không..."
Trong nháy mắt Bạch Tân Vũ rõ ràng có thể cảm nhận được cự vật trong cơ thể lại lớn thêm một vòng: "Ngoan nào, anh trai làm cho anh sướng nhé." Lời còn chưa dứt, Du Phong Thành đã ấn thắt lưng Bạch Tân Vũ xuống, phần thân dưới thì dùng sức chọc về phía trước.
"A a a a a a...." Tư thế này chịu ảnh hưởng của trọng lực, tiến vào cực kì sâu, Du Phong Thành mỗi lần xuống đều là xuyên thẳng đến điểm mẫn cảm, Bạch Tân Vũ rất nhanh đã bị chọc đến mất trọng lượng, chỉ có thể quấn chặt hai chân vào thắt lưng Du Phong Thành, ngửa cổ đón nhận công kích mãnh liệt từ dưới thân, bộ não Bạch Tân Vũ rối tung rối mù theo từng đợt nhịp lên xuống, cả người run rẩy phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe, cả thế giới của cậu đều trở nên mơ hồ không rõ, cậu chỉ còn cảm nhận được khoái cảm vô tận mà Du Phong Thành mang lại.
"Anh trai làm em có sướng không nào? Hả?" Du Phong Thành liếm đi giọt nước mắt rỉ ra nơi khóe mắt Bạch Tân Vũ, động tác dưới thân cũng không hề nhẹ đi.
"Ừm....sướng..." Lý trí Bạch Tân Vũ đã sớm vỡ vụn, chút tự tôn bướng bỉnh lúc trước cũng sớm quẳng lên tận chín tầng mây.
"Lại gọi hai tiếng anh trai nghe một chút." Du Phong Thành bắt lấy điểm đỏ trước ngực Bạch Tân Vũ, dùng sức xoa nắn.
"Anh trai.... ưm hừ....anh trai..." Phía trước Bạch Tân Vũ bị đ* đến bắn ra, đều phun lên bụng Du Phong Thành, tiếp đó là không còn tí lực nào xụi lơ trên người Du Phong Thành, lúc sau chỉ còn có thể đi theo từng nhịp lên xuống, không hề có lực chống đỡ.
Du Phong Thành tinh lực tràn đầy bảo trì tư thế này gần một giờ, cuối cùng ăn no uống đủ mà bắn vào bên trong Bạch Tân Vũ.
Du Phong Thành giúp cậu tẩy rửa sạch sẽ thì ôm cậu quay về giường, ôm người vào trong ngực dùng chăn đắp kín cả hai, nhẹ nhàng hôn lên con người mệt mỏi đến không thể mở nổi mắt, trong lòng ngập tràn thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Người mà hắn đang ôm chặt trong lòng đây, là bảo bối mà hắn thương yêu nhất.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro